Diệp Vô Phong kể lại đơn giản quá trình giết chết hai người trong gia đình Mộ Dung, Tiêu Tường nghe được mở to hai mắt: “Cái gì? Mộ Dung Nghĩa và Mộ Dung Tín đều đã chết? Lúc này toàn bộ Mộ Dung thế gia chắc hẳn đều chấn động! E rằng toàn bộ cảnh sát Hoa Hải, đều sẽ lập tức hành động! Cho nên, Đinh Thiến tuyệt đối không thể lộ diện! Phải đưa về trụ sở công ty Hoa Cường qua đêm! Còn nữa, anh phải có chứng cứ không ở hiện trường, nếu không anh sẽ phạm vào tội giết người!”
“Ừm, cô đi sắp xếp một chút đi.” Diệp Vô Phong gật gật đầu với Tiêu Tường.
“Vâng.” Tiêu Tường rất dứt khoát, đồng ý một tiếng, xoay người đi ra ngoài, bắt đầu nghĩ cách thao túng để theo dõi, để Diệp Vô Phong thoạt nhìn vẫn luôn đang ở công ty Hoa Cường, buổi tối căn bản không đi ra ngoài.
“Giết người rồi! Giết người rồi!” Một tiếng tiếng thét chói tai của một người phụ nữ vô cùng hoảng sợ, cắt ngang bầu trời đêm của trang viên Mộ Dung thế gia.
Bát Tí Hải Thần là thần hộ mệnh của Mộ Dung thế gia, sau khi nghe thấy âm thanh như vậy, là người đầu tiên xuất hiện ở trên nóc nhà nơi cao nhất của trang viên, hắn lạnh giọng quát: “Là kẻ nào? Dám can đảm đến Mộ Dung thế gia làm loạn? Bát Tí Hải Thần ở đây, xuất hiện ra đây!”
Đội ngũ tuần tra, lập tức có người chạy tới: “Ông Hải Thần! Không phát hiện kẻ địch!Nhưng, cậu hai cậu ấy...Đã chết.”
“Cái gì? Mộ Dung Nghĩa? Các ngươi là nói, Mộ Dung Nghĩa, hắn đã chết?” Bát Tí Hải Thần sao có thể tin được?
Đội viên tuần tra kia chỉ cảm thấy hoa mắt, Bát Tí Hải Thần như một con con chim lớn, từ nóc nhà bay vút xuống, tới trước mắt hắn, túm cổ áo hắn lên: “Nói! Rốt cuộc chuyện là như thế nào?”
“Bà hai! Tiếng hét vừa rồi, là bà hai kêu! Bà ấy nói, cậu hai đã chết! Tôi tới để báo tin.” Đội viên tuần tra kia vội vàng giải thích.
Vèo! Trong cơn phẫn nộ Bát Tí Hải Thần, lập tức ném đội viên tuần tra kia văng ra hơn năm sau mét, sau đó bước chân như bay, đi đến chỗ Mộ Dung Nghĩa.
Đồng thời, Bát Tí Hải Thần vận khởi thần công, giương giọng hét lên: “Mọi người nghe rõ cho ta! Mỗi người thực hiện nhiệm vụ của mình, mọi người ở tại chỗ, không được làm loạn! Không được hoảng sợ! Ai dám chạy loạn, giết không tha!”
Giọng nói của Bát Tí Hải Thần, quanh quẩn ở trong trang viên Mộ Dung thế gia trong trời đêm, mỗi người đều cảm thấy, giống như đang nói ở bên tai mình, đặc biệt rõ ràng.
Đây là biểu hiện của thần công!
Mộ Dung Hào Giang, cũng phi thân đến, Bát Tí Hải Thần vừa đến tầng hai tiểu viện của Mộ Dung Nghĩa, Mộ Dung Hào Giang liền đến: “Nghĩa nhi... Con làm sao vậy? Con xảy ra chuyện gì vậy chứ?”
Vèo! Bát Tí Hải Thần nắm lấy bả vai của Mộ Dung Hào Giang: “Chủ nhân, người không được đi vào! Tôi vào trước xem xét một chút rồi nói.”
Hắn lập tức căn dặn thiết lôi nghe tin rồi tới: “Đỡ lấy chủ nhân!”
Lúc này Mộ Dung Nhân và Mộ Dung Lễ cũng tới rồi, lập tức đỡ Mộ Dung Hào Giang: “Cha, cha đừng vội, em hai em ấy sẽ không có việc gì.”
Mộ Dung Lễ gật đầu nói: “Đúng vậy! Cha, anh hai anh ấy võ công cao cường, cho dù là thần tiên đại la, cũng không thể nào giết anh ấy ở đây! Cha nhất định đừng lo lắng, đừng nóng vội rồi hại thân mình. Có sư phó ở đây, nhất định có thể cứu sống anh hai trở lại.”
Bát Tí Hải Thần đã nhìn thấy Mộ Dung Nghĩa, nếu nghe được những lời này của Mộ Dung Lễ, nhất định sẽ mắng té tát: Thứ chết tiệt! Đầu óc đều đã đập thành dưa hấu, sao tôi có thể cứu sống chứ?
Trong ngực Bát Tí Hải Thần như có một hòn đá khổng lồ đè ép, hắn yên lặng che phần đầy của Mộ Dung Nghĩa lại, xoay người đi ra, khi nhìn thấy biểu cảm nôn nóng của Mộ Dung Hào Giang, Bát Tí Hải Thần buồn bã lắc đầu: “Chủ nhân, xin hãy nén bi thương.”
“Cái gì? Nghĩa nhi thằng bé thật sự đã chết sao?” Mặc dù Mộ Dung Hào Giang đã từng trải qua sóng to gió lớn, nhưng nghe tin con trai mình chết, vẫn là không thể thở được, sau đó liền ngất đi.
Hai người Mộ Dung Nhân và Mộ Dung Lễ, nhanh chóng đỡ lấy: “Bố! bố bảo vệ thân thể chứ!”
“Nhân nhi, bảo vệ cho chủ nhân. Lễ nhi, theo tôi đi điều tra!” Bát Tí Hải Thần cũng từ trong sóng to gió lớn tới đây, mặc dù là gặp phải tình thế nguy hiểm như vậy, cũng lập tức trở nên bình tĩnh.
“Vâng! Thông báo với mọi người, đều ở nguyên trong nhà mình, không được ra ngoài! Chờ tra hỏi!” Mộ Dung Lễ cũng phản ứng lại, vội vàng tuyên bố mệnh lệnh.
Lửa giận trong lòng Bát Tí Hải Thần cuồng phun, hận không thể lập tức tìm được hung thủ, băm thây đối phương thành nghìn mảnh!
Ánh mắt hắn đảo qua, bỗng nhiên cảm thấy có chút khác thường: “Lễ nhi, hai người có phát hiện Tin nhi hay không?”
“Em năm? Em năm! Em ở đâu? Mộ Dung Tín! Cậu ở đâu? Ra đây! Xảy ra chuyện lớn như vậy, cậu lập tức ra đây cho tôi!” Mộ Dung Lễ rống lên một tiếng, trong nháy mắt nâng cao lên tám độ.
Hắn hiểu rõ, lão ngũ Mộ Dung Tín thích nhất ngủ với con gái còn trẻ, chẳng lẽ đêm nay hắn lại đi ra ngoài tìm kiếm con mồi? Thật là đáng chết, đây là lúc nào chứ, lại có thể thế không ở nhà?
Trong lòng Bát Tí Hải Thần chợt có dấu hiệu cảnh báo, hắn vận khởi công lực, giương giọng nói: “Lập tức kiểm tra viện của Mộ Dung Tín, xem hắn có ở đó không! Đêm nay ai đã gặp Mộ Dung Tín? Lập tức qua chỗ tôi thông báo!”
Mộ Dung Lễ phi thân đến tiểu viện của Mộ Dung Tín: “Cậu năm, cậu ra đây cho tôi! Ra đây ngay!” Sau khi hắn gào thét, giọng nói đã thay đổi, bởi vì hắn cũng có dự cảm bất thường!
Phi thân luồn vào toà nhà nhỏ của Mộ Dung Tín, Mộ Dung Lễ nhìn thấy cửa phòng mở rộng ra, bóng dáng chợt lóe, lúc tiến vào phòng, đã thấy co ro ở góc tường, Mộ Dung Tín đã chết loã lồ.
“Em năm!” Mộ Dung Lễ la lên một tiếng, luồn qua đó, ôm lấy Mộ Dung Tín, nước mắt giàn giụa, “Em năm! Em làm sao vậy? Em tỉnh lại đi? Đừng hù dọa anh.”
Hắn và Mộ Dung Tín có mối quan hệ cực tốt, tận mắt nhìn thấy em năm ngã vào vũng máu bên trong, cú sốc bất ngờ này xảy ra, làm cho đầu óc hắn trống rỗng.
Rào! Bát Tí Hải Thần cảm thấy Mộ Dung Lễ khác thường, xuất hiện bên cạnh Mộ Dung Lễ, như một bóng ma: “Tin nhi hắn…… Cũng đã chết sao?”
“Đúng vậy! Sư phó, đây là huyết hải thâm thù! Sư phó! Chúng ta phải báo thù!” Mộ Dung Lễ nói năng có chút lộn xộn.
Bát Tí Hải Thần gật gật đầu: “Thù, đương nhiên phải báo. Nhưng việc hiện tại chúng ta phải làm, vẫn là phải báo cảnh sát trước.”
“Báo cảnh sát?” Mộ Dung Lễ nghi ngờ: “Sư phó, đây nhất định là giang hồ báo thù! Kẻ thù của chúng ta, nhất định là Diệp Vô Phong! Báo cảnh sát có ích lợi gì?”
Bát Tí Hải Thần thầm nghĩ trong lòng: Với bản lĩnh của Diệp Vô Phong, cho dù chúng ta biết rõ hắn là hung thủ, lại không thể làm gì được hắn ta? Vẫn là giao cho cảnh sát đi, ít nhất có thể khiến cảnh sát xác định được Diệp Vô Phong là hung thủ.
Kế tiếp, lại nghĩ cách diệt trừ Diệp Vô Phong.
“Báo cảnh sát, là để tìm được thủ phạm.” Bát Tí Hải Thần chậm rãi nói: “Trước tiên đặt Tin nhi xuống, chờ cảnh sát tới khám xét hiện trường.”
“Hả? Được rồi!” Mộ Dung Lễ đã hiểu, đặt Mộ Dung Tín xuống, liền gọi điện thoại báo cảnh sát, “Alo?113 phải không? Nơi này là...”
“Bảo vệ tốt hiện trường!” Bát Tí Hải Thần dặn dò một tiếng, bóng dáng liền biến mất, một lát sau, liền xuất hiện ở chỗ ở của Mộ Dung Hào Giang, nhìn thấy tinh thần Mộ Dung Hào Giang vẫn luôn hoảng hốt, hắn ta liền kề sát tay phải của mình vào phía sau lưng Mộ Dung Hào Giang, vận khởi công lực, giúp ông ta trấn tĩnh tinh thần.
Nôn mửa! Nửa giờ sau, cuối cùng Mộ Dung Hào Giang phun ra máu đen, chậm rãi tỉnh lại: “Nghĩa nhi! Con của ta! Con chết như thế nào vậy? Mộ Dung Hào Giang ta kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh thế này!Hu…”
Bát Tí Hải Thần cũng đau lòng không thôi, nắm lấy tay Mộ Dung Hào Giang nói: “Chủ nhân, xin người nhất định phải nén bi thương! Còn có một tin tức bất hạnh nữa, Tin nhi cậu ấy, cũng đã chết!”