Thần Cấp Ở Rể

Chương 313: Mở miệng xin tha




Chính vào lúc Mộ Dung Hào Giang xoay người đi lấy khí độc, bỗng cảm thấy phía sau lưng xuất hiện thêm một bóng dáng của người nào đó!
“Ai đó? Mày là ai? Sao có thể tới được đây?” Mộ Dung Hào Giang bị doạ cho hết hồn, cho dù ông ta cũng là một đại cao thủ, nhưng người này có thể không một tiếng động nào tiến tới sau lưng ông ta, chỉ vậy thôi cũng đủ cho bản thân túa mồ hôi lạnh!
“Ngài Mộ Dung, tôi cần bức tranh của ông, phiền ông đưa tôi đi lấy, cảm ơn.” Dung Kinh Hồng nở nụ cười, bình tĩnh nhìn ông ta.
Thời khắc Diệp Vô Phong nhìn thấy Du Kinh Hồng bèn cảm thấy bản thân được cứu rồi!
Khó trách trước khi bản thân đi vào hầm chứa bảo vật, viên trang lại bị dính phải một trận cháy nhỏbiết thân này không thể đi chầu Diêm Vương nữa rồi, thế là thôi không đập phá bảo vật trong hầm nữa.
“Không đời nào!” Mộ Dung Hào Giang trực tiếp từ chối yêu cầu vô lý của Du Kinh Hồng.
Du Kinh Hồng một chút cũng không hề nổi giận, từ từ bước tới cánh cửa kính nói: “Mộ Dung Hào Giang, mở cửa ra.”
Lúc Mộ Dung Hào Giang xoay người muốn chạy trốn, đột nhiên phát hiện ra cơ thể mình cứng ngắc! Thế mà đã bị Du Kinh Hồng khống chế được điểm yếu rồi!
“Mở cửa ra.” Giọng nói của Du Kinh Hồng mặc dù trầm thấp, nhưng lại mang theo một âm sắc nghiêm khắc không dễ chống lại.
Mộ Dung Hào Giang cực kì bực mình, trải nghiệm qua chiêu thức ban nãy, ông ta càng nhận thức được rõ ràng hơn, khoảng cách giữa ông ta và Du Kinh Hồng, ít nhất cũng phải từ mười tám ngàn cây số.
“Trừ khi mày giết tao đi, không thì tự đi mà mở!” Mộ Dung Hào Gia căm hận trừng mắt nhìn Du Kinh Hồng.
Bỗng nhiên, ông ta nhìn về phía hai nút bấm ở bên cạnh cửa kính, sau đó cười đắc ý: “Đúng rồi, không ngại nói cho tụi bay biết luôn, hai nút này một nút thực sự có thể thải khí độc ra, một cái còn lại dùng để kích hoạt thuốc nổ đấy.”
“Hử?” Tuy rằng Du Kinh Hồng kinh nghiệm đầy mình, nhưng đối với kiểu tình huống này cũng ít được thấy qua, cô ta đành phải nghi hoặc nhìn về phía Diệp Vô Phong, sau đó nhún vai, lắc đầu, ra hiệu rằng bản thân cô ta cũng không nhìn rõ Mộ Dung Hào Giang thao tác như nào.
“Làm thế nào mới có thể mở được cánh cửa này ra?” Ánh mắt Du Kinh Hồng rét lạnh.
“Đây là lần thứ ba tôi hỏi ông rồi! Còn không nói, tôi không nhẹ tay với ông nữa đâu.”
Mộ Dung Hào Giang phì cười: “Còn không nhẹ tay với tao à? Diệp Vô Phong có khi nào nhẹ tay với tao đâu? Nó giết hai thằng con trai tao! Còn giết cả cháu trai Mộ Dung Đông của tao! Thế nên tao muốn nó chết đấy! Mày muốn đi theo nó, tao không phản đối đâu! Khặc khặc!”
Du Kinh Hồng gặp phải vấn đề khó rồi, trước mắt chỉ có hai nút bấm, một cái xả độc, cái còn lại thì kích nổ, lẽ nào còn có cái thứ ba? Hoặc là cùng lúc bấm hai nút thì có thể mở được cửa ra? Nhưng mà cái này không thể cược đại đâu! Bởi vì tiền cược là tính mạng của ba người bọn họ đó.
Diệp Vô Phong cũng bắt đầu cảm thấy căng thẳng: “Đội trưởng Du, thằng cha già này chắc chỉ đang hù người thôi ha? Chỉ có hai cái nút này thôi đấy! Vừa nãy tôi có thấy ông ta ấn một lúc, cửa kính đóng lại ngay. Thực sự không nhìn ra rốt cuộc là lão ta bấm vào nút nào, thẩm vấn ông ta đi! Chém ông ta thành một trăm lẻ tám mảnh, tôi không tin, ông ta vẫn có thể cứng đầu cứng cổ không nói.”
Soạt! Du Kinh Hồng lấy ra một con mã tấu, đôi mắt đẹp lộng lẫy của cô ta nhìn về phía Môn Dung Hào Giang, trông giống một tên đồ tể quan sát kĩ lưỡng con mồi, xem nên bắt đầu từ đâu xuống đao: “Gia chủ nhà Mộ Dung, mạng của ông đang nằm trong tay tôi, đối với dạng tình huống này, chắc ông cũng tự nắm rõ chứ nhỉ? Tôi có thể nói cho ông hay, cho dù ông có thể giết chết Diệp Vô Phong thì tôi cam đoan thể nào ông cũng là người đi trước. Có điều tôi sẽ không để ông chết được thoải mái đâu, ông sẽ được chết một cách thật chậm rãi, thật chậm, chậm tới khi tâm hồn ông sụp đổ thành từng mảnh, thậm chí phải quỳ xuống cầu xin tôi giết ông đi.”
Xoẹt xoẹt, mã tấu của Du Kinh Hồng nhanh như chớp, quét qua trên người Mộ Dung Hào Giang, thế là toàn bộ túi quần túi áo trên người ông ta đều bị cắt sạch, toàn bộ đồ vật ở trong đó phát ra tiếng oang oang, rơi xuống đất.
Thủ pháp của Du Kinh Hồng hết sức quỷ dị, lại có thể nhắm chính xác vào đồ vật trong túi của ông ta, túm lấy kiểm tra từng cái một.
Động tác của cô ta khiến cho Mộ Dung Hào Giang cả người đang cứng ngắc kia, nhìn tới hoa mắt chóng mặt, ông ta lại nhận thấy thêm về bản lĩnh của người phụ nữ thuộc đẳng cấp cấp quốc gia, cảm thấy người phụ nữ này không thua kém gì Diệp Vô Phong kia.
Chùm chìa khoá, tràng hạt, hợp đựng thuốc lá, bật lửa, ngoài mấy thứ này ra, căn bản không còn gì khác.
Du Kinh Không không tìm thấy thứ cô cho là có giá trị, bỗng nhiên biểu cảm thay đổi, thoắt cái túm lấy tay trái Mộ Dung Hào Giang, trực tiếp ấn vào bức tường bên cạnh, mã tấu trong tay, sau đó nhìn như vứt một bông hoá, dùng ngón tay giữ lấy đầu con dao, dùng cán dao dập vào phía ngón tay út Mộ Dung Hào Giang.
Bốp, bốp, Du Kinh Hồng rất bình tĩnh, dập rất chậm rãi, sức mạnh cũng không lớn, nhưng mỗi lần dập đều khiến Mộ Dung Hào Giang đau đến nhói lòng!
Sịt…Mộ Dung Hào Giang liên tục thở hắt ra vài hơi, nhưng kiên cường chịu đựng, cắn răng không nói.
Du Kinh Hồng không hề nóng vội, y như cũ cứ từ từ dập, dập lại dập tiếp, sử dụng một tốc độ cực kì chậm rãi, nhưng kia lại là ngón tay út, cho nên rất nhanh đã bị sưng lên, biến thành hình dạng thô ráp.
Điều này chứng minh rằng ngón út đã bị thương, nếu còn tiếp tục sử dụng sức mạnh thế này sẽ khiến cho cảm giác đau đớn càng lớn hơn nữa!
Động tác làm việc Du Kinh Hồng không hề có dấu hiệu dừng lại, giống như cô ta có thể làm việc này suốt, đến vô hạn thời gian.
Phì! Phì! Mộ Dung Hào Giang bắt đầu thở dốc, toàn thân đã đổ đầy mồ hôi lạnh.
“Mười ngón tay nối với tim đấy trời ơi, Đội trưởng Du chiêu này của cô không tệ đâu.” Diệp Vô Phong hớn hở nhìn tất cả sự việc, nhàn rỗi lắc lắc túi trong tay.
Du Kinh Hồng cười với Diệp Vô Phong: “Tư lệnh Diệp, anh cứ ngồi đó từ từ mà xem kịch hay đi.”
Nói xong lời này, mục tiêu của cô ta lại chuyện thành ngón áp út của Mộ Dung Hào Giang, từng chút từng chút một, không nhanh không chậm.
“Đừng, đừng mà…” Mặc dù là đánh vào ngón áp úp, nhưng ngón út đã bị thương rất nặng rồi, chỉ cần một chút chấn động nữa thôi, cũng có thể khiến nỗi đau thấu tận trời xanh!
Mộ Dung Hào Giang vẫn đau đến đổ mồ hôi, toàn thân run rẩy.
“Tư lệnh Diệp? Nó là tư lệnh gì chứ?” Mộ Dung Hào Giang có ý muốn dời đi sự tập trung, để quên đi nỗi đau trên ngón tay.
“Tư lệnh Long Môn ấy, ông không biết hả?” Du Kinh Hồng vẫn tiếp tục dập, không hề dừng lại.
“Cái gì? Tư lệnh Long Môn? Mày đang nói, nó vậy mà lại là tư lệnh của Long Môn ấy hả?” Mộ Dung Hào Gia cực kì kinh ngạc, trước tới nay ông ta chưa từng nghĩ tới, người tới Hoa Hải rồi trở thành đối thủ của ông ta, lại là một tư lệnh Long Môn tiếng tăm lừng lẫy trên toàn thế giới! Người này cũng trẻ quá rồi ấy chứ?
Du Kinh Hồng thong thả nói: “Cứ cho là tôi không cứu được anh ta ra, chỉ cần tôi đem tin tức này truyền ra ngoài, tư lệnh Long Môn bị ông nhốt ở trong hầm bảo vật này…Ha ha, Mộ Dung Hào Giang, ông nên biết, nhà Mộ Dung của ông, sẽ bị Long Môn tiêu diệt tận gốc! Khẳng định sẽ bị diệt tới từng ngọn cỏ! Một cái cũng không chừa lại.”
“Hả? Vâng, vâng, vâng.” Mộ Dung Hào Giang đương nhiên hiểu rõ, dựa vào sức mạnh của Long Môn, muốn tiêu diệt một nhà Mộ Dung nhỏ bé ở Hoa Hải, chỉ đơn giản như đạp hết một con bọ!
Cũng chỉ có đạt tới tầng lớp của ông ta, mới có thể nghe tới tổ chức bí mật mà lớn mạnh Long Môn này, nhưng cũng chỉ là nghe nói mà thôi, trước giờ ông ta chưa từng được tiếp xúc với Long Môn lần nào, kể cả ngài Bob kia, cũng chưa chắc có tư cách tiếp xúc với đẳng cấp cao như Long Môn.
Thế mà, Diệp Vô Phong lại có thể là một tư lệnh của Long Môn?!
Môn Dung Hào Giang bị thân phận này của Diệp Vô Phong chấn động mất nửa ngày trời vẫn còn ngơ ngác, ngồi so sánh chút, thì nỗi đau từ ngón tay truyền tới căn bản không là gì so với nỗi đau trong lòng bây giờ nữa rồi!
“Đội trưởng Du, tôi nhận tội, tôi cái gì cũng đưa hết, không cần phải đánh nữa đâu!” Mộ Dung Hào Giang mở miệng cầu xin tha mạng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.