Thần Cấp Ở Rể

Chương 237: Làm chủ hoa cường




Tần Vũ nâng ly rượu lên ra hiệu với Lưu Đại Xuân rồi nói:
“Xin cảm ơn vị triệu phú Quách Chấn Vũ này đã cho chúng ta một cơ hội để họp mặt. Nào nào, mọi người cạn ly!”
Quách Chấn Vũ nâng ly rượu lên mà nói bằng một giọng điệu phách lối:
“Không cần phải cảm ơn! Hôm nay mọi người hãy vui chơi cho thật thoải mái! Cả cái tầng này coi vậy chứ chất lượng phục vụ giải trí rất tốt nha! Hôm nay chúng ta không cần rời khỏi đây, ăn uống xong thì cứ thỏa thích ca hát nhảy múa! Mệt mỏi thì cứ tìm đại một phòng để ngủ! Ha há!”
Rồi Quách Chấn Vũ chỉ ra phía ngoài hành lang:
“Phòng khách sạn của nguyên cái tầng này đều có thể dùng! Nếu ai muốn nghỉ ngơi xin cứ tự nhiên đi! Nào, chúng ta cạn ly nào!”
Ánh mắt Bạch Xuân Yến lấp lóe, cô ta đang nghĩ hôm nay cô ta có cơ hội được hưởng sái Quách Chấn Vũ hay không.
Nói thật, lúc còn học đại học, những người có thành tích tốt nhất chính là đám người Tần Vũ, Lưu Đại Xuân và Lâm Thư  m. Thành tích học tập của Bạch Xuân Yến cũng không tệ lắm nhưng cô ta vẫn mãi không thể đuổi kịp ba người này.
So sánh với bọn họ, thành tích học tập của Quách Chấn Vũ quả thật là nát bét. Anh ta suốt ngày chỉ biết đi tán tỉnh mấy cô đàn em lớp dưới. Bốn năm đại học mà Quách Chấn Vũ đổi hơn mười cô bạn gái. Lúc đó Bạch Xuân Yến còn đang cảm thấy Quách Chấn Vũ chướng mắt. Nhưng hiện tại thấy Quách Chấn Vũ đã là một công tử nhà giàu thì tâm trạng Bạch Xuân Yến bỗng có sự chuyển biến.
Quách Chấn Vũ uống một hơi cạn rượu trong ly rồi nói:
“Đây chính là quốc tửu, là rượu Mao Đài đó! Các người đẹp, uống cạn ly nha, chén thứ nhất này tôi không cho phép mọi người cầm ly làm cảnh đâu!”
Rồi Quách Chấn Vũ bất ngờ đứng lên liếc nhìn một vòng.
“Lâm Thư  m, ly rượu đó em nhất định phải uống hết! Đến cả nhấp môi em cũng chưa nhấp thử một lần là sao? Đây là rượu Mao Đài chính hãng nổi danh đó!”
Lâm Thư  m có hơi ngượng ngùng đáp:
“Quách Chấn Vũ, tửu lượng của tôi không được…”
Diệp Vô Phong chen ngang:
“Để tôi uống thay cô ấy.”
Quách Chấn Vũ nhíu mày, anh ta đưa tay ra ngăn lại mà nói:
“Không được! Anh vốn dĩ cũng không phải bạn cùng lớp của chúng tôi thì sao có thể thay em ấy uống rượu đây? Lâm Thư  m, em nể mặt anh uống ly rượu này đi!”
Bạch Xuân Yến nói:
“Lâm Thư  m, Chấn Vũ đã mua được loại rượu ngon như vậy, nếu cô không uống thì cũng thật không biết nể mặt gì người khác nha!”
Tần Vũ cũng tiếp tục châm thêm dầu vào lửa:
“Đúng! Dù cho có nói thế nào thì ly thứ nhất cũng phải uống cho bằng được! Không thể để người khác uống thay á.”
Diệp Vô Phong đưa mắt ra hiệu cho Lâm Thư  m thấy an tâm hơn, ý bảo cô ấy cứ uống đi, có anh ở đây thì sẽ không có việc gì.
Lâm Thư  m đúng là cũng có lo lắng đến chuyện danh dự, cô ấy bất đắc dĩ mà nâng ly rượu lên. Trước mặt đám người hò reo huyên náo, Lâm Thư  m ngửa cổ uống cạn ly rượu.
Quách Chấn Vũ ngồi đối diện Lâm Thư  m dùng ánh mắt tham lam mà chăm chú nhìn cô ấy uống ly rượu. Trong lòng Quách Chấn Vũ nghĩ thầm:
‘Một bông hoa nhài đẹp như vậy, đáng tiếc lại cắm bãi phân heo.’
Mặc dù Diệp Vô Phong bày ra bộ dạng lạnh nhạt không để ý, nhưng Quách Chấn Vũ bày ra ý đồ dòm ngó Lâm Thư  m rõ như ban ngày thật khiến anh không nhìn cũng biết!
Trong lòng Diệp Vô Phong nói thầm:
‘Cái tên mắc dịch kia thật sự cũng dám có ý đồ với Lâm Thư  m?’
Lại thêm mấy lần mời rượu, không chỉ có Lâm Thư  m mà các cô gái khác trong lớp như Tần Vũ cũng là mặt đỏ như hoa đào. Biểu cảm và động tác của bọn họ dần mất kiểm soát. Đặc biệt là Bạch Xuân Yến, cô ta mượn men say mà vờ lắc lư cái cơ thể cao gầy mềm yếu của cô ta lượn vòng quanh người Quách Chấn Vũ, bám dính lấy anh ta để mời rượu.
Bên phía các bạn học nam như Lưu Đại Xuân thì tản ra đi mời rượu từng người một. Hơn một tiếng sau, nhóm người trong sảnh lớn đều đã ăn uống no say, ai ai cũng nhao nhao nói chuyện trông rất hỗn loạn. Bạch Xuân Yến thì ôm lấy eo Quách Chấn Vũ, cô ta bám dính vào ngực Quách Chấn Vũ, anh ta muốn dứt cũng không được được.
Quách Chấn Vũ rất là ghét Bạch Xuân Yến. Anh ta đẩy mấy lần mà Bạch Xuân Yến vẫn không chịu buông thì đứng dậy nói lớn:
“Mọi người đi hát karaoke nào! Hát mệt rồi thì lại về ăn uống, dù sao hôm nay tôi cũng bao trọn bộ. Nên là muốn ăn lúc nào thì ăn nha.”
Lúc đến phòng karaoke, Quách Chấn Vũ sai nhân viên phục vụ đi lấy bốn gói thuốc lá Trung Hoa chia cho bốn bạn học nam mỗi người một gói, chỉ có Diệp Vô Phong là không có. Bởi vì mọi người đều đang nói chuyện nên cũng không có chú ý quá nhiều tới chi tiết này. Nhưng Lâm Thư  m dù cho đã ngà ngà say vẫn luôn để ý xung quanh.
Lâm Thư  m đi đến bên cạnh Diệp Vô Phong, cô ấy nắm chặt tay anh mà nói một cách rất là áy náy:
“Anh đừng để tâm chuyện đó.”
Diệp Vô Phong cười một cách thờ ơ với cô, rồi anh áp sát tai cô mà đáp lời:
“Chỉ cần cậu ta không có ý xấu gì với em thì anh sẽ không thể nào cảm thấy tức giận được với thứ họ nhà côn trùng đó đâu.”
Bên người Quách Chấn Vũ có Bạch Xuân Yến và hai cô bạn học khác ngồi quanh, còn Quách Chấn Vũ thì đang lên giọng chém gió:
“Dượng của tôi là Mộ Dung Đông, chính là người nhà Mộ Dung đó! Các cô biết không, ở thành phố Hoa Hải này mà bám dính được người nhà Mộ Dung thì dù không muốn giàu cũng khó đó! Nếu ai có ý định bỏ công ty cũ đi chỗ khác làm thì cứ đến công ty của tôi. Tôi dám đảm bảo sẽ cho các cô hưởng chế độ quyền lợi tốt nhất!”
Giọng của Quách Chấn Vũ rất lớn, mà anh ta còn đang cố ý nói cho Lâm Thư  m nghe. Nhưng khi thấy Lâm Thư  m không hề phản ứng lại thì Quách Chấn Vũ lập tức đứng lên nói:
“Lâm Thư  m, nghe nói em đang lăn lộn trong cái thành phố Tam Giang nhỏ bé kia à? Không bằng em ở lại Hoa Hải đi, đã đến rồi thì đừng về nữa. Chỉ cần em vào công ty Hoa Cường của nhà anh thì anh sẽ mời em lên làm giám đốc với mức lương cứng là chín mươi triệu! Em thấy sao?”
Khi nói đến đó Quách Chấn Vũ còn đưa mắt qua khiêu khích Diệp Vô Phong. Chỉ là Quách Chấn Vũ lại thấy được mỗi cảnh Diệp Vô Phong nửa nằm nửa ngồi trên ghế sa lông mà nhìn chăm chú cái màn hình Tần Vũ. Diệp Vô Phong hoàn toàn không nghe Quách Chấn Vũ nói câu nào.
Lâm Thư  m lắc đầu đáp:
“Mặc dù là tôi đến thành phố Hoa Hải để phát triển, nhưng tôi không có ý định gia nhập công ty Hoa Cường của nhà anh. Mục đích của tôi chỉ là muốn thử một lần chứng minh năng lực của bản thân chứ không muốn dựa vào các mối quan hệ để thăng tiến.”
Bạch Xuân Yến thật sự không thể hiểu nổi Lâm Thư  m.
‘Chẳng lẽ đầu óc cố ta có vấn đề rồi à? Quách Chấn Vũ cho cô ta điều kiện tốt như vậy mà cũng từ chối được?’
Thế là Bạch Xuân Yến không chút do dự nói ngay:
“Chấn Vũ, anh chỉ cần cho tôi mức lương sáu mươi triệu thôi, tôi sẽ lập tức bỏ công ty mà chạy qua Hoa Cường!”
Quách Chấn Vũ nghiêng đầu nhìn qua Bạch Xuân Yến, rồi lại lắc đầu nói:
“Đi hát bài cô chọn đi.”
Thế mà Bạch Xuân Yến lại càng cương quyết hơn. Cô ta mạnh bạo giữ chặt cánh tay của Quách Chấn Vũ mà nói:
“Chấn Vũ, nếu bên công ty anh có thiếu người thì hãy cân nhắc qua tôi một lần, nhé.”
Quách Chấn Vũ dứt khoát đi đến bên cạnh Diệp Vô Phong. Vì không gian xung quanh ồn ào quá mức nên anh ta phải nói lớn tiếng:
“Ở thành phố Hoa Hải này, công ty Hoa Cường của chúng tôi là một công ty rất lớn! Có rất nhiều người chen nhau vỡ đầu để được vào mà tôi cũng chẳng thèm để ý đến kìa! Diệp Vô Phong, anh suy nghĩ một chút xem, tôi có thể cho Lâm Thư  m điều kiện phát triển tốt hơn. Còn anh thì sao? Anh có thể cho cô ấy cái gì?”
Diệp Vô Phong cười ha hả trả lời:
“Tôi có thể cho cô ấy cảm giác an toàn.”
‘Phụt!’
Quách Chấn Vũ vừa uống một ngụm bia xong thì lập tức phun ra, anh ta cười to:
“Há há! Cảm giác an toàn? Không phải tôi đang đả kích anh, nhưng bất kì người đàn ông nào đều có thể khiến cho người phụ nữ của anh ta cảm thấy an toàn! Bây giờ anh không để cô ấy làm việc cho Hoa Cường thì tương lai anh nhất định sẽ hối hận.”
“Hả?”
Thật ra lúc nãy Diệp Vô Phong có gửi tin nhắn cho Bạch Nhạn Phi để nhờ cô ấy tìm kiếm vài tin tức liên quan đến công ty Hoa Cường. Diệp Vô Phong vừa nhìn qua thử kết quả, trong lòng cũng đã tính xong kế hoạch. Thế là anh nhìn thẳng vào mắt Quách Chấn Vũ mà nói:
“Đến làm cho Hoa Cường sao, cũng có thể cân nhắc.”
“Hả? Thật sao? Thư  m, em đi làm cho Hoa Cường đi. Anh thật sự sẽ để em lên làm giám đốc!”
Quách Chấn Vũ vừa nghe Diệp Vô Phong nói xong thì mừng như điên.
Tất nhiên là Diệp Vô Phong đã nhìn thấu cái lòng dạ nhỏ mọn của Quách Chấn Vũ. Quách Chấn Vũ nghĩ rất đơn giản, chỉ cần Lâm Thư  m vào Hoa Cường thì anh ta nhất định sẽ có cơ hội tiếp cận Lâm Thư  m.
Lâm Thư  m nhìn qua Diệp Vô Phong, cô ấy thật sự không hiểu nổi Diệp Vô Phong đang có ý đồ gì.
Diệp Vô Phong nói:
“Quách Chấn Vũ, tôi muốn sửa lại lời vừa rồi, Lâm Thư  m nhà tôi không phải sẽ đến làm việc cho Hoa Cường, mà là sẽ đến làm chủ Hoa Cường.”
“Ý định ban đầu của tôi là để cô ấy lên làm giám đốc mà!”
Quách Chấn Vũ cười nói tiếp:
“Nhưng, chủ nhân của Hoa Cường là nhà họ Quách chúng tôi. Điều này thì không thể thay đổi.”
 
 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.