"Được, cậu phụ trách lái xe đi." Diệp Vô Phong lấy điện thoại di động ra nhìn thời gian, đã là ba giờ sáng.
Thời khắc này, mặc dù còn có một nhóm người trực ca đêm, nhưng phần lớn người dân ở thành phố Hoa Thị đều đã chìm vào giấc ngủ.
Bởi vì có rất ít người đi bộ và xe cộ trên đường, nên chỉ mười mấy phút bọn họ đã đến nơi ở của Tiêu Sắc.
"Lần theo dấu vết của Mộ Dung Trí, đuổi theo! Không được lơ là!" Diệp Vô Phong ra mệnh lệnh, vừa đơn giản lại phức tạp.
Những anh em bên cạnh Tiêu Sắc cũng trên mười mấy người, bọn họ cũng nhao nhao muốn theo sau.
Diệp Vô Phong bỗng nhiên nói: "Tất cả về nghỉ ngơi đi! Chỉ để lại hai chị em Tiêu Sắc là được! Những người khác đi về nghỉ!"
"Chị cả, chúng ta nhất định phải báo thù cho anh Lâm đấy!" Có đàn em không chịu nghe lời.
Bóng dáng Tiêu Sắc bỗng nhiên từ trong xe vọt ra, tát một cái bốp vào mặt đàn em: "Mệnh lệnh của cậu Diệp, cậu chỉ có thể nghe theo!"
"Hả? Chị cả... Vâng ạ." Đương nhiên là tên đàn em cũng không biết Diệp Vô Phong có ảnh hưởng lớn đến như nào đối với Tiêu Sắc, nhìn thấy Tiêu Sắc bảo vệ Diệp Vô Phong như thế, cậu ta cũng chỉ có thể nghe theo.
Thế là mười mấy tên đàn em ngơ ngác nhìn Diệp Vô Phong bốn người lái xe rời đi, chỉ có thể giương mắt nhìn theo.
Từng người bọn họ đều muốn bày tỏ lòng trung thành của mình đối với Tiêu Sắc, nhưng lúc này Tiêu Sắc lại không cho bọn họ cơ hội.
Anh Lâm mất tích, tưởng như chỉ là việc nhỏ nhưng cũng là cơ hội để kiểm chứng bọn họ nha.
Vài phút sau, họ đã đến được chỗ camera giám sát kia của Mộ Dung Trí.
"Chị cả, chúng tôi phát hiện..."
Tiêu Sắc xua tay: "Nói đi, các người đoán xem bọn họ có thể đi đâu, đằng trước còn có người đang thăm dò không?"
"Phía trước tất nhiên còn có người! Người của chúng ta trải rộng khắp thành phố Hoa Hải rồi Chị cả, tôi sẽ để cho người phía trước tiếp ứng các anh!" Cậu đàn em xử trí vô cùng khéo léo.
Quả nhiên, Tiêu Sắc một đường đi tới, phía trước cách mấy cây số thật sự có vài anh em của Hồng Bang, làm biển chỉ đường hướng dẫn bọn họ đi tiếp.
Sau khi dọc theo con đường này chạy được năm mươi cây số, trước mặt có bốn tên đàn em ngăn cản xe của bọn họ: "Chị cả, phía trước chính là một ngọn núi nhỏ tên Dương Lĩnh. Ở Hoa Hải nó là một ngọn núi nổi tiếng của giáo Đạo chúng ta. Nghe nói thành viên của tổ chức Long Môn từng sinh sống ở đây, thêm nữa, nơi này còn có một ngôi đền nổi tiếng trong giáo Đạo tên là Tiềm Long Quan, quy mô khá lớn, tín đồ cũng rất nhiều, nếu như Mộ Dung Trí muốn trốn, hẳn là sẽ chọn Tiềm Long Quan."
"Tiềm Long Quan à?" Diệp Vô Phong quan sát ngọn núi phía trước:
"Các người trở về đi!"
"Chị cả..." Bốn tên đàn em đương nhiên là đang trưng cầu ý kiến của Tiêu Sắc.
Tiêu Sắc xua tay: "Cậu Diệp bảo các người trở về, chẳng lẽ các người không nghe thấy sao?"
"Rõ!" Bốn tên đàn em mặc dù không cam tâm, nhưng cũng chỉ đứng nhìn bốn người bọn họ lái xe rời đi, sau đó bất lực trở về.
Nhưng bọn họ đã âm thầm bàn bạc qua, chỉ cần chị cả có bất kỳ kêu gọi nào, bọn họ chắc chắn sẽ xông đến cứu viện đầu tiên!
Vì vậy, bọn họ không hề nghỉ ngơi yên ổn, luôn trong trạng thái sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào.
Hương khói ở Tiềm Long Quan cực kỳ hưng thịnh, cho dù là ban đêm thì xung quanh Tiềm Long Quan cũng sẽ có đến hàng vạn du khách tín đồ đang chờ đợi dâng hương, bởi vì cái quan trọng mà bọn họ muốn chính là bốc được nén hương đầu tiên của rạng sáng ngày hôm sau!
Có người vì để đốt được nén hương đầu tiên, họ không chỉ sẵn sàng chi tiền, mà còn bỏ cả sức lực.
Thêm nữa, xung quanh Tiềm Long Quan đã hình thành một khu danh lam thắng cảnh, chiếm diện tích hơn trăm mẫu, nơi này vô cùng náo nhiệt và thịnh vượng.
Chưa đến được Tiềm Long Quan thì đã có một cửa ải.
Bốn tên đạo sĩ trẻ tuổi đang canh giữ ở đường núi, hai tên đang chợp mắt, hai tên khác thì cầm đèn pin, nhìn thấy bốn người đột nhiên xuất hiện, bọn họ lập tức hô to: "Dừng lại, muốn lên núi, nộp tiền trước."
"Nộp tiền gì? Muốn bao nhiêu?" Diệp Vô Phong nhịn không được bèn hỏi.
"Muốn lấy được nén hương đầu tiên, có phải các người lên quá muộn rồi không? Có điều, bất kể như thế nào, tới là tốt rồi. Phí đi đường là không thể thiếu, mỗi người năm mươi."
"Phí qua đường? Tôi thật sự chưa từng nghe qua." Diệp Vô Phong lắc đầu.
Một đạo sĩ trẻ tuổi nheo mắt: "Chưa từng nghe nói? Vậy bây giờ nghe cũng không muộn. Đưa tiền thì được lên núi, không đưa thì nên sớm trở về, đừng làm chậm trễ thời gian của chúng tôi."
Tiêu Ngưu Nhi xắn tay áo định lao lên.
Nhưng cậu ta không ngờ tới là động tác của Diệp Vô Phong còn nhanh hơn: "Đã vậy, tôi sẽ cho các người năm trăm tiền qua đường!"
Bóng dáng Diệp Vô Phong chỉ thoáng một cái đã đến trước mặt tên đạo sĩ trẻ tuổi đạo sĩ kia, tát bốp bốp liên tiếp rồi đạp một cước khiến tên đó bay ra xa cách hơn mười mét, đương nhiên dưới chân vẫn còn nhân nhượng vài phần.
Hơn nữa, phí qua đường đã cho hẳn hai cái 'Năm trăm', cộng lại là một nghìn đấy.
"À? Dám đánh người của chúng tôi, to gan! Người đâu mau tới!" Hơn nửa đêm, muốn gọi thêm người quả thật là không dễ dàng, có điều, bọn chúng tự nhiên sẽ có cách liên lạc.
Hai tên ngủ gật đều xông lên, rất rõ ràng là cả hai đều có võ công tốt, hèn chi hai tên này có thể thản nhiên chợp mắt được.
Nhưng dưới tay Diệp Vô Phong, bọn chúng xem như chân chính thấy được cái gì gọi là kỹ năng cao siêu thật sự!
Bản thân hai tên đạo sĩ nhỏ đang ngủ ngon, bất ngờ bị Diệp Vô Phong tặng cho mỗi người một cái tát, trực tiếp choáng váng, càng không thể chịu nổi so với vừa rồi.
"Đi." Diệp Vô Phong dẫn đầu lên núi.
Lúc Tiêu Ngưu Nhi đi ngang qua người của bốn tên đạo sĩ còn cố ý đạp hai cái: "Dám chặn đường, chắc là mắt chó của các người bị mù rồi! Sau này không cho phép các người ở chỗ này cản đường thu tiền, nếu không ông đây sẽ đánh gãy chân của các người!"
Tài nghệ của bốn tên đạo sĩ nhỏ không bằng người ta, chỉ có thể nén giận, liên tục rên rỉ.
"Có kẻ gây chuyện!"
"Tranh thủ thời gian đến trợ giúp!"
"Đúng là không có mắt, dám chọc Tiềm Long Quan?"
"Đúng vậy, Tiềm Long Quan của chúng ta, nhưng là thế lực của dòng họ Mộ Dung!"
"Bất cứ ai mạo hiểm vào núi đều phải chịu án tử hình! Đây là quy tắc của Càn Long Quan chúng ta! Haha!"
"Nào! Đi thôi!"
Mười mấy đạo sĩ tuổi trẻ, tay cầm gậy và mã tấu, từ đường núi chật hẹp, lợi dụng ưu thế địa hình cao, lao thẳng về phía bốn người Diệp Vô Phong.
"Anh Diệp cẩn thận!" Tiêu Ngưu Nhi cảm giác được tình huống nguy hiểm, vội vàng nhắc nhở.
Ai ngờ Diệp Vô Phong lại trong cơn giận dữ, thân hình lóe lên một cái, vọt thẳng vào bức tường người của đối phương.
Ánh sáng đèn pin của đối phương trong đám người chiếu loạn xạ về phía Diệp Vô Phong, lập tức có người cao giọng thét lên: "Đánh anh ta!"
"Đẩy xuống vách núi!"
"Chém cậu ta!"
Bởi vì đường núi hẹp, chỉ rộng hơn một mét, bên trái là vách đá, bên phải là thung lũng sâu, nhiều nhất chỉ có thể từ cử hai tên đạo sĩ đến, một gậy và một dao, đến 'chào hỏi' Diệp Vô Phong.
"Cậu Diệp!" Trong lòng Tiêu Sắc lo lắng, nhưng khoảng cách giữa cô ta và Diệp Vô Phong còn hơn mười mấy mét!
Cô ta, Tiêu Ngư và Tiết Phi đều cảm thấy quá nguy hiểm dưới tình huống đối phương đang chiếm ưu thế! Cả ba người đều tự nghĩ, nếu sơ sẩy sẽ rơi xuống vực!
Diệp Vô Phong chạm trán với đối phương! Sau đó ba người Tiêu Sắc nhìn thấy một bóng người đột nhiên bay lên, tiếng kêu thảm thiết cắt ngang bầu trời đêm! Cực kỳ thê lương!
Tên thứ hai, tên thứ ba, thứ... Diệp Vô Phong như máy ủi đất, cứ gặp được tên nào là ném ngay xuống vực!
Sau khi anh ném đến tên thứ bảy, những người phía sau sợ muốn vỡ mật: "Gặp phải kẻ mạnh rồi, chà chà!" Trong đám đạo sĩ, tiếng lóng giang hồ đều kêu ra hết!
"Phía sau, chạy mau!"
"Đừng cản đường của tôi! Ôi!"
Diệp Vô Phong lại ném xuống hai tên nữa, kết quả trong lúc bọn họ hốt hoảng giẫm đạp lên nhau mà chạy, vô tình rơi xuống ba người nữa!
Chỉ còn lại hai tên cuối cùng chạy về được, đây nhất định là tốc độ nhanh nhất trong kiếp này của hai tên đó.