Thần Cấp Ở Rể

Chương 316: Tức giận bừng bừng




"Tàn dư của dòng họ Mộ Dung? Không thể nào?" Diệp Vô Phong cảm thấy từ khi tổ chức Mickey thuộc về dòng họ Mộ Dung đã thể hiện rất tốt, không lý nào lại để việc này lặp đi lặp lại như vậy.
Tiêu Sắc nói: "Dù sao thì tôi cũng phải tìm được Tiểu Lương! Cậu ấy đã có những công lao to lớn trong việc giúp chúng ta giành lại Hoa Hải."
Diệp Vô Phong nói: "Được rồi, vậy thì huy động tất cả anh em cùng đi tìm Lâm Tiểu Lương!"
Thế nên, không chỉ có Hồng Bang mà ngay cả đám người Tiết Phi của Hoa Cương bên này cũng cử ra không ít người, bắt đầu tìm kiếm Lâm Tiểu Lương.
Nhưng Hoa Hải là thành phố lớn nhất cả nước, dân số khoảng vài triệu người, hơn nữa diện tích lại lớn như vậy, để tìm được một người như Lâm Tiểu Lương giữa biển người mênh mông thì khác nào mò kim đáy biển.
Theo phương thức liên lạc mà Thử Vương cung cấp, Diệp Vô Phong chủ động đi đến một cửa hàng bán trà.
"Thưa ngài, ngài muốn mua loại trà nào ạ? Để tôi giới thiệu sơ qua với ngài, đây là trà xanh, gồm có Bích Loa Xuân, Tây Hồ Long Tỉnh, Nhật Chiếu Lục, vân vân; bên này là hồng trà; bên kia là trà hoa nhài, còn đây là trà đen, à, còn có trà trắng..."
Diệp Vô Phong vội vàng nói: "Cảm ơn, xin hỏi, ông Vương có ở đây không?"
"Ông Vương? Anh đang nói về ông chủ của chúng tôi? Anh là bạn của ông ấy sao?" Cô gái đang nói liên tục không ngừng, trong nháy mắt im bặt.
Diệp Vô Phong gật đầu: "Cô đi nói với ông ấy, tôi tên là Diệp Vô Phong."
"Vâng, tôi sẽ lập tức thông báo với ông chủ của chúng tôi, nếu ông ấy đồng ý gặp anh thì chuyện gì cũng dễ nói."
Ông chủ của Đồ Hành là Vương Đĩnh Hoa đang uống trà híp mắt hưởng thụ, chợt nghe thấy máy bộ đàm nói: "Ông chủ, có cậu Diệp tên là Diệp Vô Phong nói muốn gặp ngài."
"À, hả? Cậu ta ở đâu?" Vương Đĩnh Hoa giật nảy mình, cái cậu Diệp này thật sự tới gặp ông sao?
Thế là ông ta đứng lên một cái vèo, nhanh chóng đi xuống tầng một của Đồ Hành.
"Cậu Diệp! Thật là cậu sao?  Mau vào, mời cậu lên tầng hai uống trà." Vương Đĩnh Hoa cười tươi rói như gió xuân, khiêm tốn đến từng hạt bụi.
Diệp Vô Phong gật gật đầu, hai người cùng lên lầu hai. Vương Đĩnh Hoa ân cần mời Diệp Vô Phong ngồi xuống, sau đó mình khoanh tay đứng sang một bên, cung kính nói: "Cậu Diệp, cậu đột nhiên tới tìm tôi, không biết là có chuyện gì?"
Diệp Vô Phong thản nhiên ngồi trên ghế, nhìn dáng vẻ cung kính của ông ta, không hề sợ hãi: "Thử Vương, tôi đã cảnh cáo ông không được ra tay với Hồng Bang."
"Cậu Diệp! Tôi không làm gì cả! Ý của cậu là?" Trên trán Vương Đĩnh Hoa bắt đầu đổ mồ hôi.
Diệp Vô Phong nhìn chằm chằm ánh mắt của ông ta: "Thử Vương, Tiêu Sắc có một đàn em tên là Lâm Tiểu Lương. Từ tối qua đến giờ vẫn không thể liên lạc được với cậu ấy. Bên tổ chức Mickey của ông, không có việc gì là không nhúng tay vào, chẳng lẽ lại không biết hành tung của cậu ấy? Hay vốn dĩ do các người làm?"
"Không không không! Cậu Diệp, cậu nghi oan cho tôi rồi! Tổ chức Mickey của chúng tôi chắc chắn không có bắt cóc cậu Lâm Tiểu Lương kia! Tuy nhiên, tôi có thể sai đàn em bên tổ chức Mickey lập tức triển khai điều tra!" Vương Đĩnh Hoa nói xong, vội vàng dùng điện thoại di động của mình phát ra mệnh lệnh Thử Vương, sau đó chán nản nói: "Cậu Diệp, tôi thật sự cũng không đoán ra được là loại người nào lại dám 'động thổ trên đầu Thái Tuế', dám bắt cóc cậu Lâm Tiểu Lương? Đúng là lấy trứng chọi đá mà."
Diệp Vô Phong quả thật rất tức giận, nhất là khi anh sắp rời khỏi Hoa Hải, nếu như còn có kẻ cả gan dám đối phó với Tiêu Sắc, làm sao anh có thể yên tâm được?
Trên thực tế, thời điểm đối phó với dòng họ Mộ Dung, Diệp Vô Phong đã hết sức kiềm chế rồi, dù sao anh cũng nên tuân thủ pháp luật, để tránh gây khó xử cho phía chính phủ.
Nhưng bây giờ, tuy rằng Lâm Tiểu Lương cũng không phải là nhân vật quá quan trọng, nhưng Diệp Vô Phong tức giận là bởi vì có người dám khiêu chiến với Tiêu Sắc - con cú lớn mà anh sắp xếp ở Hoa Hải.
"Thử Vương, bất kể là ai đang gây chuyện với tôi, hễ có tin tức gì thì phải báo cho tôi ngay lập tức. Biết chuyện mà không báo, bất kể người đó là ai thì tôi cũng sẽ xé xác tên đó ra làm một trăm lẻ tám mảnh!" Râu tóc của Diệp Vô Phong đều dựng ngược cả lên, vô cùng căm phẫn.
Vương Đĩnh Hoa hít vào một hơi lạnh, cơn giận của Diệp Vô Phong như một luồng lạnh lẽo tỏa ra xung quanh, đến cả Vương Đĩnh Hoa đang đứng cách Diệp Vô Phong bốn mét cũng bị dọa đến run cầm cập!
Hèn chi chủ nhà nói không thể trêu chọc người này! Xem ra người này đúng là hung tợn thật! Chỉ với cái khí thế này cũng đủ để san bằng những kẻ còn sót lại của dòng họ Mộ Dung! Chưa kể đến tổ chức Mickey cỏn con đang lệ thuộc vào dòng họ Mộ Dung!
"Vâng vâng vâng, cậu Diệp cứ yên tâm. Một khi có biến tôi sẽ lập tức báo cáo cho cậu!" Vương Đĩnh Hoa đổ mồ hôi lạnh, sau lưng ướt đẫm.
Diệp Vô Phong một mình đến trang viên của dòng họ Mộ Dung.
"Cậu Diệp! Sao cậu lại đích thân đến đây?" Mộ Dung Hào Giang nghe nói Diệp Vô Phong đến, lập tức tự mình ra đón, đã thế còn tỏ vẻ cung kính trước mặt Diệp Vô Phong, lập tức khiến những người người khác trong dòng họ Mộ Dung, thậm chí bao gồm cả Mộ Dung Nhân và Mộ Dung Tín, tất cả đều choáng váng!
Đầu óc của bố có vấn đề gì hả? Tại sao lại cung kính với chàng thanh niên trẻ này chứ? Cho dù cậu ta có là người đó cũng không cần phải làm vậy chứ?
Đương nhiên bọn họ sẽ không ngờ tới rằng tư lệnh Long Môn vốn dĩ chỉ bằng hạt cát, không cùng đẳng cấp!
Đối mặt với sự cung kính của Mộ Dung Hào Giang, Diệp Vô Phong thờ ơ nói: "Bây giờ Tiêu Sắc đã trở thành 'chị cả' của Hoa Hải, dòng họ Mộ Dung của ông có vẻ không phục?"
"Không có! Cậu Diệp, dòng họ Mộ Dung chúng tôi hoàn toàn ủng hộ Tiêu bang chủ!" Mộ Dung Hào Giang lập tức thể hiện thái độ của mình.
Diệp Vô Phong khẽ gật đầu: "Ừm, Mộ Dung Hào Giang, có người cố ý bắt cóc đàn em của Tiêu bang chủ là Lâm Tiểu Lương, chắc hẳn ông biết chuyện này chứ?"
Mộ Dung Hào Giang gật đầu: "Cậu Diệp, không giấu gì cậu, quả thật là tôi đã biết tin này. Hơn nữa, tôi đã sai Nhân và Lễ cùng cử người đi điều tra mọi ngóc ngách ở Hải Hoa để tìm kiếm cậu Lâm Tiểu Lương. Ngay khi có tin tức sẽ thông báo cho cậu Diệp ngay lập tức."
Diệp Vô Phong hít sâu một hơi, hiển nhiên không có chỗ nào để trút giận: "Được rồi! Ông Mộ Dung, cám ơn ông. Nhưng tôi muốn nhấn mạnh một điều rằng, trong vụ việc lần này, bất kể là ai nhúng tay vào, tôi tuyệt đối sẽ điều tra đến cùng, sẽ khiến cho bọn chúng chết thảm mới thôi!"
"Vâng, cậu Diệp, tôi biết rồi." Mộ Dung Hào Giang đáp lại một tiếng, cung kính cúi người đợi đến khi Diệp Vô Phong rời đi.
"Bố, tại sao thái độ của cha đối với thằng nhỏ đó lại có sự thay đổi lớn đến vậy chứ? Nó đã giết chết hai anh em của con!" Mộ Dung Nhân uất ức đến mức cơ mặt như run lên.
Mộ Dung Hào Giang nói: "Thân phận của cậu ta là bí mật, nhưng con chỉ cần hiểu một điều này là đủ rồi: chúng ta không thể trêu vào cậu ta! Nếu không, bố cũng không để các con mang quyền thống trị Hải Hoa tặng cho Tiêu Sắc."
Mộ Dung Nhân buồn bực thở dài: "Bố, dòng họ Mộ Dung ở Hải Hoa đã từng huy hoàng biết bao! Không ngờ cái tên nhóc miệng còn hôi sữa này vừa đến đã khiến cho dòng họ Mộ Dung của chúng ta điêu đứng, Mộ Dung Nhân con không phục!"
"To gan!" Mộ Dung Hào Giang bỗng nhiên tức giận: "Con nói bậy bạ cái gì đấy? Con đang chất vấn quyết định của bố?"
Dưới uy quyền của bố, Mộ Dung Nhân thật sự không dám phản bác: "Éc, bố, con nào dám chất vấn bố  chứ."
Mộ Dung Hào Giang hạ giọng nói: "Bố không thể tiết lộ thân phận của Diệp Vô Phong, nhưng con nhất định phải nhớ rõ cho bố, chúng ta không thể trêu vào cậu ta! Nếu như con có bất kỳ ý nghĩ vớ vẩn nào thì rất có thể sẽ mang đến họa diệt vong cho cả dòng họ Mộ Dung! Chẳng lẽ con muốn làm đứa con hư mang tiếng phá nát dòng họ sao?"
Tuy trong lòng Mộ Dung Nhân không phục, nhưng ngoài miệng lại nói: "Biết rồi, con không trêu chọc cậu ta nữa."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.