Diệp Vô Phong nói: "Thực ra lúc ấy tôi bảo các cô rời đi, cũng là hy vọng các cô không cản trở đến việc tôi phát huy. Nhưng sau tôi lại bắt đầu lo lắng, tôi lo lắng các cô gặp phải đối thủ càng mạnh hơn. May mắn là đối phương xem nhẹ các cô! Các cô cứ quay về công ty đi, ở đó an toàn một chút. Thời kỳ đặc biệt như bây giờ, lúc nào cũng phải cảnh giác."
"Được, tôi biết rồi." Bạch Nhạn Phi đáp lại, nơi mềm mại nhất trong lòng bị Diệp Vô Phong chạm tới, cô ta lại có chút muốn khóc.
Được anh yêu thương, quan tâm, hóa ra cảm giác đó lại tuyệt vời như thế.
Về tới công ty, Tiêu Sắc vừa thấy Diệp Vô Phong đến, liền vội vàng đi tới: "Diệp tiên sinh, năm người nhà Mộ Dung đều là cao thủ tuyệt đỉnh cả! Hơn nữa bọn họ còn có Thiết Lôi, Xa Luân Chiến nữa đúng không?"
Tiêu Ngưu Nhi nghe lời này, cũng mở to mắt, nhếch lỗ tai lên lắng nghe tình hình chiến đấu của Diệp Vô Phong.
Diệp Vô Phong gật đầu: "Đúng thế, ngoại trừ Mộ Dung Hào Giang và Bát Tí Hải Thần ra thì tổng lực của gia tộc Mộ Dung cơ bản là đều tới cả. Bọn họ cùng lên một lúc luôn......"
"Hả?" Tiêu Sắc, Bạch Nhạn Phi, Lâm Thư Âm giật nảy mình, ánh mắt của ba cô gái không hẹn mà cùng hướng về phía Diệp Vô Phong đánh giá qua lại.
Diệp Vô Phong nhún vai: "Yên tâm đi, tôi không bị thương."
Tiêu Ngưu Nhi ra sức gật đầu: "Diệp tiên sinh! Anh quá lợi hại rồi! Không bị thương là tốt rồi!" Không biết như thế nào, Tiêu Ngưu Nhi nói tới đây, thế mà âm thanh có chút nghẹn ngào.
Lâm Thư Âm cũng mở to đôi có chút ướt át: "Đúng thế, trở lại là tốt, đáng để chúc mừng! Mọi người mau đi ăn cơm thôi!"
La Tiểu Đông chỉ là một công nhân bình thường của Hoa Cường, lúc nghe đến việc Diệp tiên sinh ở cấp cao lại vì anh ta mà bị cao thủ của gia tộc Mộ Dung tấn công ngây người một lúc lâu.
Anh ta không biết biểu đạt ra sao, lại rơi nước mắt: "Tôi thiếu chút nữa đã hại Diệp tiên sinh rồi."
Nhóm công nhân của Hoa Cường đều cảm thấy an tâm, bây giờ Hoa Cường đã là sải bước lớn tiến về phía trước, đột nhiên sức mạnh tăng lên mấy chục lần, phúc lợi của công nhân cũng vì thế mà cao hơn, có thể chống lại gia tộc giàu nhất Hoa Hải là gia tộc Mộ Dung!
Mà tất cả những thay đổi này, đều là vì sự tồn tại Diệp tiên sinh.
Ở trong cảm nhận của mọi người, Diệp tiên sinh chính là cội nguồn của niềm hạnh phúc, là trụ cột của công ty Hoa Cường.
Chính vì thế, bây giờ lúc mỗi công nhân làm việc trong tổng công ty Hoa Cường nhìn thấy Diệp tiên sinh, đều mang theo sự sùng bái phát ra từ nội tâm, bởi vì có sự khao khát đối với tương lai, nhóm công nhân làm việc càng chăm chỉ, càng tình nguyện bỏ ra công sức của mình.
Cho dù là hai chị em Tiêu Sắc vừa mới gia nhập công ty, cũng đem tất cả hy vọng ký thác trên người Diệp Vô Phong, coi anh như cứu tinh của mình.
Bốn trong năm người của gia tộc Mộ Dung, hơn nữa còn có cả Thiết Lôi, Diệp Vô Phong có thể trở về mà không chút hao tổn, quả thật có thể so với thần rồi.
"Thiết Lôi, con bị thương đấy à?" Bát Tí Hải Thần đang vui vẻ phẩm trà, nhìn thấy Thiết Lôi đi đường có chút lảo đảo, không khỏi nheo mắt hỏi: "Lấy thần lực trời sinh và trình độ võ nghệ của con, ai có thể động được đến con thế hả?"
"Diệp Vô Phong, anh ta quả thật là quá lợi hại! Con và bốn vị thiếu gia cùng nhau tấn công anh ta, thế mà anh ta vẫn có thể đánh được tôi." Thiết Lôi ở trước mặt sư phó không hề giấu diếm mà nói ra.
"Hả?" Tay Thần Bát Tý Hải nắm chén trà chợt dừng ở không trung: "Kể lại xem nào, xem xem rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"
Anh ta buông chén trà, đặt tay lên cổ tay của Thiết Lôi.
Thiết Lôi vô cùng hổ thẹn: "Sư phó, là đệ tử vô năng."
"Nói lại tình huống lúc đó." Bát Tí Hải Thần lạnh giọng nói.
Vài phút sau, ánh mắt Bát Tí Hải Thần dần trở nên sắc bén: "Hử? Thiết Lôi, con xác định, đối phương dưới sự tấn công cùng lúc của bốn người gia tộc Mộ Dung, thật sự không bị thương?"
Thiết Lôi cẩn thận nhớ lại một chút tình huống lúc đó, lấy thái độ vô cùng quả quyết gật đầu: "Vâng, sư phó. Lấy kinh nghiệm của con thì anh ta chỉ là có chút mỏi mệt, nhưng cơ thể quả thật không có chỗ nào bị thương."
"Ồ." Bát Tí Hải Thần dừng ở ánh mắt của Thiết Lôi, biết anh ta không có nói dối.
"Sư phó, con đi nghỉ ngơi." Thiết Lôi kính cẩn vái chào Bát Tí Hải Thần.
"Ừ, con đi đi. Thiết Lôi, ở chỗ thầy còn có chút thuốc trị thương, con cầm lấy đi." Bát Tí Hải Thần mở ngăn kéo bên trong tủ của mình ra, lấy ra một bình sứ, đưa cho Thiết Lôi.
"Cám ơn sư phó." Thiết Lôi nhận bình sứ, sau đó vội vàng rời đi.
Bát Tí Hải Thần lâm vào trầm tư: cơ thể của Thiết Lôi có thần công hộ thể, còn hơn công phu phải khổ luyện Kim Chung Cháo Thiết Bố Sam linh tinh gì đó, ít nhất phải cao hơn đến hai bậc, nhưng trúng một chiêu của đối phương đã bị thương rất nghiêm trọng!
Nói như thế, tên Diệp Vô Phong này chẳng phải ít nhất cũng ở cảnh giới Chiến Thần ư? Nếu là nói như vậy, giang hồ của Hoa Hải, sẽ phải đổi chủ một lần nữa ư?
Bát Tí Hải Thần đương nhiên không cam lòng, gã ta làm ra vẻ thoải mái, đi tới chỗ của Mộ Dung Hào Giang.
"Hải Thần? Cậu nhất định là có việc, đúng không?" Mộ Dung Hào Giang cũng xem như đã trải qua vô vàn chuyện trên giang hồ, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu nội tâm của Bát Tí Hải Thần.
Bát Tí Hải Thần khẽ gật đầu: "Gia chủ, tình thế trước mắt của Hoa Hải thật sự là tình thế hỗn loạn."
"Hả? Rốt cuộc đã ra chuyện gì?" Mộ Dung Hào Giang ngẩn ra.
Bát Tí Hải Thần liền đem lời của thiết Lôi miêu tả về quá trình chiến đấu với Diệp Vô Phong, lại khen ngợi Mộ Dung Hào Giang một lúc, sau đó nói: "Thoạt nhìn, Diệp Vô Phong đi vào Hoa Hải, cũng không phải không có nguyên nhân. Có lẽ, anh ta chính là nhằm vào gia tộc Mộ Dung mà tới!"
"Đúng là giỏi giang thật!" Mộ Dung Hào Giang cười lạnh: "Chỉ bằng một Diệp Vô Phong ư? Cho dù cả người anh ta có là sắt thép, liệu chống lại được bao lâu? Công phu cao cường thì sao? Cao thủ đã chết ở trong tay thuộc hạ dưới quyền của chúng ta chỉ một mình cậu ta thôi à?"
Trong ánh mắt của Bát Tí Hải Thần cũng lộ ra hung ác: "Gia chủ, coi như hai lão già chúng ta lại có dịp liên thủ rồi."
Mộ Dung Hào Giang đứng lên, đi về một cái tủ nằm sâu trên tường, từ trong đó lấy ra một cái bọc giống vỏ bọc của đàn vi-ô-lông, chậm rãi mở ra, bên trong thế mà lại là một cây súng trường có thể ngắm bắn!
Cây súng trường được bảo dưỡng rất tốt, hiển nhiên là Mộ Dung Hào Giang thường xuyên bảo dưỡng.
Bát Tí Hải Thần chậm rãi gật đầu: "Gia chủ, khả năng bắn súng của ngài, sẽ không bị tụt lùi rồi đấy chứ?"
Mộ Dung Hào Giang ngạo nghễ nói: "Nhớ năm đó tôi là vua bắn tỉa của bộ đội đặc chủng, những năm gần đây, tuy rằng không còn dùng súng nữa, nhưng tôi vẫn thường xuyên luyện tập. Hải Thần, chỉ cần cậu có thể ngăn cậu ta lại, tôi khẳng định có thể một phát bắn chết cậu ta."
Bát Tí Hải Thần nở nụ cười: "Rất tốt! Gia chủ, tôi cảm thấy, có thể thừa dịp đại hội thi đua, ngăn cản bọn họ tham gia thi đấu, về phương diện khác, chỉ cần Diệp Vô Phong dám lộ diện, liền bắn chết cậu ta."
"Được, tôi sẽ bảo người của tôi một chút, để cậu ta cử người phối hợp với chúng ta. Cần phải lên kế hoạch đầy đủ, làm cẩn thận một chút. Nếu không, bây giờ là xã hội pháp trị, một khi khiến cảnh sát phát hiện là hành động của chúng ta, chỉ sợ cũng chẳng có chuyện gì tốt đẹp đâu." Mộ Dung Hào Giang nghiêm mặt nói.
Bát Tí Hải Thần gật đầu: "Đúng thế, bây giờ khắp nơi đều có cảnh sát, nếu muốn tránh bọn họ, quả thật rất khó. Cho nên, cho người thuê chuyên gia điện tử đến, làm tê liệt hết các camera trên đường, đây là điều vô cùng cần thiết."
"Tập kích trên đường bọn họ đi đại hội thi đua? Kế hay!" Mộ Dung Nhân vừa nghe được đề nghị, nhất thời mừng rỡ: "Bố, bố cứ sắp xếp đi, có cần con làm gì nữa không?"