Sau khi Diệp Vô Phong nhận được tiền, thở dài: “Lý Kiếm Hùng, mày nhớ kỹ cho tao, nếu như sau này còn chọc tới tao, chắc chắn tao sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy, tao muốn giết cả nhà mày! Tao không thích tiền.”
Lý Kiếm Hùng thực ra là tên thật của Tiểu Tam Tử, nghe thấy Diệp Vô Phong nói như vậy, anh ta bị dọa cho toàn thân run rẩy: “Vâng vâng vâng, anh Diệp, tôi biết rồi.”
Diệp Vô Phong xoay người rời đi, rất ung dung, cơ bản không có ý định tăng tốc bước chân.
Khi Tiểu Tam Tử đang dập đầu, bước chân Diệp Vô Phong vẫn như cũ, nhìn thấy anh ung dung như vậy, Tiểu Tam Tử ngược lại không dám để cho các huynh đệ ngăn cản.
Sự tự tin mạnh mẽ của Diệp Vô Phong hoàn toàn dọa Tiểu Tam Tử sợ hãi.
Tiểu Tam Tử cực kỳ sợ hãi, anh ta cảm thấy, công lực của Diệp Vô Phong, ít nhất cũng có thể sánh ngang với Ngũ Hổ - thủ hạ của Mộ Dung Hào Giang, mà Ngũ Hổ của Mộ Dung Hào Giang này vừa hay chính là năm người con trai của Mộ Dung Hào Giang, từ con cả cho đến con út, lần lượt từ trên xuống dưới là: Mộ Dung Nhân, Mộ Dung Nghĩa, Mộ Dung Lễ, Mộ Dung Trí, Mộ Dung Tín.
Mộ Dung Ngũ Hổ, không chỉ có võ thuật siêu việt, hơn nữa mỗi người đều có một lĩnh vực riêng, trộn lẫn phong sinh thủy khởi, thực lực kinh tế của Mộ Dung thế gia lúc này chia thành năm khối, mạnh ai người ấy làm, nhưng lại liên kết và hỗ trợ lẫn nhau, gần như khống chế toàn bộ ngành công nghiệp thua lỗ nhiều tiền nhất ở thành phố Hoa Hải.
Vì vậy, gia nghiệp của Mộ Dung Hào Giang, làm sao chỉ dừng lại ở mức một ngàn triệu nhân dân tệ?
Với dự đoán của Tiểu Tam Tử, Diệp Vô Phong ít nhất cũng có thể chiến đấu với một người bất kỳ trong Ngũ Hổ này, bất phân thắng bại. Hoặc là, cũng có thể một mình đấu với hai người.
Nhưng anh ta cảm thấy, cho dù Diệp Vô Phong mạnh đến mấy, cũng không phải là đối thủ của Bát Tí Hải Thần! Bát Tí Hải Thần đã ở ẩn nhiều năm, chỉ bảo vệ bên cạnh Mộ Dung Hào Giang, đã trở thành một truyền kỳ trong toàn bộ chốn giang hồ của Trung Quốc.
Đương nhiên, năm người con trai của Mộ Dung Hào Giang, đều được Bát Tí Hải Thần chỉ dạy, toàn thân mới có được võ công xuất quỷ nhập thần, cũng mới có năng lực chèo chống cả gia tộc Mộ Dung, uy chấn Hoa Hải.
Mười mấy năm gần đây, Bát Tí Hải Thần ngay cả mặt mũi cũng chưa từng lộ ra, chứ đừng nói là ra tay chiến đấu.
Vì vậy, Tiểu Tam Tử với trình độ côn đồ này, lại không thể nhìn thấy được gương mặt thật của Bát Nhục Hải Thật.
Cho dù thật sự nhìn thấy rồi, chỉ sợ Tiểu Tam Tử cũng không hề nhận ra Bát Tí Hải Thần.
Mà Tiểu Tam Tử chẳng qua chỉ là một tên côn đồ đứng đầu đám thủ hạ của Mộ Dung Đông mà thôi, mà Mộ Dung Đông chính là con trai thứ hai của Tam Hổ Mộ Dung Lễ.
Nói một cách khác, Tiểu Tam Tử và nhân vật nòng cốt của Mộ Dung Thế Gia, còn cách một khoảng rất xa.
Sau khi Diệp Vô Phong rời đi, Tiểu Tam Tử sửng sốt một hồi lâu.
Anh ta cần phải đưa ra một quyết định, vốn định giúp Quách Chấn Vũ giết chết một tên tiểu tử đến từ vùng khác, chẳng qua chỉ là một chuyện nhỏ nhặt không đáng kể, nhưng bây giờ, hình như đã đụng phải một cái sọt lớn!
Diệp Vô Phong này dẫn theo vợ của mình, đến Hoa Hải, tuyên bố muốn thu mua công ty Hoa Cường, Quách Chấn Vũ đã từng kể câu chuyện cười này cho Tiểu Tam Tử nghe. Nhưng, đây thật sự là chuyện cười sao?
Tiểu Tam Tử bắt đầu suy nghĩ lại một lần nữa về chuyện này, anh ta đột nhiên cảm thấy, với thân thủ như thế của Diệp Vô Phong, nếu đã nói muốn thu mua Hoa Cường, chắc chắn có thể giải quyết một cách dễ dàng!
Sau đó, anh ta lập tức cầm điện thoại, gọi cho Quách Chấn Vũ: “Quách Chấn Vũ, cậu làm gì đấy?”
Quách Chấn Vũ vừa nghe thấy, vội vàng trả lời: “Anh Ba, đừng nóng vội, mười vạn đó tôi đã gom đủ rồi, lập tức chuyển cho anh.”
Tiểu Tam Tử tức giận quát lên: “Thằng khốn! Tôi không phải là nói đến chuyện này! Tôi là nói, Quách Chấn Vũ, cậu đã đắc tội với người nào, cậu biết không?”
Quách Chấn Vũ buồn bực nói: “Anh Ba, không phải là một thanh niên mới vừa đến Hoa Hải sao? Cho dù là Lâm Thư Âm, tôi cũng không quan tâm.”
Tiểu Tam Tử tức giận nói: “Mẹ nó, Quách Chấn Vũ, tôi nói cho cậu biết, người cậu đắc tội là một sát thần, một sát thần cực kỳ lợi hại! Đúng rồi, anh ta đã từng nói với cậu, muốn thu mua công ty Hoa Cường, tuyệt đối không phải là chuyện cười! Cho nên, cậu lập tức nói với bố cậu, để ông ấy gấp rút chuẩn bị! Dù sao cũng phải bảo vệ được công ty của mình!”
“Hả?” Quách Chấn Vũ có chút không hiểu: “Anh Ba, anh đang đùa gì đấy.”
Tiểu Tam Tử giận dữ hét lên: “Cậu cho rằng tôi rảnh rỗi để đùa với cậu sao? Tôi đào tám đời tổ tông nhà cậu lên! Chân của tôi đều bị Diệp Vô Phong đánh gãy rồi! Cậu lập tức gọi điện cho bố cậu, nếu không sẽ không kịp đấy! Tôi lại không phải người của nhà Mộ Dung, khiến bọn họ mất tập trung vì tôi, quả thật là không cần thiết!”
Tiểu Tam Từ dám kinh thường Quách Chấn Vũ, thật sự nguyên nhân là do Mộ Dung Đông, bởi vì Mộ Dung Đông coi thường cả nhà Quách Chấn Vũ, nếu không phải Quách Đông Lôi cưới cô em vợ của mình, Mộ Dung Đông sẽ không qua lại với Quách Đông Lôi!
Đương nhiên, hiện tại công ty Hoa Cường của Quách Đông Lôi có thể có được quy mô như ngày hôm nay, cũng là do sự nâng đỡ của Mộ Dung Đông.
Dù sao cũng là cô em vợ của mình, hơn nữa cô em vợ lại đặc biệt “hiểu chuyện”, toàn nói chuyện bí mật với Mộ Dung Đông, khiến cho Mộ Dung Đông không thể không giúp đỡ.
“Con trai, con nói lung tung cái gì đấy? Một người thanh niên đến từ vùng khác, lại muốn thu mua công ty Hoa Cường của bố? Haha! Vũ Nhi, con không phải đang ở bên người phụ nữ nào đó, chơi đùa với cơ thể của bọn họ, rồi lại bắt đầu nói nhảm chứ?” Quách Đông Lôi lại có phản ứng như thế.
Quách Đông Vũ vội vàng giải thích: “Đúng rồi, bố, con nói những lời này, đều là những lời anh Ba vừa nói với con, Lý Kiếm Hùng! Anh ta nói với con, Diệp Vô Phong đánh gãy hai chân của anh ta!”
“Hả?” Quách Đông Lôi rốt cuộc cũng minh mẫn một chút, “Đánh gãy chân của Lý Kiếm Hùng? Người ngoại địa này cũng quá kiêu ngạo rồi? Lý Kiếm Hùng làm sao không để người của nhà Mộ Dung giúp hắn trút cơn giận này chứ? Đúng rồi, người ngoại địa này chắc chắn sống không thọ, Vũ Nhi, con không cần sợ anh ta!”
Quách Chấn Vũ vô cùng bất đắc dĩ, không thuyết phục được bố mình: “Bố, bố là bố ruột của con đấy! Bố nhanh chóng bày ra kế sách, bất luận là ai, muốn thu mua công ty của nhà chúng ta, cũng không bán!”
Khi nói đến đây, anh ta đột nhiên cảm nhận tình huống có chút khác thường: “Này? Bố! Bố nói chuyện đi chứ, tắt máy rồi sao?”
Điện thoại của Quách Đông Lôi bị người ta cướp lấy, hơn nữa còn trực tiếp ngắt cuộc gọi.
Trên trán ông ta, bị người ta chĩa một cây súng vào.
Trước mặt là một người thanh niên đang cầm một cái túi da, từ bên trong túi, lấy ra một tập tài liệu.
Ngoài ra còn có một người phụ nữ khuôn mặt xinh đẹp nét mặt đầy vẻ tươi cười, đang ôm lấy cánh tay của anh.
“Tổng giám đốc Quách, làm phiền ông ký tên vào.” Người thanh niên trước mặt, vô cùng lễ phép đưa tới một cây bút, nụ cười trên mặt vẫn không thay đổi.
“Ký tên? Ký tên gì?” Quách Đông Lôi hoàn toàn buồn bực.
Người thanh niên trước mặt cười nói: “Cũng không có gì, chỉ là một cái thỏa thuận chuyển nhượng, công ty Hoa Cường của ông, từ nay sẽ đổi chủ.”
“Hả? Tôi không ký!” Hồn phách của Quách Đông Lôi nhất thời bay lên trời, “Công ty Hoa Cường của tôi không bán! Tôi không bán! Cho bao nhiêu tiền tôi cũng không bán!”
“Ông chắc chắn?” Người phụ nữ đang ôm lấy cánh tay của Diệp Vô Phong cười nói: “Con dấu của ông đang nằm trong két sắt của ông, bất cứ lúc nào tôi cũng có thể lấy được. Ông không ký cũng không sao, tôi trực tiếp bắn chết ông!”
“Hả? Không không không, đừng nổ súng!” mồ hôi của Quách Đông Lôi chảy như mưa: “Đừng như vậy!”
Người thanh niên trước mặt, thản nhiên cầm điện thoại của mình lên: “À, có một video, có thể ông sẽ rất hứng thú.”
“Video gì?” Trong lòng Quách Đông Lôi, có một dự cảm chẳng lành.
Video bắt đầu được phát lên, Quách Đông Lôi lập tức cảm thấy xấu hổ: Trên video là tình tiết ông ta đang giao dịch với nhân viên nhà nước, tình tiết Quách Chấn Vũ hại chết mấy cô gái trẻ!