Nhưng lúc Bạch Nhạn Phi chuẩn bị đi điều tra, cô ấy lại nhận được tin từ thư ký, có mấy nhân viên xung đột với người ngoài, có người bị đánh bị thương.
Những nhân viên này, có người muốn xin nghỉ dưỡng thương, có người trực tiếp xin nghỉ việc, tuy vị trí họ đảm nhiệm không quan trọng lắm, nhưng chớp mắt đã có vài nhân viên xin nghỉ việc, đối với công ty Hoa Cường đương nhiên cũng khá bất lợi.
Lúc Diệp Vô Phong nghe cô ấy báo cáo chuyện này cũng không để ý lắm, nhân viên của Hoa Cường rất đông, va chạm chút xíu với người ngoài, gặp chút chuyện, bị thương cũng là chuyện thương.
Nhưng số nhân viên xin nghỉ càng lúc càng nhiều, không chỉ Lâm Thư Âm và Bạch Nhạn Phi cảm thấy không ổn, đến cả Diệp Vô Phong cũng thấy có gì đó không bình thường!
Rõ ràng là có người cố tình gây chuyện! Đối tượng tình nghi đầu tiên đương nhiên vẫn là nhà Mộ Dung!
Diệp Vô Phong lập tức giao việc điều tra cho đám Tiết Phi, yêu cầu họ điều tra kỹ từng nhân viên đã từng xin nghỉ việc, phải tìm ra được nguyên nhân từ chức.
Còn nhờ Lâm Thư Âm tạm thời báo lại cho anh những chuyện đã xảy ra, vì hôm nay là ngày diễn ra cuộc hẹn ở nhà hàng lớn Mỹ Thụ Loan!
Diệp Vô Phong mở cửa xe BMW X5, đứng trong bãi đỗ xe của nhà hàng, lúc cùng Lâm Thư Âm đi đến cửa nhà hàng lớn Mỹ Thụ Loan, họ nhìn thấy lớp trưởng Lưu Đại Xuân đã đến rồi.
“Úi chà? Thư Âm, các cậu đến rồi!” Lưu Đại Xuân đứng ở phía xa lên tiếng chào hỏi, bên cạnh anh ta còn có hai bạn học nam khác cũng gật đầu cười đáp lại.
Lâm Thư Anh mỉm cười đi đến, không nhịn được nhìn xung quanh: “Mấy cậu đến sớm quá đó! Sao đứng ở ngoài nhà hàng vậy! Quách Chấn Vũ không đến à?”
“Ôi trời, ông Quách Chấn Vũ đó cũng chẳng biết bị gì nữa, điện thoại của ổng tắt máy rồi!” Bạch Xuân Yến không biết từ đâu chui ra, nhìn Lâm Thư Âm: “Sao thế? Bà không biết Quách Chấn Vũ thua rồi à?”
Lâm Thư Âm chỉ cười mà không nói, lúc này Tần Vũ cũng đã đến: “Ôi, sao mọi người đều đứng ở ngoài vậy! Chúng ta vào thôi!”
Lưu Đại Xuân nói: “Tôi mới hỏi phục vụ, phải đặt phòng trước ba ngày. Bởi vậy…”
Tần Vũ kéo tay Lâm Thư Âm, nhíu mày nói: “Lớp trưởng Đại Xuân à, ý cậu là sao? Ý là ở đây không còn chỗ à?”
Lưu Đại Xuân thở dài: “Có tiền cũng không có chỗ! Việc làm ăn của nhà hàng Mỹ Thụ Loan quá tốt, tôi cũng hết cách.”
Tần Vũ tinh quái nói: “Bạch Xuân Yến, tiếp tục gọi Quách Chấn Vũ! Hôm nay tôi muốn thấy cậu ta quỳ xuống dập đầu với Lâm Thư Âm và Diệp Vô Phong kiểu gì!”
Bạch Xuân Yến tiếp tục ấn số điện thoại của Quách Chấn Vũ, vẫn đang tắt máy!
Lâm Thư Âm nhìn Diệp Vô Phong: “Các bạn học đến hết rồi, làm sao bây giờ? Không thể cứ giải tán ra về như vậy được.”
Diệp Vô Phong cười nói: “Dù Quách Chấn Vũ không dám tới, chúng ta vẫn có thể đi ăn như cũ thôi! Để anh gọi điện hỏi xem có phòng nhỏ nào ở Mỹ Thụ Loan không.”
Bạch Xuân Yến bực bội nói: “Ông gọi? Bộ ông nghĩ Hoa Hải là thành phố Tam Tuyến nhỏ xíu của ông hả? Nhà hàng Mỹ Thụ Loan làm ăn tốt như thế, trừ khi có thẻ vàng VIP của họ, còn không giờ này không có phòng đâu.”
Lâm Thư Âm nói: “Vô Phong có nhiều bạn, chắc sẽ có cách thôi.”
Tần Vũ nói: “Gì cơ? Diệp Vô Phong cũng có bạn ở Hoa Hải à?”
Bạch Xuân Yến nói: “Bạn của Lưu Đại Xuân là quản lí của chỗ này còn không đặt được phòng đấy. Diệp Vô Phong gọi một cái là có phòng chắc? Hứ!”
Lúc này, điện thoại của Diệp Vô Phong đã có người bắt máy: “À, cậu biết nhà hàng Mỹ Thụ Loan ở Hoa Hải không? Chỗ đó làm ăn tốt quá nên hết phòng rồi, cậu xem thử xem, có thể tìm một phòng cho chúng tôi được không. Số người à, chứa được mười mấy người là được rồi, không cần quá lớn đâu.”
Diệp Vô Phong nói xong thì cúp điện thoại, giống như cũng chẳng cần nghe câu trả lời của đối phương.
Bạch Xuân Yến nghi ngờ hỏi: “Diệp Vô Phong, ông làm vậy là sao thế? Người ta có đồng ý hay không? Rốt cuộc có phòng hay không vậy?”
Diệp Vô Phong hờ hững cười: “Chờ một lát thì biết.”
Lưu Đại Xuân cũng không chắc lắm: “Được rồi, vậy chúng ta chờ một lát vậy.”
Tần Vũ nói: “Diệp Vô Phong, nếu người ngoài như ông có thể tìm được phòng thì chi phí hôm nay, mấy người đồng học ở Hoa Hải bọn tôi sẽ trả hết!”
Bạch Xuân Yến nói lớn: “Được đấy! Chỉ sợ tiền của tụi mình không có chỗ để dùng thôi!”
Lâm Thư Âm nhíu mày: Bạch Xuân Yến bây giờ đang ngứa người à? Cứ như không móc mỉa người khác thì khó chịu ấy.
Lưu Đại Xuân nói: “Tần Vũ nói đúng! Chỉ cần Vô Phong tìm được phòng, chi phí hôm nay đám con trai bọn tôi bao hết!”
Lúc này, người bạn mặc đồng phục nhân viên nhà hàng Mỹ Thụ Loan của Lưu Đại Xuân vội vã đi ra: “Đại Xuân, xin lỗi nhé, ở đây hết phòng rồi, hay là các cậu qua chỗ khác thử xem.”
Bạch Xuân Yến nói: “Người của bọn tôi đã liên lạc bảo bên các cậu chừa một phòng nhỏ rồi.”
Tên nhóc kia lắc đầu nghi ngờ: “Sao vậy được? Toàn bộ phòng chỗ chúng tôi được đặt hết từ mười hai tiếng rồi! Chừa phòng? Sao mà được chứ.”
Bạch Xuân Yến cười hì hì nhìn Diệp Vô Phong: “Nè… Chồng của bạn Thư Âm ơi, không phải ông nói người ta chừa ra một căn phòng nhỏ sao? Có khoác lác quá không thế?”
Lâm Thư Âm mất hứng đáp: “Bạch Xuân Yến, cô có ý gì? Không lẽ chờ thêm một lát cũng không được à? Hay là cô tự đi tìm phòng đi.”
Tên nhóc kia vô cùng xin lỗi nói: “Đại Xuân, xin lỗi tôi không tiện lắm, tôi về làm việc đây.”
Bạch Xuân Yến nói: “Tôi tự biết mình kiếm không được nha. Đâu giống một số người, kiếm không được phòng còn nói ‘gọi điện xem thử’ nữa cơ.”
Tần Vũ nói: “Bạch Xuân Yến! Cô nói vậy là ý gì hả? Diệp Vô Phong cậu ta cũng nghĩ cho chúng ta đã cất công đến Mỹ Thụ Loan nên mới tìm cách đặt phòng, đương nhiên phải gọi điện thoại xem thử rồi. Được hay không không quan trọng, người ta đã hết lòng rồi.”
Bạch Xuân Yến cười nói: “Ừ, tôi cũng hết lòng này, hay là chúng ta đi chỗ khác đi.”
Lâm Thư Âm không nhịn được liếc mắt nhìn Diệp Vô Phong, thấy gương mặt Diệp Vô Phong vô cùng chắc chắn, trong lòng cô cũng nắm chắc: “Chúng ta chờ thêm chút nữa đi. Hơn nữa, buổi họp lớp lần này cũng đã báo với Quách Chấn Vũ rồi, không ngờ bây giờ cậu ta lại chơi trò mất tích.”
Lưu Đại Xuân nói: “Đúng vậy, thật ra mọi người nhất định muốn ăn ở đây cũng vì muốn chờ Quách Chấn Vũ, để tránh sau này cậu ta bảo chúng ta qua loa tất trách.”
Tần Vũ đột nhiên nói: “Ý? Mọi người nhìn cửa kìa, ông chú mập mạp đó chạy nhanh như vậy làm gì không biết? Chẳng lẽ nhà hàng Mỹ Thụ Loan xảy ra chuyện rồi?”
Mọi người nhìn theo hướng cô chỉ, quả nhiên thấy một ông chú bụng phệ, phía sau còn có bốn người phục vụ đang chạy nhanh ra ngoài.
Cả người toàn mỡ, lúc chạy trông vô cùng khó khăn, nhưng tốc độ của ông ta lại rất nhanh, từ cửa lớn đến chỗ nhóm người Diệp Vô Phong chỉ năm sáu chục mét, mà ông ta đã mồ hôi nhễ nhại: “Xin, xin hỏi, người nào là anh Diệp, Diệp Vô Phong?”