Thần Cấp Ở Rể

Chương 287: Tự mình chỉ bảo




Tiêu Sắc nhìn khuôn mặt tươi cười của Lâm Thư Âm, không kìm được nảy sinh lòng ngưỡng mộ ghen ghét, nhưng Thư Âm đối xử với cô ta quả thật rất tốt, lại còn xinh đẹp như thế, thảo nào anh Diệp cưới cô.
Trở về phòng của mình, tâm tư Tiêu Sắc rối bời, đứng ngồi không yên, cô ta đột nhiên móc điện thoại ra, gọi điện thoại cho Ngưu Nhi: "Ngưu Nhi, ngủ chưa?"
"Chị, em chưa ngủ, có chuyện gì sao?" Ngưu Nhi giật mình một cái, lập tức căng thẳng.
"Đi đánh võ với chị!" Nói xong, Tiêu Sắc lập tức ngắt điện thoại.
Tiêu Ngưu Nhi ngơ ngác: “Chị làm sao vậy? Nửa đêm muốn đi đánh võ?”
Hai người đến phòng tập thể thao, từng người đeo găng tay đấm bốc lên, Tiêu Ngưu Nhi nhìn thấy Tiêu Sắc cứ luôn im lặng bèn mở lời dọa dẫm: "Chị, chị biết đấy, em không biết hạ thủ lưu tình như nào đâu, chị vẫn nên dốc toàn lực đi!"
Tiêu Sắc hừ một tiếng: "Đánh thắng được chị rồi hẵng nói!"
Ai ngờ hai người đánh được mới mười mấy chiêu, Tiêu Ngưu Nhi lại đánh trúng một quyền vào vai Tiêu Sắc! Tiêu Sắc bị đánh lùi ra sau vài bước, suýt chút nữa ngã ra.
"Chết, chị, chị không sao chứ?" Sau khi Tiêu Ngưu Nhi ra tay, lập tức cậu ta thấy hối hận.
Tiêu Sắc lại suy tư nói: "Ngưu Nhi, không đúng! Cái chiêu này của cậu, trước đây không dùng như thế này! Nói mau, sao lại thay đổi chiêu này rồi?"
Tiêu Ngưu Nhi có chút khó xử nói: "Chị, chị đừng tức giận. Thực ra, là anh Diệp từng chỉ cho em, trong những chiêu thức anh ấy từng chỉ cho em, cần một ít tâm pháp, cần thay đổi một tí. Thế là thành như hiện tại."
"Anh Diệp? Anh ấy từng chỉ dạy cho em?" Tiêu Sắc vô cùng kinh ngạc: "Anh ấy chỉ cho em như nào?"
Tiêu Ngưu Nhi khó xử trả lời: "Chị, em không nhớ rõ anh ấy nói những gì nữa, dù sao thì anh ấy bảo em phải cầu tiến, sau đó làm mẫu cho em vài chiêu, vì thế em học được một chút."
Thiên tài võ thuật này, có những lúc cực kỳ khiến người khác ghen tị: Rõ ràng cậu ta không nói ra được mình đã học được cái gì, nhưng động tác lại có thể vô cùng tự nhiên, thu phát trôi chảy, không hề trì trệ.
Tiêu Sắc tháo găng tay đấm bốc ra, cầm lấy điện thoại, gọi điện cho Diệp Vô Phong.
Tiêu Ngưu Nhi thấp thỏm đứng một bên, cậu ta cảm thấy Tiêu Sắc nhất định đã giận rồi, Tiêu Ngưu Nhi cậu học trộm võ công cùng anh Diệp, không dạy cho cô ta.
"Anh Diệp, tôi với Ngưu Nhi đang ở phòng tập thể thao, cảm phiền anh có thể qua đây chỉ dạy một chút không?" Tiêu Sắc lấy dũng khí, sử dụng ngữ điệu khẩn cầu nói chuyện.
"Được thôi, giờ tôi qua đây." Diệp Vô Phong đồng ý rất sảng khoái.
Tiêu Sắc mừng thầm, nhưng miệng lại nói: "Cảm ơn anh Diệp."
Không lâu sau, Diệp Vô Phong đã đến: "Ôi chao? Chị em hai người, đúng là tinh lực có thừa đấy! Nửa đêm rồi, lại còn chạy đi luyện quyền?"
Tiêu Ngưu Nhi nói: "Là chị..."
Tiêu Sắc tiếp lời: "Anh Diệp, sau khi anh chỉ dạy Ngưu Nhi, Ngưu Nhi đã có tiến bộ rõ ràng, anh đừng có thiên vị quá như vậy chứ, anh cũng chỉ dạy một chút cho tôi đi."
Tiêu Ngưu Nhi cười hê hê ngốc nghếch, gật đầu thật mạnh: "Đúng đúng, chị vừa bị tôi đánh bại, chị ấy giận rồi."
Tiêu Sắc trừng cậu ta một cái: "Lượn đi! Chị tức giận chỗ nào? Chỉ là chị mong anh Diệp chỉ dạy chị một chút, có lẽ có thể có tiến bộ tương đối lớn."
"Vâng vâng." Tiêu Ngưu Nhi đưa găng tay đấm bốc của mình cho Diệp Vô Phong, nhưng cậu ta không hề lượn đi theo lời Tiêu Sắc, mà tiếp tục đứng ở một bên, nhìn hai người luyện công.
Tiêu Sắc bực mình: “Sao cái thằng này không tinh ý gì vậy? Rõ ràng mình đã bảo nó lượn đi mà!”
Cô ta và Diệp Vô Phong vào tư thế, không nhịn được nói: "Anh Diệp, tôi biết trình độ công lực của anh cao hơn hai chúng tôi, thế nên, anh không được nhường chúng tôi. Có thể đánh bại chúng tôi bằng một chiêu, thì không cần dùng đến chiêu thứ hai."
"Được." Diệp Vô Phong hơi gập người, nhìn Tiêu Sắc chăm chú: "Đến đi! Tấn công bằng toàn bộ sức mạnh của cô."
Tiêu Sắc gật đầu, đột nhiên hét lớn một tiếng, cô ta tiến lên, song quyền khua như lốc xoáy, tấn công thân trên của Diệp Vô Phong!
Diệp Vô Phong lùi ra sau nửa bước, Tiêu Sắc lại đột nhiên quay người, vung chân đá Diệp Vô Phong!
Thực ra Tiêu Sắc còn chuẩn bị một chiêu thức nữa, nhưng khi một cước đá ra, cô ta bỗng nhiên cảm thấy cổ chân mình bị kìm sắt kẹp chặt lại!
"Á!" Cổ chân Tiêu Sắc tê rần, cố gắng giãy dụa một hồi, lại cảm thấy kẹp sắt trên cổ chân lại không xê dịch chút nào!
"Hay lắm!" Tiêu Ngưu Nhi vỗ tay, cười: "Anh Diệp lợi hại thật!"
Lúc này Diệp Vô Phong đã thả cổ chân Tiêu Sắc ra, Tiêu Sắc lùi lại hai bước, đứng vững người, cử động cổ chân mình một lát, hung dữ trừng Tiêu Ngưu Nhi một cái: “Cái đồ ngốc này, còn ở đấy kêu cái gì? Còn không mau cút đi?”
Tiêu Ngưu Nhi bị Tiêu Sắc trừng mắt, cậu ta lè lưỡi, rụt đầu, đứng cách hai người xa hơn, nhưng vẫn ngừng chân quan sát, căn bản không có ý định rời đi.
Tiêu Ngưu Nhi bản tính chân chất, làm sao có thể hiểu được suy nghĩ của Tiêu Sắc?
Diệp Vô Phong nói: "Tiêu Sắc, chiêu thức này của cô, nhất định vẫn còn chiêu sau, nhưng chiêu này cô lại nhấc chân quá cao, với cả từ lúc tung đòn tốc độ đã chậm rồi, vận nên mới bị tôi bắt được thời cơ."
Sau đó Diệp Vô Phong bắt đầu giảng giải từ thân pháp đến bộ pháp, vừa giảng vừa làm mẫu: "Cô nhìn xem, nếu như dùng như thế này, hiệu quả nhất định sẽ tốt hơn một chút."
"Ừm!" Tiêu Sắc vui vẻ gật đầu, lập tức làm thử theo những lời Diệp Vô Phong, lập tức cảm thấy nội lực thông thuận hơn, tốc độ quả thật cũng tăng lên rất nhiều!
Tiêu Sắc nhìn Diệp Vô Phong bằng ánh mắt sùng bái: "Anh Diệp, quả nhiên cao minh, quá lợi hại! Lần chỉ dạy này của anh, hơn cả mười năm tôi khắc khổ luyện tập!"
Cô ta đột nhiên xông lên, tiếp tục so chiêu với Diệp Vô Phong.
Nhưng gần như tất cả mọi lần đều bị Diệp Vô Phong chế ngự bằng một chiêu, sau đó anh lại giảng giải làm mẫu cho cô ta, khiến cô ta càng tâm phục khẩu phục.
Tiêu Ngưu Nhi đứng một bên, tròn mắt nhìn hai người so chiêu, càng nhìn càng tâm đắc, không kìm được khoa chân múa tay, vui đến mức nhảy cẫng lên.
Đối với Ngưu Nhi, mỗi lần Diệp Vô Phong chế ngự Tiêu Sắc, đều là chỉ dạy ngày càng chuẩn xác cho cậu ta, khiến cậu ta hiểu sâu thêm một phần về cách sử dụng những chiêu thức này, hơn nữa, Diệp Vô Phong giảng giải cho Tiêu Sắc, cậu ta cũng chăm chỉ lắng nghe.
Bởi vậy, tối nay thu hoạch được nhiều nhất, ngược lại lại là Tiêu Ngưu Nhi.
Mỗi lần tiếp xúc thân thể với Diệp Vô Phong, đều khiến Tiêu Sắc càng lúc càng kích thích, thế nên, cô ta luyện tập với Diệp Vô Phong, quả thực càng lúc càng có tinh thần, căn bản không có ý định dừng lại.
Mà Diệp Vô Phong nhìn thấy vẻ mặt vui vẻ của Tiêu Ngưu Nhi, anh cũng biết cậu ta được lợi không tí, cũng lập tức cố tình chỉ bảo nhiều hơn một chút.
Dưới tình hình như vậy, ba người luyện tập liên tục ba tiếng đồng hồ.
Tiêu Sắc đã đầm đìa mồ hôi từ lâu, quần áo thể thao gần như dính vào thân người, thể hiện rất rõ những đường nét mềm mại trên cơ thể cô ta.
"Nữa đi!" Tiêu Sắc vào tư thế thêm một lần nữa, bước một bước thật nhanh rồi xông đến, một quyền hướng thẳng mặt Diệp Vô Phong.
Diệp Vô Phong đứng yên không động, đột nhiên đặt ngang khủy tay, kề dưới nách Tiêu Sắc, nhưng không hề dùng lực đánh cô ta.
Tiêu Sắc xấu hổ trong lòng: “Trời ơi! Khủy tay của anh ấy, thế mà lại kề vào chỗ đó của người ta, lẽ nào anh ấy không cảm nhận được sao?”
Trong mối quan hệ nam nữ, người phụ nữ lúc nào cũng mẫn cảm, tinh tường hơn người đàn ông.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.