Thần Cấp Ở Rể

Chương 211: Không ít lần tấn công




Trong chốc lát, hỏa lực đang chuẩn bị phóng ra theo ba hướng, thì ở bên phòng điều khiển liền bị buộc phải dừng lại, một tổ nhỏ ở quân khu Đông Nam dưới sự dẫn dắt của Lữ Phương đã nhanh chóng đi qua quảng trường, đã có hơn mười người chiến sĩ đã tiến vào trong tòa nhà điều khiển chính.
Đương nhiên là những điều này đều bị Tử Cung Mĩ Địch ở phòng điều khiển nhìn thấy tất cả, cô cười lạnh một tiếng, cầm lấy micro: "Toàn bộ đội viên chú ý, hiện tại có người đang muốn tiến vào tòa nhà điều khiển chính, các anh hãy tự chiến đấu đi, cứ làm cho bọn chúng chết ở trong này là được!"
Các đội viên của cô ta ở bên trong tòa nhà đều đã tự bố trí vị trí chiến đấu tốt rồi, bởi vì bọn họ đều là những người lính đánh thuê tinh anh, mỗi người đều có thủ đoạn độc ác cùng với tài thiện xạ vượt bậc, bọn họ đáp: "Đã rõ, xin đội trưởng cứ yên tâm, không một ai trong bọn chúng có thể sống sót mà đi ra ngoài được!"
Các chiến sĩ tiến vào tòa nhà, vừa mới bước vào cửa, đã được nghênh đón một làn đạn làm chết hết hơn phân nửa. Còn lại mấy người trốn được ở trong góc ở cầu thang, đường nứt của ống dẫn, đằng sau máy móc, không dám thò đầu ra ngoài, mặc dù thế, đã hơn phân nửa số người đã ngã xuống rồi.
“Được lắm! Đã sớm nghe nói rằng chiến sĩ Trung Quốc không sợ chết, vậy tôi liền thỏa mãn các anh vậy!” Cô ta chính xác là một con quỷ khát máu, sau khi thấy có người đến cô ta liền hạ nòng súng xuống, trong người toát ra một loại hưng phấn khác thường. Bang bang, sau khi bắn ra hai phát súng, lại có hai người chiến sĩ đang chạy trốn ngã xuống.
Nghe thấy Văn Tam Đa hét lên, trong tay anh ta bưng một khẩu súng AK47, gặp được người nào tiến vào liền nổ súng vào người đó, đặc biệt đối với chiến sĩ tấn công có mặc áo chống đạn, nhưng đối với loại hỏa lực hung mãnh này thì gần như cũng không có khả năng chống cự, nếu bị bắn trúng không chết thì cũng bị thương nặng.
Cục trưởng Thạch nghe tiếng súng bên trong đang từ từ chậm và lắng lại, chính mình liền đi vào chỗ tấn công của các chiến sĩ, thấy hầu như tất cả đã đều hy sinh hết rồi, ông nắm chặt tay, hung hăng nện vào tường xi măng liền tạo thành một lỗ sâu, răng cắn chặt vào môi.
Chính vào lúc này, trên không trung đột nhiên xẹt qua hai vệt sáng theo đường cong, hai quả bom được phóng qua bức tường xi măng, rơi xuống chỗ ẩn náu của một chiến sĩ ở bên cạnh, cộng tác viên về thông tin đang đi bên cạnh liền đẩy Thạch Dũng sang một bên: “Cục trưởng, cẩn thận!” Cả người anh ấy nằm đè lên trên người ông.
“Ầm” mặt đất nổ tung một tiếng, hóa ra là cho Liễu Sinh Bất Bại bắn ra một quả bom có độ nổ lớn, quả bom rơi xuống và phát nổ, liền bắn ngọn lửa có chứa dầu ra tứ phía, trong một lúc liền tạo ra một đường tròn có đường kính mười lăm mét, có thể thiêu đốt cả một khu.
Vài người chiến sĩ không trốn kịp, trên người đã bị dính phải tia lửa, ngọn lửa bám vào trên quần áo và làn da, căn bản là không thể dập tắt được, trong nháy mắt liền bị thiêu sống tại chỗ, bốn năm người chiến sĩ phải dãy dụa đau khổ ở trong ngọn lửa, có các chiến sĩ bên cạnh liền muốn chạy tới để giúp đỡ, nhưng cũng bị dẫn lửa, hơn mười người chiến sĩ đã phải hy sinh đau đớn trong ngọn lửa ấy.
Cục trưởng Thạch Dũng may mắn được cộng tác viên thông tin đẩy sang một bên, nên tạm thời không bị ngọn lửa cháy tới, thế nhưng vị cộng tác viên này đã sớm bị ngọn lửa đốt đến muốn chết rồi, cơ thể bỗng chốc trở thành một cỗ thi thể cháy đen.
Ở phòng tổng điều khiển, Liễu Sinh Bất Bại nhìn và theo dõi tình hình, liền không nhịn được mà nhe răng cười: “Tốt, cho các người nếm thử một chút vị thịt nướng là như thế nào. Để xem các người còn có bao nhiêu người muốn đi tìm đường chết! Trước hết, trong hai mươi bốn giờ, tôi sẽ chơi đùa cùng các người vậy!”
Cục trưởng Thạch lăn sang một bên, đi đứng khó khăn để có thể tránh khỏi ngọn lửa, ở bên kia liền truyền đến một âm thanh, đó là tiếng của đội trưởng tổ số ba, nói: “Gọi cho cục trưởng Thạch, quân địch sử dụng bom cháy, ở bên tôi hy sinh hết bảy đội viên…”
“Tiếp nhận.” Sắc mặt cục trưởng Thạch ở trong ngọn lửa lúc sáng lúc tối, các nhóm đội viên đều đang nghe chỉ thị của ông, ông nhất thời cũng không biết phải làm như thế nào cho phải. Đánh lén đã thất bại rồi, tấn công thì gặp phải khó khăn, hành động cũng bị làm gián đoạn.
Chính lúc này ở phía sau, một bóng người đang chạy ra khỏi từ tòa nhà điều khiển chính, nhìn trang phục thì nhận ra ngay đó là chiến sĩ tấn công. Cục trưởng Thạch liền ra lệnh cho các đội viên khác chạy đến để hỗ trợ hỏa lực, cuối cùng, bóng người kia cuối cùng cũng trốn về được nơi ẩn náu bí mật, đó là phó đội trưởng Lữ Phương.
Người của anh ấy đã có ba vết thương nhẹ, thở dốc một lúc, rồi quay sang báo cáo tình hình với cục trưởng Thạch: “Chúng tôi vừa mới đi vào, thì đã bị bọn chúng tấn công một cách chính xác, các đội viên khác hy sinh toàn bộ, không một ai may mắn thoát chết.”
Cục trưởng Thạch sắc mặt vốn đã cực kì khó chịu rồi, bây giờ lại liên tiếp gặp phải khó khăn, trong chốc lát liền tức giận, đột nhiên đứng lên từ chỗ ẩn náu: “Đồ khốn nạn này…” Lữ Phương ở bên cạnh liền nhanh chóng kéo ông một phen: “Cục trưởng, cẩn thận!” Ầm! Một viên đạn được bắn ra xẹt qua cổ của Thạch Dũng, ông ngã vào chỗ ẩn náu, lấy tay sờ một chút liền thấy tay toàn là máu tươi.
Liễu Sinh Bất Bại ở trên lầu bắn một phát, xíu nữa đã giết chết cục trưởng Thạch. Ông ta ngắm qua ống kính nhìn thấy có một người đang hướng về phía cục trưởng Thạch để thông báo cái gì đó, ông ta đã xác định được rằng đó là một sĩ quan chỉ huy, vốn dĩ là muốn nổ súng bắn chết anh ta, nhưng vẫn bị lệch đi một chút.
Nhưng mà Liễu Sinh Bất Bại lại rất khinh thường đối với tố chất của người sĩ quan chỉ huy quân sự này: “Khả năng cùng bản lĩnh của đặc công Trung Quốc chỉ có bấy nhiêu thôi sao? Không có chiến thuật hay mưu lược gì, hành động thì ngốc đến không chịu nổi, nếu không có người kia ở bên cạnh kéo ông ta, thì ông ta đã sớm bị tôi bắn chết đi gặp diêm vương rồi! Ha ha.”
Một phát súng lại bắn xuống dưới, thế nhưng lại kích thích ý chí chiến đấu của cục trưởng Thạch: “Tôi sẽ liều mạng với thằng khốn này!” Ông nhảy ra khỏi chỗ ẩn náu, bỗng nhiên tiến nhanh về phía trước, bỗng nhiên lại nằm sấp xuống, đi theo lộ tuyến hình chữ ‘S’, dẫn dắt các đội trưởng nhóm đến gần hơn với phòng tổng điều khiển. Hiện tại, ông ấy đã không còn đường lui, cho dù có phải chết thì cũng muốn được chết ở trên chiến trường.
Nhờ vào sự dẫn dắt của cục trưởng Thạch, các chiến sĩ liền lập tức tấn công vào bên dưới tòa nhà, tuy rằng lại phải hy sinh thêm bốn năm người chiến sĩ, nhưng đổi lại, có hai kẻ cướp đã bị đánh gục, ngã xuống dưới lầu.
“Được! Lại là một người không sợ chết, tôi sẽ sẽ thành toàn cho các người!” Liễu Sinh Bất Bại lại đưa súng ngắm ống kính vào cục trưởng Thạch, gạt cò súng, cục trưởng Thạch đã bị ông ta làm cho kích thích năng lượng chiến đấu rất lớn, cảm nhận được bên cạnh sẽ có nguy hiểm, liền quyết đoán nhảy lên như cá và nhào lộn về phía trước, thế nhưng ông vẫn bị chậm mất một phần ba giây, viên đạn đã bắn trúng đùi của ông.
Đầu óc quay cuồng một lát, sau đó ông lại đứng dậy đi về hướng cửa chính, thế nhưng đùi phải của bản thân lại không thể dùng được, thân mình liền nghiêng về một bên, ngã sấp vào tường, chiếc súng tự động trong tay ông suýt nữa thì rơi ra.
Thấy thế, Lữ Phương đã kịp thời kéo cục trưởng Thạch vào một góc tường để tránh: “Cục trưởng, như thế này chúng ta không thể tấn công tiếp được, sức chiến đấu của quân địch đã vượt xa khỏi phạm vi khống chế của chúng ta rồi, nên rút lui đi!”
Cục trưởng Thạch rút súng lục bên hông ra: “Rút lui cái gì mà rút lui, cá chết thì lưới rách, xông lên cho tôi, giết hết bọn chúng đi!” Chính vào lúc này, điện thoại truyền đến giọng nói của tổng chỉ huy: “Quân đội số một chú ý, lập tức rút khỏi mặt trận chiến đấu!”
Rơi vào đường cùng, cục trưởng Thạch chỉ có thể ôm nỗi hận rút khỏi mặt trận. Giữa làn khói đạn mù mịt, nhìn thấy được cục trưởng chân đi khập khiễng mang theo quân đội rút lui ra bên ngoài, vẫn đi theo đường cũ rút về phía tường che bên ngoài. Liễu Sinh Bất Bại nhìn qua màn hình giám sát, miệng nở một nụ cười đắc ý: “Ngừng bắn, chú ý canh gác!”
Lần đột kích đầu tiên, toàn bộ cảnh sát kết thúc trong sự thất bại. Nguyên nhân bởi vì bọn họ quả thật đã xem nhẹ sức chiến đấu của bọn cướp này, một phần cũng bởi vì lo lắng rằng sẽ phá hủy các bộ phận trọng yếu của nhà máy năng lượng nguyên tử, nên không dám sử dụng vũ khí phá hoại hạng nặng, ngoài ra bên ta còn bị bất lợi về vị trí.
Khói thuốc súng dần dần tản ra, bên trong bức tường đổ rạp mấy cỗ thi thể của các đội viên, trong không khí tràn ngập mùi thịt cháy xém và hôi thối, cùng với vị của máu tươi, bừa bãi cả một mảnh đất.
Dường như cục trưởng cảnh sát với tư cách là tổng cục chỉ huy đã hiểu được tình huống bên trong chiến trường, đưa những chiến sĩ bị thương đến bệnh viện để chữa trị, thông qua ra-đi-ô để truyền đi tuyên bố mệnh lệnh: “Quân đội số hai, tiến lên!”
Thiếu tá Vương dẫn dắt bộ đội đặc chủng, tăng cường liên kết với phòng tuyến số hai, sớm đã không kiềm chế được. Nghe được mệnh lệnh tấn công, liền nhảy dựng lên, bản thân liền dẫn đầu hơn hai trăm chiến sĩ đặc chủng, hướng về phía nhà máy năng lượng nguyên tử và tấn công từ bốn hướng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.