Thần Cấp Ở Rể

Chương 221: Kết thúc nguy cơ của nhà máy hạt nhân




"Nếu nghe lời tôi, bà đây dĩ nhiên sẽ cưng chiều cô thật tốt!" Tử Cung Mĩ Địch cười khẩy, ngón tay nhẹ vỗ lên mặt của Bạch Tinh Đồng.
Không biết từ lúc nào, tay của Bạch Tinh Đồng ở phía sau thò qua.
"Tay của cô không phải là bị trói rồi sao? Lỏng ra từ lúc nào vậy?"
Trong lòng Tử Cung Mĩ Địch cả kinh, xoay tay lại định tóm lấy tay Bạch Tinh Đồng. "Cạch" một tiếng, cổ tay đã bị một còng tay lạnh lẽo cùm chăt. Trong lòng cô ta hoảng hốt, mở mắt ra lại thấy Bạch Tinh Đồng cười lạnh: "Quỷ cái, cô trúng kế rồi!"
Tử Cung Mĩ Địch quát một tiếng, duỗi một tay ra bắt Bạch Tinh Đồng, người phía sau ùm một tiếng đã giống như cá nhảy xuống nước. Người trước này đứng lên muốn đuổi theo, nhìn thấy một bàn tay đã bị còng chắc vào trên mép thuyền.
Bạch Tinh Đồng lợi dụng khoảnh khắc mê ly tà dâm của cô ta, dùng lưỡi dao giấu trong quần áo cắt đứt dây thừng, sau đó còn dùng còng tay còng chắc tay đối phương lại ở bên mép thuyền. Tử Cung Mĩ Địch giãy giụa mấy cái, còng tay lại càng lúc càng chặt. Cô ta tức giận la hét ầm ĩ, lục tìm súng của mình ở xung quanh muốn bắn vỡ còng tay này để thoát ra.
Bạch Tinh Đồng từ trong nước ló đầu ra, nâng súng ở trong tay lên: "Đừng tìm nữa, ở chỗ của tôi rồi!" Nói xong lập tức bắn một phát xạ kích về phía người kia.
Tử Cung Mĩ Địch cúi người nằm xuống, duỗi chân trái qua điều khiển tay lái thuyền, chân phải ấn mở chân ga, chiếc thuyền đổi hướng, rít lên âm thanh "vèo vèo" quái dị, xông về phía của Bạch Tinh Đồng, cô ta muốn dùng cánh quạt máy mà chém nát người kia ra: "Thứ phụ nữ không biết điều, xem tôi có đâm cô chết không!"
Bạch Tịnh Đồng bắn hai phát súng nhưng đều không trúng Tử Cung Mỹ Địch, chiếc thuyền đã xoay đầu quay lại, gầm thét xé nước mà lao về hướng của cô ta. Bạch Tinh Đồng giơ súng lục lên nhưng không thể nào nhắm được vào đối thủ. Bởi vì cô ta ở trong nước, còn đối phương ở trên thuyền, hơn nữa còn dùng tư thế nằm thẳng mà lái thuyền đâm tới.
Khẳng định là không kịp để trốn nữa rồi, Bạch Tinh Đồng tự nhủ bản thân mình phải bình tĩnh, lại bình tĩnh mà nhắm thẳng vào vị trí của bình xăng. "Đùng" một tiếng, phát súng thứ ba cuối cùng cũng bắn trúng mục tiêu, lửa cháy "bùm" một tiếng.
Cả con thuyền nhanh chóng bị ngọn lửa bao trùm, Tử Cung Mĩ Địch còn bị còng chắc ở trên thuyền, cô ta thét quái lên the thé, giống như là đang cười, nhưng còn khó nghe hơn cả khóc.
Máy bay trực thăng vũ trang mang phu nhân an toàn trở về địa điểm xuất phát, cùng lúc đó đã có một chiếc máy bay trực thăng khác chấp hành nhiệm vụ, phụ trách xuất phát đến cứu viện Bạch Tinh Đồng.
Ban đêm, chiếc thuyền cháy ở trên biển nhanh chóng thu hút được tầm nhìn của máy bay trực thăng vũ trang kia bay tới, rọi đèn pha chiếu qua.
Bạch Tinh Đồng ngâm mình trong nước biển nửa ngày, nhìn thấy có máy bay đi tới lập tức vội vã nổ súng chỉ thiên, thông báo cho phi cơ biết vị trí của mình.
Cả người Bạch Tinh Đồng mềm nhũn, bò lên thang dây. Cô ta có hơi kiệt sức, vừa lên máy bay đã xụi lơ: "Nhanh, cho tôi uống tý nước."
"Đội trưởng Bạch, đây là dịch dinh dưỡng glu-cô-zơ bổ sung dinh dưỡng, cô uống trước chút đã." Một người chiến sĩ vũ trang đưa glu-cô-zơ cho Bạch Tinh Đồng.
Bạch Tinh Đồng tuôn nửa bình nước, cuối cùng cũng cảm thấy thể lực được cải thiện: "Nhà máy năng lượng nguyên tử như thế nào rồi?"
Chiến sĩ vũ trang nói: "Diệp Vô Phong đã bánh bại được tên cầm công tắc kích nổ rồi, thật nguy hiểm ghê! Còn nữa, tên quỷ Nhật Bản quyết đấu với anh ta cũng bị giết chết rồi. Nhà máy năng lượng hạt nhân bình an vô sự."
Bạch Tinh Đồng giống như trút đi được một gánh nặng, một nụ cười lan một vùng khắp cả khuôn mặt: "Diệp Vô Phong, tôi biết anh nhất định có thể thắng mà!"
Nguy cơ của nhà máy năng lượng hạt nhân được trừ khử, phu nhân Trần được cứu viện an toàn, không thể không kể tới công lao của Diệp Vô Phong. Anh vẫn theo lẽ thường ngày không cho phép giới truyền thông phỏng vấn mình. Anh yêu cầu cảnh sát nhất định phải thay mình giữ kín bí mật.
Thư ký Quách nắm lấy tay của Diệp Vô Phong, nói: "Vô Phong, lần này thật sự là đã khiến cậu cực khổ nhiều rồi. Nếu như không có cậu, bã xã của tôi nhất định không sống nổi, tám triệu dân ở thành phố Tam Giang này đều có khả năng sẽ biến thành tro bụi. Buổi trưa hôm nay tôi làm chủ, sao hả?"
Diệp Vô Phong lại nói: "Thư ký Quách, ý tốt của ông thì tôi xin nhận. Nhưng tôi nghĩ rằng điều mà ông nên làm hiện tại. chính là cố gắng an ủi gia đình của những chiến sĩ đã hi sinh, chứ không phải là tổ chức lễ chúc mừng gì đó cho tôi."
Vẻ mặt già nua của thư ký Quách đỏ lên, xấu hổ nói: "Vô Phong! Cậu phê bình đúng lắm. Cậu có cống hiến rất lớn đối với nhân dân thành phố Tam Giang, tôi sẽ ghi lòng tạc dạ. Thế này đi, tôi đi làm những chuyện tôi nên làm trước, đợi qua quãng thời gian này, tôi sẽ mời cậu dùng một bữa cơm đạm bạc."
Diệp Vô Phong nở nụ cười: "Thư ký Quách, lần sau lúc ông mời cơm, tôi sẽ không khách sáo đâu. Ha ha."
Tối hôm qua huyết chiến cả một đêm, Diệp Vô Phong cũng mệt lừ, rời khỏi mặt trận tiền tuyến mà lui trở về nhà.
Điều khiến cho anh không thể ngờ tới chính là Lâm Thư Âm và tả Tiểu Thanh đang bận thu dọn hành lý.
Diệp Vô Phong hỏi: "Thư Âm, hai người đang làm gì vậy? Sao nhìn giống như phải dọn nhà đi thế?"
Lâm Thư Âm lạnh giọng nói: "Không sai, là dọn nhà."
Diệp Vô Phong kinh ngạc hỏi: "Chuyển đi dâu? Sao anh lại không biết?"
Lâm Thư Âm lại nói: "Không nhất thiết phải nói với anh chứ? Diệp Vô Phong, đơn ly hôn tôi cũng đã viết xong rồi, cũng để ở trên bàn trong phòng khách. Mẹ, chúng ta đi, đừng để ý tới anh ta..."
Diệp Vô Phong có chút mờ mịt, anh cản Lâm Vĩnh Quân đang thu dọn hành lý lại: "Bố, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Lâ Vĩnh Quân thở dài một hơi, đáp: "Vô Phong, con vào trong phòng xem sẽ rõ."
Diệp Vô Phong nhanh chóng chạy vào trong phòng, chỉ nhìn thấy tờ đơn ly hôn mà Lâm Thư Âm đã viết xong đặt trên bàn.
Điều làm anh khiếp sợ chính là bên dưới tờ đơn ly hôn kia có đặt ba tấm hình chụp anh và Bạch Tinh Đồng thân mật.
Diệp Vô Phong cầm lấy những tấm hình này đi tới trước mặt Lâm Thư Âm: "Thư Âm, chính là bởi vì những thứ này sao? Anh không biết là ai gây chia rẽ với em! Anh xin thề với em, giữa anh và Bạch Tinh Đồng thật sự không có gì cả. Anh với cô ấy làm dáng vẻ như thế là hoàn toàn phối hợp giải quyết vụ án tên háo sắc hồ Nhạn Tây. Em cũng biết, bọn anh không làm như thế thì sẽ không có cách nào dụ được tên dê xồm đó."
Lâm Thư Âm vô cảm, nói: "Diệp Vô Phong! Hiện tại tôi cuối cùng cũng nghĩ thông suốt rồi. Thật ra, Bạch Tinh Đồng thích hợp với anh hơn. Cầu xin anh, đừng bám miết lấy tôi như thế nữa. Còn tiếp tục như thế, anh mệt mỏi, tôi cũng mệt mỏi."
Diệp Vô Phong mở ra đôi tay: "Thư Âm, anh thật sự không hiểu nổi, sao em lại đột nhiên thay đổi như thế chứ? Có phải là có người uy hiếp em hay không? Em nói cho anh biết?"
Lâm Thư Âm lắc đầu một cái: "Những gì nên nói tôi đều đã nói cả rồi. Diệp Vô Phong, hiện tại tôi chỉ muốn cầu xin anh, ly hôn với tôi đi. Đồ của anh đều thuộc về anh! Biệt thự sang trọng, xe hơi hàng hiệu, còn có vẻ vang vô tận, tôi thật sự không xứng với những thứ đồ này."
"Bố mẹ, chúng ta đi thôi."
Lâm Thư Âm đưa Lâm Vĩnh Quân và Tả Tiểu Thanh lên chiếc xe Passat cũ, lái xe rời khỏi biệt thự trên đỉnh núi Nhạn Tây.
Bỏ lại một mình Diệp Vô Phong ở lại đây, đứng ở trong sân nhà, lặng người ngơ ngẩn!
Diệp Vô Phong tỉnh táo lại suy nghĩ một chút, anh cho rằng trong chuyện này nhất định còn có nguyên nhân khác, Lâm Thư Âm không thể vì mấy tấm hình này mà ly hôn với anh được.
"Rốt cuộc là ai đã thao túng cô ấy? Lẽ nào là bà cụ?"
Diệp Vô Phong cũng không có thời gian mệt mỏi, lập tức lái xe tới nhà cũ của nhà họ Lâm, bà cụ đang tưới hoa ở trong sân.
"Ồ, Vô Phong, sao con lại tới đây?"
Diệp Vô Phong lo lắng hỏi: "Bà nội, bà có biết vì sao Thư Âm lại muốn ly hôn với con không?"
Bà cụ nghe xong câu này lập tức sửng sốt: "Vô Phong, con nói nhăng cuội gì đó? Bà lớn tuổi rồi, lỗ tai không còn nghe rõ nữa, bà không có nghe lầm đó chứ?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.