Người không dùng tay mà chỉ húc bả vai đã đánh trọng thương Phùng Nhị Bưu thì tối thiểu cũng thuộc cấp bậc võ sư, đến cô ta cũng phải thua! Thành phố Tam Giang đất đai rộng lớn là do ba thành phố nhỏ hợp lại, dù vậy số lượng võ sĩ vẫn ít đến thảm thương chứ đừng nói tới đẳng cấp võ sư.
Nếu người đó thật sự là cao thủ cấp võ sư thì cần tới khách sạn lớn của Lâm Thư Âm làm bảo vệ à?
Một cao thủ cấp võ sư bốc đại cái công ty nào đó làm vệ sĩ riêng thôi thì một năm lương cũng mấy tỷ rồi.
Cho nên Bạch Tinh Đồng kết luận rằng, Diệp Vô Phong không thể có chiến lực cấp võ sư.
Xem ra manh mối điều tra lần này nên tìm trong khoảng trước khi Phùng Nhị Bưu đến khách sạn, xem xem hắn có gặp mặt hay đánh nhau với ai đó trước không.
Bạch Tinh Đồng nghĩ tới đó thì đứng dậy: “Tổng giám đốc Lâm, đội Cảnh sát Hình sự cần giữ một bản sao của đoạn ghi hình này, cô có ý kiến gì không?”
Lâm Thư Âm nói: “Cô cũng chỉ thi hành công vụ, tôi tất nhiên không có ý kiến. Tôi chỉ là muốn hỏi, cái chết của Phùng Nhị Bưu có liên quan gì đến khách sạn của chúng tôi không vậy?”
Bạch Tinh Đồng nói: “Tình hình hiện tại là không có liên hệ gì. Nhưng tôi có khả năng còn sẽ điều tra thêm về Diệp Vô Phong. Tên oắt con kia cũng to gan thật, dám chống đối tôi, lai lịch anh ta như thế nào?”
“Chuyện này…” Lâm Thư Âm suy tư một lát rồi nói tiếp: “Anh ấy là người thân của tôi, trước kia làm việc ở nước ngoài, năm ngoái vừa mới về lại đây.”
Bạch Tinh Đồng đã sao chép xong đoạn ghi hình vào điện thoại, cô ta nói: “Tạm thời là vậy, bạn học cũ, cô vất vả rồi.”
Lâm Thư Âm tiễn Bạch Tinh Đồng đến cửa khách sạn, đột nhiên Bạch Tinh Đồng nói: “Tổng giám đốc Lâm, thứ năm tuần sau là buổi họp lớp đầu tiên của khóa chúng ta, ở phòng VIP nhà hàng Ca Dao Phương Đông, khi đi nhớ dẫn theo người nhà nhá! Tôi nghe nói năm ngoái cô đã kết hôn, lúc đó tôi vướng phải một vụ ở nước ngoài nên không đến được, nên lần này cô phải dẫn chồng cô đến ra mắt bạn bè cũ đấy.”
Vừa dứt lời thì Bạch Tinh Đồng nở nụ cười khó hiểu, rồi cô quay người rời đi.
Từ khi tốt nghiệp trung học lên đại học, các bạn cùng lớp cũng đường ai nấy đi, số lượng người còn ở lại thành phố Tam Giang cũng không nhiều. Lần họp lớp đầu tiên này đúng thật là đáng chờ mong.
Nhưng Lâm Thư Âm hiểu rất rõ, cả cái thành phố Tam Giang này đều biết cô lấy một kẻ không nghề không nghiệp làm chồng, Bạch Tinh Đồng là cố ý muốn cô bị mất mặt.
Cô có nên dẫn theo Diệp Vô Phong đến buổi họp lớp không?
Phùng Nhị Bưu bất ngờ bỏ mạng, cơ quan công an tuyên bố nguyên nhân cái chết của Phùng Nhị Bưu không có liên quan đến Diệp Vô Phong. Thế nhưng Lâm Kiến Ba vẫn bí mật tìm gặp anh trai của Phùng Nhị Bưu, Phùng Đại Hổ.
Phùng Đại Hồ vì cái chết của đứa em Phùng Nhị Bưu mà đau lòng vô cùng. Cơ quan công an báo với người nhà nạn nhân là chưa điều tra ra nguyên nhân cái chết, họ còn cho người nhà nạn nhân xem qua băng ghi hình ở khách sạn lớn Hoàng Triều. Thật ra, Phùng Đại Hổ cũng không tin Diệp Vô Phong là hung thủ, từ đầu đến cuối hắn ta không hề thấy Diệp Vô Phong phản kháng lại Phùng Nhị Bưu.
Nhưng Lâm Kiến Ba lại nói thế này: “Anh Đại Hổ, tên Diệp Vô Phong này rất đáng gờm, em nghe nói tên nhãi này rất giỏi trong việc dùng độc, còn đồn là đệ tử của giáo phái Ngũ Độc Thần Long gì đó nữa. Nếu so đấu võ thuật thì tám tên Diệp Vô Phong cũng không đấu lại anh Nhị Bưu. Nhưng mà đối thủ ở trong tối giở trò, chúng ta ở ngoài sáng khó lòng phòng bị được, nên em mới nói tên đó đã hạ độc anh Nhị Bưu.”
Phùng Đại Hổ lấy làm kinh hãi hỏi lại: “Tên đó giỏi dùng độc thật à?”
Lâm Kiến Ba đáp: “Nó là em rể em, sao em lại không biết chứ?”
Phùng Đại Hổ là một tên bạo lực, tính cách bốc đồng, khi nghe Lâm Kiến Ba nói vậy thì nổi trận lôi đình: “Mẹ nó! Tao lập tức đi gọi đàn em tới phanh thây cái thằng chó đẻ kia báo thù cho em trai tao!”
Lâm Kiến Ba vội vàng ngăn cản: “Anh Đại Hổ, anh không nên nóng nảy như vậy. Cơ quan công an đã tuyên bố cái chết của anh Nhị Bưu không liên quan đến Diệp Vô Phong. Khi anh còn chưa có chứng cứ mà đã tìm tên kia báo thù thì sẽ ở thế bất lợi. Chỉ vì nó mà anh phải vào trại cải tạo là không đáng.”
Phùng Đại Hổ lớn giọng nói: “Vậy giờ tao phải làm sao? Chẳng lẽ cứ im ỉm như thế. Nghĩ đến chuyện em trai tao chết thê thảm, mà còn là do thằng chó Diệp Vô Phong hạ độc hại chết, cơn tức này tao nuốt không trôi!”
Lâm Kiến Ba ghé sát tai Phùng Đại Hổ thầm thì: “Anh Đại Hổ, con chó Lâm Thư Âm kia vừa mới mua một chiếc BMW X5, chỉ mới đăng ký sở hữu tạm thời. Tối hôm nay con nhỏ này có hẹn ăn tối với bên cung cấp vật liệu ở nhà hàng Đông Phương Minh Duyệt, lúc về sẽ đi đường…”
Lâm Kiến Ba là giám đốc công ty, tất nhiên anh ta có thể biết lịch trình tối nay của Lâm Thư Âm. Bởi vì dự án khởi công tầng trệt của Bích La Loan đã sắp tới hạn rồi, mà nguồn tài chính của nhà họ Lâm còn hạn hẹp hơn cả thời gian nên bên Lâm Thị không thể không hẹn một lúc mấy công ty cung cấp vật liệu đang hợp tác để họp bàn. Nhà họ Lâm mong muốn bên phía nhà cung cấp sẽ cho ứng trước một phần vật liệu, sau đó dùng phương thức trả góp mà bù lại số tiền còn thiếu.
Đúng là các công ty cung cấp vật liệu xây dựng muốn tiền trao cháo múc, nhưng dự án Bích La Loan đồ sộ như thế, một khi trúng thầu khẳng định sẽ thu về bộn tiền. Do đó các nhà cung cấp cũng đành chấp nhận. Vì chuyện này mà Lâm Thư Âm rất vui vẻ, cô còn đặt bàn tại nhà hàng sang trọng nhất thành phố Tam Giang, nhà hàng Đông Phương Minh Duyệt để cảm ơn các nhà cung cấp.
Lâm Kiến Ba cố ý nói cho Phùng Đại Hổ lộ trình về nhà của Lâm Thư Âm. Anh ta còn kích động Phùng Đại Hổ thủ tiêu Diệp Vô Phong ở trên đường về, tiện tay xử luôn Lâm Thư Âm. Nếu thành công thì chỉ còn lại hai ông bà già Lâm Vĩnh Quân và Tả Tiểu Thanh, bọn họ cũng không còn cách nào nào ngăn cản anh ta chiếm lấy khách sạn lớn Hoàng Triều nữa.
Chỉ có điều, Lâm Kiến Ba nghìn tính vạn tính cũng tính sót một dữ kiện. Đó chính là Lâm Thi Mộng cũng đi cùng Lâm Thư Âm đến bữa hẹn tối nay.
Lí do Lâm Thi Mộng đi cùng là vì cô ta có người bạn chung lớp cũ làm bên vật liệu đá. Vật liệu đá chiếm phần lớn trong dự án xây dựng lần này nên người bạn kia muốn trả cho Lâm Thi Mộng chín trăm triệu tiền môi giới để có thể hợp tác với nhà họ Lâm.
Lại đúng lúc nhà cung ứng vật liệu đá trước đó không đồng ý cho ứng trước số vật liệu nhiều như vậy nên đã không ký hợp đồng với nhà họ Lâm.
Thế là Lâm Thi Mộng đề cử công ty của bạn cô ta cho Lâm Thư Âm luôn.
Dù Lâm Thư Âm có xích mích với Lâm Kiến Ba, nhưng Lâm Thi Mộng vẫn là người một nhà nên Lâm Thư Âm dứt khoát đồng ý yêu cầu của Lâm Thi Mộng. Kết quả, Lâm Thi Mộng có mặt trong bữa tiệc tối nay.
Để tỏ lòng thành ý với đối tác mà Lâm Thư Âm uống khá nhiều. Lâm Thi Mộng vì vừa thu được chín trăm triệu tiền cò nên uống mừng đến say. Tình trạng của cả hai người đều không thể lái xe được.
Thế là, trước khi kết thúc bữa tiệc Lâm Thư Âm có gọi điện nhắn Diệp Vô Phong đến đón hai người.
Diệp Vô Phong bắt xe đến nhà hàng Đông Phương Minh Duyệt. Lúc anh tìm đến phòng VIP Lâm Thư Âm mướn thì khách khứa đã về hết, chỉ còn hai chị em say khướt nằm trên ghế sô pha.
“Thư Âm, em say rồi à?” Diệp Vô Phong lo lắng hỏi thăm.
Ánh mắt Lâm Thư Âm mù mịt nhìn qua Diệp Vô Phong, cô nói: “Không có, em còn có thể uống thêm một ly. Vô Phong, hôm nay em vui lắm, bạn bè của em đều rất nể mặt em, họ đồng ý hỗ trợ tài chính cho em… Họ đều là bạn tốt của hai đứa mình!”
Diệp Vô Phong đỡ hai cô gái đứng lên, mỗi bên dìu một người mà đi tới thang máy. Lúc xuống tới bãi đỗ xe, Lâm Thi Mộng bất ngờ hỏi: “Diệp Vô Phong, trên cổ anh có dấu son môi của ai thế?”
“Có à?” Khi nãy trong thang máy, cơ thể hai chị em này say mèm mềm nhũn nên đứng tựa vào người Diệp Vô Phong suốt. Nếu hỏi Diệp Vô Phong rốt cuộc là dấu son của ai thì anh cũng chịu chết, làm sao anh biết.