Mây đen trên bầu trời, hoàn toàn che khuất ánh sáng của trăng sao, gió biển càng ngày càng lớn, vì hai người Diệp Vô Phong ẩn nấp nên đã tạo điều kiện vô cùng tốt.
Trên con đường chật hẹp, hai người Diệp Vô Phong sóng vai mà đi, bỗng nhiên, thân ảnh của hai người đồng thời dạt sang hai bên, có vẻ ăn ý dị thường.
Thì ra, đường núi trước mặt, có hai tên lính gác ngầm.
Tính cảnh giác của hai tên lính gác ngầm này vẫn rất cao, một tên đang chợp mắt, một tên khác thì mở to hai mắt nhìn, quan sát con đường duy nhất dưới núi này.
Hai người đều có võ trang đầy đủ, bởi vì bọn họ chuẩn bị để hành động, vào giây phút này tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì.
Diệp Vô Phong đứng bên vách đá, dùng năng lực cảm giác, sau khi dò xét tình huống phía trước một chút đã quả quyết hành động, anh phi thân nhảy tới vách đá
Du Kinh Hồng cảm thấy Diệp Vô Phong hành động, cũng lập tức cúi người sát mặt đất, trượt nhanh về phía trước!
Tên lính gác ngầm mắt mở to, chỉ cảm thấy trước mắt mờ một chút, anh ta nháy mắt mấy cái, cảm thấy chắc mình đã quá lo lắng nên con mắt có chút hoa rồi.
Anh ta lắc đầu cười một tiếng, tiếp tục nằm quan sát tại chỗ.
Nhưng lúc anh ta đang cười thì, nụ cười của anh ta bỗng cứng lại!
Cổ anh ta mát lạnh, lại có người rơi xuống từ trên không trung, lúc nhảy xuống thì dùng dao cắt đứt động mạch cổ của anh ta.
"A..." Tên lính gác ngầm này muốn dùng tiếng nhắc nhở đồng bạn, nhưng lúc ánh mắt của anh ta nhìn về phía đồng bạn, lại nhìn thấy bên người đồng bạn, cũng có một thân ảnh yểu điệu đứng bên cạnh anh ta rồi cơ thể của anh ta cũng ngã xuống!
Sỉ nhục! Vậy mà không kịp cảnh báo mà đã chết rồi? Chết thật không có giá trị. Tên lính gác ngầm này mang theo sự tiếc nuối, đi gặp Thiên Hoàng.
Sau đó, Du Kinh Hồng làm tư thế OK với Diệp Vô Phong, hai thân ảnh, sóng vai mà đi, như hai con rồng.
Phía trước chính là dốc thoải thuộc về sân nhỏ trong núi, hai người cùng nhau dừng lại.
Bọn người Đường Trảm phía sau chỉ cách bọn họ hơn một trăm mét.
Thì ra, ngay ở cửa ra vào của đường núi, lại còn có hai tên lính gác ngầm mai phục, bọn họ có micro mini, vẫn đang ngó chừng đường núi này.
Diệp Vô Phong vẫy tay với Du Kinh Hồng, ý là: Tôi giải quyết bên phải, cô ta giải quyết bên trái.
Du Kinh Hồng gật đầu, hai người cùng áp sát cơ thể gần như chạm đến mặt đất rồi bò về phía trước.
Lúc bò được tầm năm sáu mét, một tên lính gác ngầm trong đó dùng tiếng Nhật lầm bầm một câu gì.
Hai người Du Kinh Hồng gần như cùng nhau hành động, như gió lốc nhào về phía hai tên lính gác ngầm cách hơn bốn mét.
Cho dù là tinh anh trải qua huấn luyện đặc chiến, cũng không thể tưởng tượng được đến cùng là loại người như thế nào mới có can đảm trực tiếp nhào tới đón họng súng của bọn họ!
Chỉ cần bọn họ bóp cò, hai người này sẽ lập tức biến thành tổ ong vò vẽ!
Nhưng thực sự bọn họ đã phát hiện quá muộn! Bởi vì ảnh hưởng của gió biển nên ánh mắt cũng chịu ảnh hưởng cực lớn, lúc hai người Diệp Vô Phong nhào tới trước mặt cách bọn họ hai mét thì bọn họ mới bỗng nhiên giật mình!
Nhưng cái micro mini của bọn họ, chỉ kịp hơi nhấc lên một chút xíu, vèo vèo! Hai thanh dao cùng nhau bay tới, vô cùng chuẩn xác, đâm trúng cổ họng của bọn họ.
Thân ảnh của hai người Diệp Vô Phong bỗng nhiên dừng lại, phân biệt đứng ở bên người mục tiêu của mình, mà micro mini trong tay bọn lính gác ngầm, lại bị nhốt bảo hiểm!
Dù ngón tay của hai tên lính gác ngầm sắp chết động một chút, chụp cò súng, cũng không thể bắn ra đạn.
Du Kinh Hồng cảm giác được Diệp Vô Phong chọn lựa cách xử lý giống mình, nên lần nữa bội phục trong lòng: Diệp Vô Phong đã phải trải qua rèn luyện như thế nào mới có thể giỏi như thế?
Thậm chí, cô ta phát hiện, dù thân pháp hay là kỹ xảo thì Diệp Vô Phong đều vượt qua mình!
Có lẽ tên nhãi Diệp Vô Phong có dị bẩm trời sinh về mặt này, nếu không, sao có thể so sánh với Du Kinh Hồng không ngừng rèn luyện?
Vừa xử lý bốn người, hẳn là còn lại mười sáu người.
So về số người đang dần thu hẹp lại.
Vù! Du Kinh Hồng ở phía bên trái, Diệp Vô Phong ở phía bên phải, đánh về phía bên cạnh sân nhỏ, phối hợp đến vô cùng hoàn mỹ.
Du Kinh Hồng cảm thấy, trong lần chiến đấu này, tâm trạng của cô ta rất vui vẻ, cũng giống như năm đó kề vai chiến đấu với người yêu! Nghĩ đến đây, trong lòng cô ta đau xót.
Vù vù, hai người Du Kinh Hồng và bọn người Đường Trảm, máy truyền tin trên cổ tay đều nhẹ nhàng chấn động một cái.
Tất cả mọi người lập tức ẩn nấp, quan sát tin tức của máy truyền tin trên cổ tay.
Thì ra, đây là tin tức mà vị bắn tỉa tên Tiểu Yêu quan sát được từ ống nhắm ban đêm.
Quanh tường, tổng cộng có bốn tên lính gác, đều ẩn nấp ở một nơi bí mật gần đó.
Trong sân nhỏ, đang có mười hai người đang họp, tụ tập ở trong một cái phòng.
Sắp xếp như vậy, đủ để cho thấy sự cẩn thận của vị cao thủ đặc chiến Độ Biên Qủy Hùng này.
Người đang tác chiến ở quốc gia lạ, không thể có một tia sơ sẩy, nếu không sẽ mất mạng.
"Các vị, giờ là đúng mười giờ, cách thời gian chúng ta hành động chỉ có hai giờ. Nhưng cần nửa giờ thì chúng ta mới đuổi tới tân cảng. Cho nên, nhất định giờ tôi phải nói rõ, các bước hành động trong kế hoạch của chúng ta, tiểu đội Sato, các anh phụ trách lắp đặt bom trên đường đi, đúng mười một giờ, phải chuẩn bị bom, để xuất hành."
"Rõ!"
"Tiểu đội Tiểu Dã, các anh phụ trách dò đường phía trước, nếu có phản kháng, giết chết ngay tại chỗ, phải ẩn nấp tốt."
"Rõ!"
"Tiểu đội Tỉnh Thượng, các anh phụ trách tiếp ứng, cũng chuẩn bị phương tiện giao thông rút lui, mười phần 0.3, cần phải rút lui, cũng vào lúc rút lui sẽ làm cho tân cảng biến thành một pháo hoa đẹp đẽ"
"Rõ!"
"Tôi và Đại Đảo, Y Đằng Quân, phụ trách chỉ huy hành động, đồng thời phối hợp tất cả tiểu đội hành động. Tất cả mọi người nghe rõ chưa?"
"Rõ!"
"Lần hành động này, chỉ cho phép thành công, không cho phép thất bại, nếu không, chúng ta không có mặt mũi trở về! Toàn bộ đều mổ bụng tự sát đi!"
"Rõ!"
Đối với những người đã bị giáo dục của Thiên Hoàng, sau đó lại trải qua giáo dục quân sự nghiêm khắc của chiến sĩ, Độ Biên Qủy Hùng rất hài lòng: "Từ giờ trở đi, chúng ta sẽ tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu. Chúng ta đến Hoa Hạ hành động, thuộc về cơ mật quân sự tuyệt đối, không có bất kỳ ai có thể biết, cho nên, chúng ta sẽ an toàn tạm thời. Đương nhiên, những lính gác chúng ta, sẽ bảo đảm an toàn của chúng ta."
Anh ta nghiêm túc nói: "Còn năm mươi phút, các anh có thể nghỉ ngơi! Nghỉ ngơi tại chỗ!"
Thật ra ghỉ ngơi tại chỗ chính là tùy tiện nằm hoặc ngồi xuống là có thể nghỉ ngơi, điều này là chuyện thường ngày với những đội viên đặc chiến.
Quả nhiên, sau khi những người này nhận được mệnh lệnh, lập tức khẽ nghiêng tại chỗ, cứ thế nhắm mắt lại rồi tiến vào trạng thái nghỉ ngơi.
Ầm! Còn chưa tới mười phút, một tiếng súng vang lên phá vỡ bầu trời đêm!
Thì ra, là vào lúc Du Kinh Hồng xâm nhập tường vây, đột nhiên có một tên lính gác ngầm giật mình, chuẩn bị nổ súng, kết quả bị Tiểu Yêu phát hiện, lnên đành dùng một súng giết chết anh ta, lần tập kích chiến đấu này cũng bị khai hỏa hoàn toàn.
"Tất cả đứng lên! Địch tập kích!" Độ Biên Qủy Hùng làm kẻ đứng đầu nên đương nhiên có tính cảnh giác cao nhất, mà võ công của anh ta cũng giỏi nhất.
"Tình huống như thế nào?"
"Chuyện gì xảy ra vậy?"
"Là phải lên đường sao?"
Có người chưa hiểu gì, còn tưởng rằng đến thời gian xuất phát.