Thần Cấp Ở Rể

Chương 217: Cứu rỗi sống chết




Liễu Sinh Bất Bại cũng dần dần nhìn rõ lại được sự vật, mắng: "Đáng chết, còn có đồ chơi nặng đô! Toàn thể chú ý, bọn chúng đã xông tới rồi, nổ súng cho tôi!"
Trên hành lang ở tầng hai đã bố trí xong giá đỡ của súng Gatling, trên chiến trường, loại súng máy này chính xác là ác quỷ hủy diệt! Nó thông qua độ xoay tròn của cụm nòng được sắp xếp đều nhau theo chu vi hình tròn, đạn dược được lắp ở bên trong ống dẫn đạn sẽ được đưa tới cụm khóa nòng ở phía sau cụm nòng. Nòng súng được cấu tạo với sáu ống thép dài, tốc độ bắn mỗi phút là hai trăm viên đạn.
Điều khiển loại siêu súng Gatling này chính là Hắc Điện số sáu. Súng Gatling phát ra một âm thanh quỷ dị, lập tức phun ra "sự cuồng dã" vốn có của nó. Từ trên tầng hai, một cơn mưa đạn lóe mắt kéo theo một đường đạn bay lóe lên ánh sáng màu xanh lục xối ào ạt xuống dưới.
Đám người của Diệp Vô Phong khôi phục được thị lực trước đám phần tử khủng bố này ba bốn giây, mà chính là khoảng thời gian ba bốn giây đó đã trở thành khoảnh khắc cứu mạng bọn họ. Vừa nhìn thấy súng máy được bố trí, bọn họ đã lập tức nhảy vọt sang chỗ khác tránh đi. Bạch Tinh Đồng trốn ở bên dưới của cầu thang, Diệp Vô Phong lại nhảy lên trên bệ cửa sổ, cả người treo lơ lửng ở bên ngoài.
Bạch Tinh Đồng bị đạn áp chế hông ngóc đầu lên nổi, khoảnh khắc nhìn thấy cầu thang sắp bị sập xuống, Diệp Vô Phong treo một tay bên cửa số, tay còn lại cầm lấy súng bóp cò bắn một phát. Anh không nhìn thấy vị ví của người đang xả súng kia, chỉ là dùng trực giác mà bắn tới, viên đạn theo phát bắn kia ghim vào chính giữa vầng trán của Hắc Điện số sáu!
Tiếng súng ngưng lại ngay tức khắc!
Bạch Tinh Đồng từ bên dưới cầu thang tầng dưới nhảy phốc lên trên tầng hai, cô ta nắm lấy khẩu Gatling kia, kiều diễm một tiếng liền thay đổi hướng của nòng súng, bắt đầu bắn quét về hướng ở tầng hai. Cùng một loại vũ khí, ai nắm giữ được trong tay thì đều sẽ là ác mộng của bên phía còn lại!
Tử Cung Mỹ Địch nhìn thấy Hắc Điện số sau bị bắn hạ, trong lòng không người đau xót. Lúc này lại bịn Bạch Tinh Đồng xả một trận mưa đạn khiến cô ta căm hận khôn nguôi, sau đó thông qua bộ đàm nói với tay đánh lén ở tầng ba: "Bắn chết tay súng ở hành lang tầng hai kia!"
Hắc Điện số chín là tay đánh lén ở tầng ba, nhất thời chưa phản ứng kịp: "Tư lệnh, tay súng kia không phải là người của mình hay sao?"
"Mẹ nó! Bây giờ là kẻ địch đó, bắn chết ả cho tôi!"
Hắc Điện số 9 không quan tâm tới mệnh lệnh của cô ta, trong lòng còn đang nghi hoặc: "Xảy ra chuyện gì vậy? Hắc Điện số 6 làm phản rồi sao? Mình phải bắn chết người đồng đội đầu tiên của mình à? Có phải mình nghe lầm rồi không?"
Gã ta ở tầng ba ló người ra quan sát tình hình phía dưới, ngờ đâu chỉ vừa mới ló ra một chút đã nghe "Đùng" một tiếng nhẹ nhàng vang lên, phía ngực của Hắc Điện số chín đã ghim một viên đạn. Diệp Vô Phong lại bóp cò bắn thêm một phát súng. Hắc Điện số chín lúc chết rồi mới biết được đã xảy ra chuyện gì, ngã xuống từ lầu ba.
Đội viên của Hắc Điện liên tiếp bỏ mạng, Liễu Sinh Bất Bại ý thức được nếu cứ tiếp tục đánh thì bản thân anh ta cũng khó giữ mạng được. Tiểu dội đặc công này thật sự quá mạnh, anh ta đành phải ra lệnh: "Mỹ Địch, chúng ta rút lui! Đến lò phản ứng hạt nhân đi, cùng lắm thì chết chung!"
Năm sáu phút qua đi, Bạch Tinh Đồng đã bắn hết toàn bộ đạn trong súng Gatling, cô ta kiểm tra lại hiện trường ở tầng hai phát hiện có vài thành phần khủng bố Hắc Điện đã bị bắn chết, xác bị bắn thành mảnh nhỏ, lại không nhìn ra được cuối cùng đã chết mấy người?
Cô ta lên tầng ba lục soát lại phá hiện có thêm hai cái xác nữa, chỉ là không tìm thấy được bóng dáng của Liễu Sinh Bất Bại, Tử Cung Mỹ Địch và Văn Tam Đa đâu cả.
Bạch Tinh Đồng cho tập hợp lại đội viên, nhìn thấy ngoại trừ một đồng đội đã hi sinh ra thì còn có hai người khác đang bị thương, tuy không nguy hiểm đến tính mạng nhưng cũng đã bị thương không nhỏ. Cô ta bảo Chu Khải ở lại chăm sóc cho hai người bị thương và liên lạc với bộ chỉ huy, còn mình và Diệp Vô Phong dắt theo nhưng đội viên khác đi ra bên ngoài tòa cao ốc, lục soát xung quanh.
Máy bay trinh sát ở trên không gửi tin tới: "Có năm phần tử khủng bố đã thả dây thừng trốn thoát từ trên mái nhà, xem ra là muốn đi xuống dưới đất chỗ lò phản ứng hạt nhân.
Sau khi nhận được tin, Bạch Tinh Đồng và Diệp Vô Phong lập tức dắt đồng đội đuổi theo, bọn họ băng qua từng dãy nhà xưởng tới một lối đi xuống lòng đất, cửa đã bị khóa trái bên trong. Bạch Tinh Đồng giơ súng lên bắn vỡ khóa cửa, cả đám từ phía trên chui xuống dưới.
Đi qua một đoạn đường hầm rất dài tới một cánh cửa ngoài sảnh, vốn dĩ có thể nhận định được kẻ địch đang ở bên trong, thể nhưng cũng không biết người đang mai phục ở chỗ nào, nếu cứ xông vào liều lĩnh vậy khả năng gặp nguy hiểm rất sẽ rất cao.
Bạch Tinh Đồng ngoắc tay gọi một người đội trưởng qua tới, vác hai khẩu súng phóng lựu lên, sửa lại trị số độ lệch của đường đạn rồi bắn. Hai âm thanh "phốc phốc" vang lên, hai quả lựu đạn xuyên qua cửa sổ thủy tinh, vọt vào bên trong đại sảnh.
Sau khi vào bên trong, hai quả lựu đạn nổ ra một lớp khói dày đặc, càng lúc càng dày lên theo âm thanh vang "xì xì" của nó. Đây là loại lựu đạn khói có tác dụng làm thần kinh tê liệt.
Khói thuốc bên trong nó có thể phủ được phạm vị trên dưới hai trăm mét vuông trong vòng mười giây, người hít phải khói thuốc này quá mười lăm mi-li-ăm-pe sẽ gây ảnh hưởng tới hệ thần kinh sản sinh ra cảm giác tê liệt mãnh liệt, thậm chí có thể khiến người đó bị choáng.
Đại sảnh này vốn dĩ là không gian kín, hiệu quả của loại khí độc này càng được phát huy tốt hơn. Từng luông khí màu trắng đục lan tràn ra ngoài bao phủ xung quanh, không gian nhìn giống như chốn tiên cảnh, nhưng thực chất lại cực kỳ nguy hiểm. Mười phút sau, Bạch Tinh Đồng nhìn thấy bom khói đã phát huy đủ tác dụng mới ra lệnh: "Đeo mặt nạ phòng độc, sẵn sàng, tiến lên!"
Cô ta đạp một cước lên cửa sảnh, tiến vào trong. Khói thuốc lúc này đã tản dần đi, có thể nhìn thấy rõ ràng những ống dẫn ở sát vách tường, từng cái từng cái máy móc nổ vang ở trong phòng, chỉ là không có bóng người nào.
Những phần tử khủng bố kia đã đi đâu hết cả rồi? Có phải là chúng ta tìm lộn chỗ rồi không? Đội viên đặc công cầm súng canh gác ở xung quanh chỉ cảm nhận được một loại linh cảm chẳng lành, cả đám ở đây chia ra hai người một nhóm, lưng dính sát lưng nhau hành động, lần lượt tiến vào trong dò tìm.
Đột nhiên, ngay chính giữa nóc căn phòng giống như mặc trời bị nổ "đùng" một tiếng lan ra một luồng ánh sáng cực mạnh, bao trùm cả đại sảnh bằng một vùng sáng lóe mắt, đội viên nhóm đặc công nhất thời bị mất thị lực bởi tia sáng chói mắt đó.
Thật chó chết! Đây thực sự là ăn miếng trả miếng mà. Vừa nãy ở bên trong tòa cao ốc, Chu Khải dùng pháo sáng đối phó với kẻ địch, bây giờ thì đến lượt bọn chúng trả đũa lại bọn họ. Đôi mắt không nhìn thấy được kéo theo đại não cũng nhất thời mất cảm giác, cả người cũng bị sững sốt tại chỗ.
"Xoẹt xoẹt" Có tiếng của lưỡi dao phát ra, trong chớp mắt lại nghe có tiếng kim loại va chạm vào lớp áo chống đạn, tiếng gào thét của những người bị chém trúng cũng đồng thời vang lên.
Đám phần tử khủng bố kia né qua bom khói, lại dùng pháo sáng phản kích lại. Bọn chúng nhìn thấy đội viên nhóm đặc công không mở mắt nổi, bên này đeo mặt vào cầm dao lao tới. Bây giờ tất cả gần như là dựa vào thính giác cùng kinh nghiệm tác chiến của mình mà hành động loạn xạ vật lộn giữa sự sống và cái chết. Trong chớp mắt, máu thịt bắn tung tóe, khung cảm ở đại sảnh lúc này chẳng khác nào địa ngục trần gian.
Qua đi tầm ba phút, hiệu quả của pháo sáng biến mất, tất cả mọi người từ từ mở mắt ra nhìn, trên đất xác chết nằm ngổn ngang, Bạch Tinh Đồng kiểm tra lại tình hình thương vong của tiểu đội, hi sinh mất ba người.
Mà phía của Liễu Sinh Bất Bại thì ngoại trừ Văn Tam Đa đang bị thương nặng ra, đám phần tử khủng bố còn lại đã chết hết rồi. Diệp Vô Phong phía này đang cầm dao găm chĩa vào ngực của Liễu Sinh Bất Bại, còn người kia lại đang kề thanh kiếm dài ở trên cổ của Bạch Tinh Đồng.
"Tất cả đứng im!" Văn Tam Đa nằm trên đống thi thể, đột ngột giơ tay phải lên: "Đây là thiết bị kích nổ bom! Tao chỉ cần nhấn tay một cái thì tất cả đều xong đời." Anh ta vừa nói xong câu đó, miệng cũng phun một ngụm máu.
Lúc này, Tử Cung Mỹ Địch lôi theo phu nhân Trần từ trong phòng ra ngoài: "Đội trưởng Bạch, chúng ta lại gặp nhau rồi. Cô cảm thấy bọn cô thắng rồi chắc? phu nhân Trần của mấy người còn nằm trong tay chúng tôi, thiết bị kích nổ cũng nằm trong tay chúng tôi!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.