Thần Cấp Ở Rể

Chương 338: Rút lui loạn lạc




Du Kinh Hồng rất buồn bực, sao phía bên mình lại bị tập kích mạnh mẽ như vậy mà bên kia lại không có chứ?
Lúc cô ta vào sân nhỏ, phát hiện Diệp Vô Phong đã đến được một lúc, hơn nữa còn tìm được chỗ ẩn nấp.
"Giữ vững tường! Chuẩn bị chiến đấu!" Độ Biên Qủy Hùng trầm giọng ra mệnh lệnh vào máy bộ đàm.
"Đường Trảm, mai phục sẵn ở bên ngoài, không được thả một ai." Diệp Vô Phong trầm giọng mệnh lệnh.
"Rõ!" Đường Trảm chém đinh chặt sắt vâng một tiếng, thả ra lực cảm giác rồi bắt đầu dò xét tình huống chung quanh, để không cho một tên địch chạy được.
Độ Biên Qủy Hùng đột nhiên vọt lên, một viên đạn lao về chỗ Diệp Vô Phong đang ẩn thân: "Anh đi ra cho tôi!"
Tia lửa chỗ Diệp Vô Phong văng khắp nơi, nhưng Diệp Vô Phong đã rời đi trước lúc Độ Biên Qủy Hùng nhảy ra.
Độ Biên Qủy Hùng còn chưa bắn được viên đạn đã đột nhiên cảm thấy một cỗ nguy hiểm to lớn bao phủ anh ta!
Sau đó anh ta nhanh chóng nghiêng người nhảy ra, lăn một cái thật nhanh rồi rơi vào sau vách tường.
Ầm! Súng ngắm của Tiểu Yêu bắn hụt, tiếc nuối bĩu môi, tiếp tục nhắm chuẩn.
"Tay bắn tỉa Cương Thôn! Sau khi nghe được thì trả lời!" Độ Biên Qủy Hùng cuối cùng cũng nhận ra tay bắn tỉa bên mình đã xong đời.
Sau một lúc lâu, vẫn không có nghe thấy Cương Thôn đáp lại, Độ Biên Qủy Hùng nổi giận nói: "Đồ ngốc, Cương Thôn đã tận trung vì Thiên Hoàng. Y Hạ, lập tức bổ sung, xử lý tay bắn tỉa của đối phương."
"Vâng! Ngài Độ Biên!" Y Hạ vâng một tiếng, vèo một cái, thoát ra khỏi tường rồi leo lên trên đi mất!
"Cộc cộc cộc!" Đường Trảm đột nhiên nhảy ra ngoài, một viên đạn bay qua, Y Hạ lại linh hoạt né khỏi!
Đường Trảm bỗng bắn vào vách đá làm đá bay tứ tung.
Y Hạ có một thân nhẫn thuật cực kỳ cao minh, trong quá trình leo lên vách núi, thân pháp cực kỳ linh hoạt, mà tốc độ cũng cực nhanh.
"Tiểu Yêu! Có một cao thủ đang tới gần anh! Xử lý anh ta!" Đường Trảm có chút lo lắng, nếu để cho nhãi này đến gần Tiểu Yêu, chỉ sợ Tiểu Yêu không phải là đối thủ của anh ta, mà Đường Trảm lại không kịp tới trợ giúp Tiểu Yêu! Tình huống rất nguy cấp.
Đương nhiên Tiểu Yêu cũng nhìn ra tình huống này, anh ta lớn tiếng nói: "Thần Lực Vương, chúng ta mau phối hợp, giết chết anh ta!"
"Được!" Đường Trảm đồng ý, bèn dùng camera mini theo dõi Y Hạ đang nhanh chóng di chuyển rồi lập tức tấn công: "Tách tách tách..." Đạn được bắn ra như đồng xu.
"Tay súng máy! Đánh cho tôi!" Đường Trảm kêu to.
"Đến rồi!" Tiểu Vũ đáp một tiếng, súng máy hạng nhẹ trong tay bỗng phun ra ngọn lửa, tức giận rít gào.
"Đánh!" Độ Biên Qủy Hùng hét lên một tiếng lớn, không để ý đến mạng mà xông ra chỗ từ bí mật, nhảy lên đầu tường, rồi tấn công Đường Trảm và Tiểu Vũ từ xa.
Đường Trảm và Tiểu Vũ cùng nhau co thân thể rồi trốn đi, đốm lửa bên người bay không người.
Ầm ầm! Súng ngắn Du Kinh Hồng được bắn ra!
Súng của Độ Biên Qủy Hùng, lập tức im lặng, kỹ năng dùng súng của Du Kinh Hồng không tầm thường, tùy tiện vung tay cũng vô cùng chính xác, Độ Biên Qủy Hùng vì né tránh đạn của Du Kinh Hồng mà đã hao phí rất nhiều thể lực, ngay cả lăn, ngã xuống đất, chật vật đến cực điểm, nhưng lông tóc lại không sao.
Mà lúc này Y Hạ, bởi vì bị Đường Trảm và Tiểu Vũ quấy nhiễu nên thân pháp trì trệ hơn rất nhiều, rồi bị Tiểu Yêu nhìn thấy cơ hội dùng súng bắn vào vai trái.
Đột nhiên thân pháp của Y Hạ chậm lại, lập tức Tiểu Yêu bổ sung một phát!
Ầm ầm! Y Hạ ngã sấp xuống vách đá, từ trên không cao hơn hai mươi mét, lượn vòng mà xuống, phát ra một tiếng kêu thảm thật dài, Độ Biên Qủy Hùng sắp rách cả mí mắt: "Y Hạ!"
Y Hạ là chuông Chiến Sĩ Tình Yêu của anh ta, cũng là người thừa kế chân chính của anh ta, lại không nghĩ tới, vào lúc chấp hành nhiệm vụ lần này, nhiệm vụ còn chưa bắt đầu đã bị cấp dưới của đối phương đánh chết, thực sự làm cho Độ Biên Qủy Hùng không hiểu là sao cấp dưới của đối phương lại có kỹ năng dùng súng tốt như vậy.
Làm cho tên tay bắn tỉa dự bị Y Hạ này cứ thế mà chết!
Độ Biên là người chỉ huy, lập tức ý thức được, tình huống tối nay không giống bình thường! Chẳng lẽ là bộ đội đặc chủng giỏi nhất của quân đội Hoa Hạ sao?
Độ Biên Qủy Hùng đã dùng thái độ nghiêm túc, dùng ba năm để nghiên cứu lịch sử chiến tranh Hoa Hạ, càng hiểu rõ lịch sử chiến tranh hiện đại của Hoa Hạ.
Anh ta biết, mô thức chiến tranh của Hoa Hạ, nhân dân luôn được chú trọng về chiến tranh, cho nên, tiểu đội đặc chiến tinh anh này của bọn họ, mặc dù tố chất chiến đấu của mỗi cá nhân đều rất giỏi, nhưng một khi lâm vào chiến tranh nhân dân của đại hải, cũng chỉ có thể bị bao phủ hoàn toàn, ngay cả một tia bọt nước cũng không lật nổi.
Anh ta chỉ tạm dừng ba giây đồng hồ rồi lập tức ra lệnh vào bộ đàm: "Tất cả mọi người nghe cho tôi, tôi là Độ Biên Qủy Hùng, bây giờ tình huống nguy cấp, tôi mệnh lệnh: Phân tán rút lui, nếu như có thể chạy đi, từng người tự chiến, mục tiêu là Tân Cảng, tranh thủ nổ nát! Hiểu chưa?"
Lúc đội viên đặc chiến nghe thấy mệnh lệnh này, đương nhiên biết tình thế đã tồi tệ đến đội trưởng nhà mình không thể không chế, bởi vậy, mặc dù tâm trạng của mọi người nặng nề nhưng vẫn đồng ý: "Rõ!"
Thế là, mười hai người còn lại bao gồm cả Độ Biên Qủy Hùng đều bắt đầu ngo ngoe muốn động, ý đồ từng người chạy về các phía, thoát khỏi nơi đã bị vây quanh.
Vào lúc gió biển điên cuồng gào thét thì mười hai tên đội viên đặc chiến như là đã được tập luyện trước đó, đột nhiên chui ra, leo lên tường rồi nhảy xuống!
"Đánh!" Đường Trảm nhìn thấy tình huống này, khi nhìn thấy bóng người đứng lên đầu tường, súng của anh ta bắt đầu kêu: Ầm ầm ầm!
Vù vù! Quả nhiên có một đội viên đặc chiến đã trực tiếp ngã quỵ xuống dưới.
Đường Trảm và anh em của anh ta, tổng cộng bắn ngã được năm tên đội viên đặc chiến, còn lại bảy tên, trốn ở bụi cỏ chỗ tường, nên dù bọn người Đường Trảm vẫn điên cuồng bắn phá cũng dường như không có bất kỳ hiệu quả nào.
"Trốn được bảy tên!" Đường Trảm kêu lên: “Các anh em, cần phải tiêu diệt bọn họ! Tuyệt đối không thể để cho bất kỳ một ai lọt lưới!"
"Rõ!" Các anh em vâng một tiếng, cảnh giác bảo vệ tốt tất cả lối ra.
Bùm bùm! Du Kinh Hồng và Diệp Vô Phong, cũng tự mình đuổi theo một đội viên đặc chiến, xông ra đầu tường, người nhẹ nhàng rơi xuống bên ngoài tường.
Mặc dù Độ Biên Qủy Hùng rút lui đến bên ngoài tường, nhưng lòng của anh ta đang nhỏ máu: Để đánh đổi cơ hội ra ngoài mà lại thiệt hại lớn như vậy! Năm tên chiến sĩ tinh anh đó!
Đạn vô tình, cứ vậy mà đoạt đi sinh mệnh tuổi trẻ của bọn họ! Thật sự là đáng tiếc.
Độ Biên Qủy Hùng hiểu rất rõ, còn lại bảy người, ngoại trừ mình, chí ít còn có Đại Đảo, Y Đằng, Tiểu Dã và Tỉnh Thượng, Tá Đằng, nhiều nhất cũng chỉ còn một đội viên đặc chiến.
Mặc dù chiến đấu khốc liệt, nhưng chỉ cần người còn sống, Độ Biên đã cảm thấy còn có hi vọng hoàn thành nhiệm vụ!
Diệp Vô Phong đuổi theo Tiểu Dã, Du Kinh Hồng đuổi theo Tỉnh Thượng, hai người cứ thế mà đuổi theo, trong nháy mắt đã chạy được mười mấy mét!
"Dừng lại đi!" Đường Trảm ngồi chỗ cuối bỗng xông ra, súng trong tay vung mạnh lên, trực tiếp bắn về phía Tiểu Dã.
"A?" Mặc dù Tiểu Dã giật mình, nhưng thật đúng là tố chất quân sự của anh ta không phải mạnh bình thường, thân ảnh của anh ta lập tức uốn éo sang bên cạnh, chui vào trong bụi cỏ, dùng tốc độ nhanh nhất muốn thoát đi.
"Chết đi!" Dao găm trong tay Diệp Vô Phong vung lên, đâm thẳng vào tim của Tiểu Dã!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.