Thần Cấp Ở Rể

Chương 278: Đàn áp người khác, hành động độc đoán




“Không! Không được đâu.” Mộ Dung Nghĩa không dám lớn tiếng nói chuyện, chỉ có thể thấp giọng cầu xin.
“Sao? Không được làm tổn thương con tôi!” Người phụ nữ đột nhiên cảm thấy chính mình có thể nói chuyện, thế nhưng bản thân lại bị doạ hoảng sợ.
“Gọi điện thoại.” Diệp Vô Phong đưa điện thoại cho Mộ Dung Nghĩa, người sau nhận lấy, làm theo lời Diệp Vô Phong nói, căn dặn đám đàn em, nhưng lúc này bởi vì đang bị Diệp Vô Phong hiếp bức, giọng điệu của hắn rõ ràng đã giảm xuống tám độ, bắt đánh đàn em nhận điện thoại, thế nhưng lại cảm thấy kinh ngạc không thôi.
“Được.” Mộ Dung Nghĩa suy sụp nói.
Diệp Vô Phong chậm rãi nói: “Mộ Dung Nghĩa, chắc hẳn anh nhớ rõ, có một cô gái tên là Giang Hải Lan...”
“Hả? Tôi không nhớ rõ!” Mộ Dung Nghĩa hoảng sợ, hai năm trước, Giang Hải Lan là hoa khôi của trường đại học Hoa Hải, sau khi bị hắn cưỡng bức, đã trực tiếp tự vẫn nhảy từ tầng mười ba ở ký túc xá đại học Hoa Hải, lúc ấy đã gây chấn động mạnh ở Hoa Hải, thậm chí là cả nước, nhưng cuối cùng cũng chỉ là không giải quyết được gì.
“Ha ha, còn một người nữa Lý Tiểu Như.” Trí nhớ của Diệp Vô Phong dường như có vẻ khá tốt.
“Không, anh đang nói cái gì vậy? Tôi nghe không hiểu.” Mộ Dung Nghĩa đương nhiên nhớ rõ, Lý Tiểu Như này, chỉ là một cô bé hàng xóm ở một tiểu khu mà hắn sống, chỉ có mười tuổi, nhưng bởi vì bị hắn **, dẫn tới tinh thần thất thường, cuối cùng lại nhảy sông Hoàng Phố mà chết.
Diệp Vô Phong lại liệt kê năm cái tên nữa, Mộ Dung Nghĩa nằm liệt trên sàn nhà, chỉ biết thở dốc.
“Tống Nám Nám...”
Lời nói của Diệp Vô Phong còn chưa nói hết, Mộ Dung Nghĩa đã sốt sắng biện minh cho mình: “Cô ấy cũng không phải do tôi hại chết!”
Diệp Vô Phong gật đầu: “Đúng vậy, nhưng cô ấy là do con ông hại chết.”
“Phù.” Mộ Dung Nghĩa thở dài, vẻ mặt xấu hổ.
Hắn ta dần dần hiểu ra, động thái của Diệp Vô Phong, chính là thẩm phán của mình!
Người phụ nữ bên cạnh nghiêm mặt lại, nhớ tới những chuyện đã từng xảy ra với mình, trong lòng vô cùng phức tạp.
Nếu không phải bị Mộ Dung Nghĩa cưỡng hiếp, sao cô ta có thể đi theo bên cạnh Mộ Dung Nghĩa, làm công cụ sinh con?
Nhưng hiện giờ, cô đã nghiễm nhiên trở thành vợ của Mộ Dung Nghĩa, bởi vậy, cô ta tức giận trừng mắt nhìn Diệp Vô Phong: “Anh không có tư cách hỏi những cái này!”
Bụp! Diệp Vô Phong trực tiếp đánh vào gáy người phụ nữ, hai mắt cô ta lập tức trợn lên, rồi té xỉu xuống mặt đất.
“Không được làm hại cô ấy! Con cô ấy còn nhỏ.” Sau khi Mộ Dung Nghĩa nói xong, giọng điệu trở nên yếu ớt hơn: Sao tôi có thể phạm phải sai lầm này chứ? Diệp Vô Phong tên khốn kiếp này, nhất định muốn giết con tao sao!
Mặc dù không giết con trai mình, hắn nhất định cũng sẽ lợi dụng điểm yếu uy hiếp mình!
“Mộ Dung Nghĩa, tội của ông chồng chất, cho nên, nếu như ông còn có một chút lương tâm, nên biết, bản thân ông quả thật chết chưa hết tội.” Diệp Vô Phong lạnh lùng nhìn hắn, “Nếu tôi là ông, nhất định hổ thẹn không có chỗ dung thân, còn không bằng trực tiếp một dao giết chính mình, còn thoải mái hơn.”
Leng keng, chiếc dao nhỏ được ném lên bàn trà.
“Không! Tôi không muốn chết, tôi không muốn chết! Diệp Vô Phong, anh không có quyền…”
Diệp Vô Phong không phí lời với hắn ta, bỗng nhiên tay phải đấm một đấm vào trán Mộ Dung Nghĩa!
Cú đấm nặng của Diệp Vô Phong này, không chút lưu tình.
Phốc! Đầu của Mộ Dung Nghĩa, giống như một quả dưa hấu thối bị đập thành từng miếng, lộ ra ruột!
Sau khi Diệp Vô Phong rời đi không lâu, tiếng khóc của trẻ con vang lên trong tiểu viện, nhưng ở trong trang viên của Mộ Dung thế gia, tiếng khóc của trẻ con như vậy thật sự quá bình thường, không phải người của tiểu viện này, khẳng định cũng sẽ không có ai xuất hiện xen vào việc người khác, bởi vì bất kỳ đứa trẻ nào, nhất định có chuyên gia chăm sóc!
Mặc dù là tiếng khóc nỉ non không ngừng, nhất định cũng là bị bệnh rồi chứ?
Dựa theo cách bài trí của trang viên Mộ Dung thế gia, Diệp Vô Phong cảm thấy, với tư cách là chủ gia đình Mộ Dung Hào Giang, khẳng định là đang sống ở tiểu viện đầu tiên tại trang viên.
Khi còn cách tiểu viện đầu tiên hơn hai trăm mét, Diệp Vô Phong liền phát hiện trong nháy mắt lực lượng tuần tra được tăng cường.
Hơn nữa, toàn bộ xung quanh sân, sáng như ban ngày, căn bản không có góc chết để phòng thủ.
Chỗ sáng có đội tuần tra, trong mật thất trạm gác cũng có ít nhất mười mấy người.
Diệp Vô Phong ẩn nấp xong, lẳng lặng buông năng lực nhận biết, tìm kiếm cơ hội tiến vào.
“Ngũ gia, ngài tha cho tôi đi, cầu xin ngài, buông tha cho cha mẹ tôi được không?” Một giọng nói yếu ớt, khiến cho Diệp Vô Phong chú ý.
Ngũ gia? Thành viên thứ năm Mộ Dung Tín của gia đình Mộ Dung sao?
Dù sao Diệp Vô Phong cũng không thể xông vào được ngôi viện đầu tiên kia, liền hướng theo nơi phát ra âm thanh, núp ở một vị trí tương đối chếch tiểu viện kia.
“Đinh Thiến, cố gắng hầu hạ lão tử, không chỉ được hưởng không hết phú quý, còn có thể giữ lại mạng sống cho cha mẹ cô! Đến đây đi! Tiếp tục, thổi cho lão tử!” Tiếng cười ác độc của Mộ Dung Tín, tuy rằng không cao, nhưng cực có uy hiếp.
Diệp Vô Phong vừa nghe xong, liền biết thằng cha này đang bắt nạt một cô gái nhỏ!
Anh kiềm nén lửa giận, rón ra rón rén, đi lên tầng hai, đến bên ngoài cửa sổ.
Động tĩnh trong phòng nói cho anh biết, Mộ Dung Tín đang hưởng thụ sự phục vụ của cô gái kia, và cô gái đó tên là Đinh Thiến, không chỉ không thành thạo, mà còn cực kỳ hờ hững, càng quan trọng hơn là không cam chịu không tình nguyện, thỉnh thoảng còn thấp tiếng khóc!
Nghe âm thanh này, Diệp Vô Phong cảm giác được, cô gái này chắc hẳn không quá mười lăm tuổi!
Diệp Vô Phong rất muốn lập tức ra tay cứu vớt cô gái này, nhưng tình cảnh hiện tại, lại làm anh cảm thấy vô cùng khó xử.
Trang viên của Mộ Dung thế gia, phòng thủ nghiêm ngặt, cao thủ quá nhiều, nguy hiểm ở tứ phía, nếu muốn cứu cô gái ra khỏi nơi này, mặc dù đối với Diệp Vô Phong mà nói, cũng khó mà hoàn thành nhiệm vụ.
Mà Mộ Dung Tín cũng là một vị cao thủ lợi hại, Diệp Vô Phong muốn dễ dàng chế ngự hắn, mà không kinh động những người khác, cũng phải dựa vào vận may.
Giống như lúc vừa rồi chế ngự Mộ Dung Nghĩa, bởi vì Mộ Dung Nghĩa ở trong trang viên nhà hắn, quá buông lỏng, mất đi cảnh giác vốn nên có.
Hơn nữa, cửa phòng của Mộ Dung Nghĩa căn bản chính là mở rộng, lúc Diệp Vô Phong tiến vào, có thể lặng yên không một tiếng động, mới có thể làm vị đại cao thủ Mộ Dung Nghĩa này không hề cảm giác.
Mà hiện tại phòng ngủ của Mộ Dung Tín này, được chốt chắc chắn từ bên trong, bất luận là từ cửa sổ hay là từ cửa ra vào, Diệp Vô Phong ắt phải kinh động đến Mộ Dung Tín, một khi đánh nhau, mặc dù trong vòng ba chiêu Diệp Vô Phong có thể xử lý Mộ Dung Tín, khẳng định cũng sẽ kinh động đến toàn bộ cao thủ trong trang viên của Mộ Dung thế gia!
Đến lúc đó bị muôn vàn tay đấm và các cao thủ vây quanh xung quanh, cho dù Diệp Vô Phong lợi hại, kết cục cuối cùng có lẽ là chạy đằng trời!
Diệp Vô Phong vẫn luôn cố nín hơi thở của mình, anh càng không muốn kinh động đến vị Bát Tí Hải Thần kia của Mộ Dung thế gia!
Chính vào lúc Diệp Vô Phong do dự, tình hình trong phòng đã xảy ra thay đổi!
“Ngũ gia, không được đâu, cầu xin ngài, nhẹ một chút, đau, a!” Âm thanh đau khổ của Đinh Thiến, lọt vào tai Diệp Vô Phong, càng làm anh lửa giận cuồng phun, nghiến răng nghiến lợi!
Nguyên nhân quan trọng nhất phải tiêu diệt hết Mộ Dung thế gia, chính là bởi vì bọn họ làm điều ngang ngược, đàn áp người khác hành động độc đoán, làm xằng làm bậy!
Diệp Vô Phong móc dao găm ra, bắt đầu dùng những kỹ thuật cực kỳ chính xác, di chuyển then cửa, hy vọng có thể âm thầm đột nhập vào, một chiêu xử lý Mộ Dung Tín!
Trong phòng, Đinh Thiến đang bị **, vẫn luôn cúi đầu khóc lóc xin tha, loại tiếng động này, quả thật giống như đang nắm trái tim Diệp Vô Phong!
Răng rắc, cuối cùng then cửa đẩy được ra rồi!
Bên trong Mộ Dung Tín đang đắm chìm trong sự hưởng thụ, dường như cũng không cảm thấy được cái gì.
Diệp Vô Phong miễn cưỡng kiềm chế lửa giận, bằng động tác nhẹ, đẩy cửa phòng ra một chút!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.