Thần Cấp Ở Rể

Chương 254: Ỷ thế hiếp người




“Bảo vệ bên ngoài đâu?” Quản Lệ Xu quấn thêm chăn thì cảm thấy an toàn hơn, nhưng cô ta cũng không biết Diệp Vô Phong là ai, nhưng cảm giác có lẽ súng lục trong tay anh là súng thật nên cô ta không dám hét lên.
Diệp Vô Phong cay nghiệt nhìn cô ta: “Đừng có nhiều lời! Mau giúp tôi liên hệ với Mộ Dung Trí!”
Quản Lệ Xu thấy họng súng của anh nhắm thẳng vào mình, ánh mắt cô ta sáng lên một cái, đột nhiên bỏ cái chăn đang quấn trên người xuống: “Anh trai à, thế lực của dượng tôi lớn lắm đó, anh muốn chống đối dượng tôi cũng phải coi chừng đó nha.”
Diệp Vô Phong thu súng lại, bước đến tát vào mặt cô ta: “Mau gọi cho ông ta! Tôi không có hứng thú với cô!”
“Hả?” Quản Lệ Xu vốn định dùng mỹ nhân kế để tạm trấn an Diệp Vô Phong, đồng thời giải quyết luôn sự đói khát của bản thân, ngộ nhỡ dượng trở về đúng lúc, cô ta có thể lôi tên ngu có can đảm dám chọc nhà Mộ Dung này ra đỡ đạn, ai mà ngờ tên này lại chẳng thèm để ý chứ?
Vậy nên, sau khi cô ta té trên đất thì vội vàng dùng chăn che khuôn mặt đang nóng bừng của mình lại, ngập ngừng nói: “Điện thoại của tôi đặt ở đầu giường.”
Diệp Vô Phong cầm điện thoại ném cho cô ta: “Lập tức gọi cho ông ta, nói là có Diệp Vô Phong đang chờ.”
“Dạ.” Biết Diệp Vô Phong không phải kẻ biết thương hoa tiếc ngọc, Quản Lệ Xu chỉ có thể thu ý định kia lại, gọi điện thoại cho Mộ Dung Trí: “Alo? Dượng ơi, dượng đang ở đâu vậy? Có người xông vào biệt thự, bắt con gọi cho dượng, tên anh ta là Diệp Vô Phong, dượng về nhanh lên.”
Cô ta vừa nói đến đó thì phát hiện đầu dây bên kia đã cúp điện thoại, trong lòng liền chùng xuống: Dượng làm vậy là sao? Mặc kệ mình ư?
Chớp mắt, trong lòng cô trở nên phức tạp: Uổng công tôi dâng cơ thể trẻ trung của mình cho ông, thế mà ông không thèm yêu thương tôi ư?
“Cô mau mặc đồ vào đi!” Diệp Vô Phong lạnh lùng ra lệnh.
“Được thôi.” Cô ta đi về phía giường, thấy ánh mắt Diệp Vô Phong cứ nhìn mình, đột nhiên thấy ngượng ngùng: “Anh nhìn chằm chằm kiểu đó tôi mặc quần áo kiểu gì?”
Diệp Vô Phong xoay người đi chỗ khác, đưa lưng về phía cô: “Bớt nói nhảm, mặc nhanh lên!”
Trong lúc Quản Lệ Xu mặc quần áo, Diệp Vô Phong hoàn toàn không quay đầu nhìn lại.
Quản Lệ Xu mặc đồ xong, từ trong túi áo lấy ra một lá bùa, bắt đầu bấm tay, đột nhiên vung về phía Diệp Vô Phong.
Ầm! Không biết Diệp Vô Phong lôi đâu ra tấm ván gỗ chắn trước người mình, động tác vô cùng nhanh nhẹn chuẩn xác.
Quản Lệ Xu lập tức sợ hãi: “Tha mạng! Xin tha mạng! Lá bùa vừa rồi tôi dùng chẳng qua chỉ là bùa ngũ hành hộ mệnh, tôi lẽ ra đã chạy được, nhưng bùa không trúng anh thì tôi không chạy được.”
“Bùa ngũ hành hộ mệnh? Lúc trúng người khác có gây hại gì không?” Lòng của Diệp Vô Phong hơi lung lay, cố kiềm lửa giận trong lòng xuống, hỏi.
Quản Lệ Xu nói: “Dượng tôi từng bảo, cũng không nguy hiểm lắm, người trúng bùa sẽ hôn mê, sau đó tôi có thể bỏ chạy, thần kỳ lắm.”
Diệp Vô Phong càng giận: “Tôi hỏi, người bị trúng bùa sẽ thế nào!”
Quản Lệ Xu chớp mắt: “Thì hôn mê đó.”
Diệp Vô Phong thiếu chút nữa bùng nổ: “Sau khi hôn mê thì thế nào? Bao lâu thì tỉnh?”
“Ui da, vấn đề này phức tạp quá, tôi thật sự không biết đâu anh trai, hay là anh đợi tôi hỏi lại dượng đi ha.” Quản Lệ Xu thật sự rất sợ Diệp Vô Phong, vì cô ta cảm thấy một loại hơi thở khiến cô ta sợ hãi.
Vừa rồi ở trước mặt Diệp Vô Phong, cô ta cứ tưởng Diệp Vô Phong sẽ giết cô ta.
Thấy Diệp Vô Phong không có ý định giết mình, cuối cùng cô ta cũng yên tâm, trốn ở một bên, không dám nhiều lời nữa.
Ngoài cửa sổ là bóng tối vô tận, Diệp Vô Phong vô cùng lo lắng chờ Mộ Dung Trí đến.
“Lệ Xu, Diệp Vô Phong ở đâu?” Ngay lúc Mộ Dung Trí lên tiếng, Quản Lệ Xu suýt thì nhảy cỡn lên, nhưng thấy ánh mắt của Diệp Vô Phong, cô ta lập tức co người lại.
Diệp Vô Phong nói: “Nói cho ông ta biết!”
“Dượng! Con ở phòng ngủ lầu ba! Mau đến cứu con với!” Quản Lệ Xu lớn giọng gọi.
“Được!” Mộ Dung Tri quá tự cao nên ông ta nghĩ, đạo công nhiều năm tu luyện của mình dư sức đối phó một tên nhóc mới đến Hoa Hải như Diệp Vô Phong.
Ông ta thông thả bước từng bước lên lầu ba, mặc trên người bộ quần áo đạo sĩ màu tím nhạt, mái tóc dài, tay cầm phất trần, dáng vẻ cực kỳ phóng khoáng, ngay khi bước đến lầu ba lập tức lớn giọng: “Diệp Vô Phong mày ra đây! Người mày muốn tìm là tao, không phải Lệ Xu.”
Cạch, cửa phòng vừa mở, Diệp Vô Phong đã xuất hiện, nhưng bên cạnh anh không có Quản Lệ Xu mà chỉ có một mình.
“Dượng! Dượng đến rồi!” Quản Lệ Xu đi ra từ phía sau Diệp Vô Phong, chạy thẳng về phía Mộ Dung Trí.
Diệp Vô Phong thấy Mộ Dung Trí đã trên dưới sáu mươi tuổi nhưng đúng là có cốt cách thần tiên, còn xen thêm vài phần xuất trần, nhưng khi ông ta nhìn Quản Lệ Xu lại rất cưng chiều, dường như còn xen cả chút tình cảm không nên có.
“Lệ Xu, nó không làm gì con chứ?” Thuận lợi ôm Quản Lệ Xu vào lòng, ánh mắt Mộ Dung Trí lạnh lùng nhìn thẳng Diệp Vô Phong.
“Dượng ơi, anh ta tát còn hai cái, còn muốn xàm sỡ con, may mà người ta liều mạng phản kháng nên anh ta mới không làm được gì.” Quản Lệ Xu dùng tư thế thân mật không bình thường ôm Mộ Dung Trí, bắt đầu làm nũng, còn liên tiếp bịa đặt.
“Đám chuột nhắt chúng mày!” Mộ Dung Trí trừng mắt: “Nếu bây giờ mày quỳ xuống cầu xin, tao sẽ cho mày con đường sống.”
“Nực cười!” Diệp Vô Phong tức giận nhìn Mộ Dung Trí: “Đồ đệ Hoàng Hiền Đức của ông hại giám đốc Bạch của chúng tôi, có người nói là dùng bùa ngũ độc mê hồn, sau đó tôi đến tìm ông ta nói cho ra lẽ thì ông ta lại dùng bùa ngũ hành hộ mệnh làm bạn tôi bị thương. Bây giờ ông ta trốn rồi, tôi chỉ có thể tìm người làm sư phụ là ông để đòi lại công bằng.”
Thật ra Mộ Dung Trí luôn thăm dò hơi thở của Diệp Vô Phong, dựa vào sự nhạy cảm do tu đạo nhiều năm của ông ta mà nói, tuy cảm giác đươc hơi thở của Diệp Vô Phong rất mạnh, nhưng lại như có như không, khiến ông ta khó hiểu: Chẳng lẽ công lực của thằng nhóc này mạnh hơn mình? Sao có thể như vậy được?
Đạo công của Mộ Dung cho dù hôm nay chỉ tính trong phái Long Môn đạo gia thì cũng có thể xem là có một không ai, nếu đem so với cảnh giới võ công thì ít nhất cũng được xếp vào cảnh giới Tông Sư.
Vậy nên ông ta mới tự tin mình có thể hoàn toàn chế phục Diệp Vô Phong.
“Ha ha, Hiền Đức dùng bùa ngũ độc mê hồn à?” Mộ Dung Trí cười mỉa: “Muốn đòi công đạo? Nhóc con, mày lo giữ mạng mình rồi hẵng tính!”
Ông ta đẩy Quản Lệ Xu bám trên người mình ra: “Lệ Xu, con đi ra đi, để dượng dạy dỗ tên không có mắt này.”
Nói đạo lý? Người nhà Mộ Dung thì cần gì nói đạo lý? Từ trước đến này đều luôn ỷ thế hiếp người.
Quản Lệ Xu hôn một cái lên mặt Mộ Dung Trí: “Dượng, dượng nhất định phải chặt anh ta thành trăm khúc rồi quăng cho chó ăn!”
“Được thôi! Nếu Lệ Xu nhà dượng đã đề nghị thì dượng sẽ chiều ý con.” Mộ Dung Trí chầm chậm bước lên, dáng vẻ cốt cách như thần tiên  hạ phàm: “Oắt con, ra tay đi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.