Thần Cấp Ở Rể

Chương 303: Không dám quỵt nợ




Lúc này, Bạch Nhạn Phỉ  cùng Tiêu Sắc càng căng thẳng hơn, hai tay nắm lấy nhau, tập trung tinh thần cực độ.
Lâm Thư Âm nhìn thấy bộ dạng của hai người cũng không cảm thấy lo lắng cho Diệp Vô Phong.
Còn Tiêu Ngưu Nhi thì nhìn trận chiến với hai mắt tỏa sáng, hưng phấn chà xát tay, không biết đã học được gì từ trận chiến này.
Du Kinh Hồng kinh ngạc nhìn Tiêu Ngưu Nhi, bỗng nhiên ngâm một câu trong miệng: “Một âm một dương gọi là đạo, âm cực thì dương sinh, không cực thì thái lai, tiến lui tự động, công thủ giao nhau, đối phó với địch mà động, thuận theo đạo mới có thể bất khả chiến bại trên thế giới.”
Những người khác có chút bối rối, nhưng khi Tiêu Ngưu Nhi nghe xong thì ánh mắt càng sáng ngời, hai tay múa may.
Du Kinh Hồng âm thầm cảm thán ngộ tĩnh của Tiêu Ngưu Nhi, cảm thấy giờ chỉ điểm cũng không có lợi gì nữa, vì thế cô ngừng nói.
Nhưng chỉ vài câu nói nghe như đơn giản này của cô đã bao hàm toàn bộ nội dung mấu chốt trong trận chiến giữa Diệp Vô Phong cùng Bát Tí Hải Thần, đặc biệt ở điểm mấu chốt, ai cũng không bàn mà lấy ‘đạo’ lên làm đầu mới là câu giải thích đơn giản và hợp lý nhất.
Nếu như Tiêu Ngưu Nhi thực sự hiểu được ‘đạo’ đơn giản này, mới có thể một bước thông, vạn bước thông, tiến thêm được một bước, đi vào hàng ngũ cao thủ chân chính.
Cheng! Trong lúc đó, hai tiếng vang lớn vang lên, đao kiếm của hai người vì kịch liệt va chạm lẫn nhau, tạo ra một lực ma sát tới tóe lửa, sau đó cùng nhau đứt gãy.
Vèo! Hai người cùng nhau lùi lại phía sau, nhìn về phần đao và kiếm gãy còn lại trên tay, lắc đầu cười khổ và ném sang một bên.
Chỉ trách hai người quá mạnh tay, mới khiến thanh đao kiếm không tệ một phát gãy đôi.
Tiêu Ngưu Nhiu sáng mắt, đây mới lực sự là công lực cực hạn!
Anh biết chất liệu làm nên thanh nhuyễn kiếm kia của Tiêu Sắc, trong tay cao thủ, nó vừa sắc bén vừa bền bỉ, dù rất dễ uốn cong nhưng muốn làm gãy nó thì rất khó, cần đòi hỏi một sức mạnh cực kì lớn.
Vậy mà lần này lại bị Bát Tí Hải Thần đánh gãy! Hơn nữa thanh đao trong tay gã cũng bị Diệp Vô Phong dùng nhuyễn kiếm đánh gãy!
Diệp Vô Phong triển khai chiêu thức Thái Cực Quyền, thân pháp ưu nhã như nước chảy, chậm rãi hướng tới Bát Tí Hải Thần.
Bộ pháp Bát Tí Hải Thần như tia chớp, hai tay vung lên, như Quan Âm nghìn tay, nhanh tới cực độ, tấn công nhanh Diệp Vô Phong!
Phốc phốc phốc, công kích của Bát Tí Hải Thần dày đặc như mưa gió, nện lên người Diệp Vô Phong. Mà Thái Cực của Diệp Vô Phong cũng không giống như người thường tốc độ chậm chạp mà nhanh đến mức có thể tạo ra tia điện, hơn nữa động tác nhỏ nhất cũng đều là thủ thế, chuẩn xác hóa giải công kích của Bát Tí Hải Thần.
Mỗi một lượt công kích chính là qua nửa phút, một công một thủ đem công lực phát huy tới cực hạn.
Tâm tình Tiêu Ngưu Nhi dao động, trong miệng lẩm bẩm cái gì đó.
“Hừ!” Bát Tí Hải Thần đột nhiên thu cánh tay lại, thế mà dùng cả người va chạm với Diệp Vô Phong, như một tia sét, kèm lấy uy năng của sấm sét: “Đòn đụng Cá voi!”
“Tốt, đến!” Diệp Vô Phong hơi tụ lực toàn thân, bắt đầu từ gót chân vặn vẹo eo rồi xoay hông, lấy một động tác cực kì cân đối, theo động tác mà bộc phát ra sức lực!
“Hình ý quyền!” Ai cũng biết loại chiêu thức này, nhưng muốn luyện hình ý quyền tới cực hạn, thì cần phải cố gắng luyện tập trong thời gian dài, quan trọng hơn là, không chỉ cần năng khiếu về sức mạnh, mà trong chiến đấu thực tế, cần phải sử dụng hợp lý, nếu không dưới tình huống lộ ra nhược điểm, rất dễ bị đối phương thừa cơ tấn công lại!
Rầm! Trong không khí đột nhiên xảy ra một vụ nổ nhỏ!
Hự! Bát Tí Hải Thần cảm thấy toàn thân chấn động, nhịn không được lùi lại về phía sau ba bước, nhưng vẫn không thể loại bỏ lực lượng từ Diệp Vô Phong, cả lục phủ ngũ tạng của gã cũng cảm nhận được chấn động không nhỏ!
Từ ngực gã dâng lên một luồng máy tanh, cổ họng nếm được vị ngòn ngọt, gã vội vàng ngậm miệng, cố nhịn xuống.
Diệp Vô Phong cũng bị lực phản chấn từ Bát Tí Hải Thần, chấn động tới mức toàn thân tê dại một lúc, nhưng dù sao anh cũng trẻ tuổi, hơn nữa công lực cũng nhỉnh hơn đối phương, trong nháy mắt khôi phục nguyên trạng, điều chỉnh hơi thở ngay tại chỗ, lẳng lặng nhìn Bát Tí Hải Thần đứng cách mình  ba bước.
Một người đứng nguyên tại chỗ, một người lại lùi về phía sau ba bước!
Mộ Dung Hào Giang cảm thấy trái tim mình run Raymond: “Bát Tí Hải Thần sắp thua rồi sao?”
“Lại tới!” Trông một hơi thở ngắn, dvo đã khôi phục bộ dạng như cũ, thân ảnh nhoáng một cái, xông thẳng vào trước mặt Bát Tí Hải Thần!
“A…” Bát Tí Hải Thần dù sao cũng già rồi, nội tạng vẫn phải chịu chấn động, chưa kịp khôi phục lại thì Diệp Vô Phong lại tới.
Gã chưa kịp dồn sức mạnh của mình, chỉ kịp dùng sáu phần công lực!
Kết quả cơ thể của gã dưới lực va chạm của Diệp Vô Phong, bay ngược ra ngoài tận ba mét mới rơi xuống đất!
“Này!” Diệp Vô Phong càng đánh càng hăng, một lần nữa chạy tới, ý muốn đánh chết Bát Tí Hải Thần ngay tại chỗ!
“Dừng tay!” Ngài Bob bỗng nhiên hét lớn một câu: “Diệp Vô Phong, cậu đã thắng rồi, không cần giết người!”
Diệp Vô Phong vốn đang dùng sức thì đột ngột thu tay, nhàn nhạt nói: “Ngài Bob, chúng tôi thắng?”
Bob gật đầu: “Tôi là một người công bằng. Tôi tuyên bố dựa theo thỏa thuận giữa hai bên, ba trận các người thắng hai, vậy cuộc chiến này chấm dứt với chiến thắng thuộc về công ty Hoa Cường! Tiền đặt cược hoàn toàn thuộc về công ty Hoa Cường, Mộ Dung Hào Giang, ông có ý kiến gì không?”
“Không có.” Mộ Dung Hào Giang chán nản lắc đầu: “Chúng ta đi!”
Kết cuộc thảm bại như thế, cái giả phải trả cũng không phải lớn bình thường, tám tỷ đó…
“…” Bob cầm văn kiện về vật tư và máy móc trực tiếp đưa cho Lâm Thư Âm, quay người đi tới chỗ Mộ Dung Hào Giang: “Mộ Dung Hào Giang, bảo vệ Raymond của tôi vì xuất chiến cho ông mà tử vong, ông tính toán thế nào với việc này?”
Mộ Dung Hạo Giang giật mình: “Raymond nếu đồng ý ra trận, thì phải sớm biết sẽ nguy hiểm tới tính mạng, chẳng lẽ muốn tôi chịu trách nhiệm hay sao?”
Bob nói: “Tuy chúng ta không có giao hẹn trước. Nhưng Raymond nếu đẫ chết, tôi khẳng định phải chịu phí thương tổn tinh thần cho người nhà của cậu ta. Ông cũng phải chịu trách nhiệm với tổn thất của tôi.”
“Chuyện này… Ngài Bob, phí thương tổn tinh thần cho người nhà Raymond là bao nhiêu?” Mộ Dung Hào Giang không tình nguyện, nhưng ông ta không dám đắc tội với ngài Bob cấp đại thần này.
Ngài Bob mỉm cười nói: “Cũng không nhiều, hai mươi triệu đô la Mỹ là đủ.”
“Hả? Nhiều như vậy?” Mộ Dung Hào Giang sững người: “Ngài Bob, chúng tôi không thể lấy được nhiều tiền như thế ngay bây giờ!”
Ngài Bob mỉm cười nói: “Không sao, ông có thể trả theo từng đợt, chỉ cần kí hợp đồng là được.”
Gã ra hiệu cho trợ lý của mình: “Ký hợp đồng với ngài Mộ Dung Hào Giang.”
“Vâng!” Nữ thư ký của Bob lấy một bản tài liệu trong cặp ra, đưa cho Mộ Dung Hào Giang: “Mộ Dung Hào Giang, chỉ cần ngài ký tên, hiệp nghị này lập tức có hiệu lực.”
“Tôi…” Mộ Dung Hào Giang rất muốn quỵt nợ, nhưng ông ta đâu dám?
Rơi vào bước đường cùng, ông ra chỉ có thể ký tên lên hợp đông, dẫn nhóm người nhà Mộ Dung, xám xịt rời khỏi sân vận động/
“Oa! Chúng ta thắng rồi!” Tiêu Ngưu Nhi chạy như bay, bế Diệp Vô Phong lên: “Ngài Diệp!”
Nhóm người Tiết Phi cũng lao đến, ôm lấy Diệp Vô Phong vào chính giữa, cười vui vẻ.
Bạch Nhạn Phỉ  đột nhiên quay đầu nhìn xung quanh: “Hả? Du Kinh Hồng đâu rồi? Cô ấy đi rồi sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.