Võ đao của Watanabe Oniyo cũng không giống với đao của võ sĩ Hải Quốc dễ mở dễ đóng, mà là quỷ dị như một con rắn đang chực chờ xông ra, lại cuộn mình như rồng, bên trong thế đao rõ ràng ẩn chứa lực lượng vô cùng mạnh mẽ, lúc quét xuống dưới làm nổi lên một trận gió xoáy rất mạnh, hướng về phía Diệp Vô Phong mà đến, dày đặc đến mức khiến người khác không khỏi giật mình!
Hai tay Diệp Vô Phong nâng dao găm lên, chậm rãi tới gần, thoạt nhìn có vẻ chậm hơn nhiều so với động tác của Watanabe Oniyo.
Lúc vừa tiếp xúc, liền vang lên lên tiếng kêu ‘đinh đinh đang đang’ thấu tận trời đất, như muốn nổ tung lên! Ngay cả Du Kinh Hồng cũng thấy tinh thần bị dao động, không khỏi thảng thốt trong lòng: ‘Diệp Vô Phong quả nhiên là tuyệt đỉnh cao thủ!’
Động tác của Diệp Vô Phong tuy rằng thong thả, nhưng cho dù gió xoáy được tạo ra từ võ đao của Watanabe Oniyo có mạnh bao nhiêu đi nữa, cũng luôn ở thời điểm thích hợp nhất đúng lúc bị chặn lại, hơn nữa võ đao còn bị lực của dao găm ngăn lại, mà lực ở trên cổ tay Diệp Vô Phong so với Watanabe Oniyo càng thêm mạnh mẽ!
Tiếng động leng keng vang lên không dứt, Du Kinh Hồng phụ trách phá trận chú ý quan sát động tác dao của Diệp Vô Phong, đã đạt tới cảnh giới bất bại.
Mỗi một chiêu của Diệp Vô Phong đều là vì ứng phó với kẻ địch mà động thủ, tùy lúc mà phát động tấn công, không phải chịu bất cứ trói buộc nào, hơn nữa vô cùng phóng khoáng, tự nhiên, như nước chảy mây trôi, cho dù dưới công kích dày đặc của đối phương vẫn rất điêu luyện!
"Ong!" Watanabe Oniyo dùng hai tay nắm lấy võ đao, đột nhiên tiến về phía trước, như ngàn quân tiến công!
Diệp Vô Phong dùng bộ pháp cực kỳ chính xác, nhẹ nhàng lách người, chậm rãi hạ người xuống, tay nắm chặt dao găm, lấy dao trực diện va vào võ đao của Watanabe Oniyo.
“Đinh! Keng!”
Võ đao và dao găm tạo nên ma xát dữ dội, lóe ra tia lửa, cực kỳ chói mắt!
Vèo vèo! Hai cây dao găm của Diệp Vô Phong bay lên, uốn lượn nhắm vào trước ngực của Watanabe Oniyo!
Watanabe Oniyo đã biết được sức mạnh của dao này, ít nhất ngang với hai trăm cân giáng xuống, thế mà Diệp Vô Phong lại dùng phương pháp giảm bớt áp lực khéo léo và tài tình như thế để chặn chiêu của mình, mà lại còn có năng lực để phản kích?
Trong lòng Watanabe Oniyo run sợ, bỗng nhiên lui từng bước về phía sau, đem võ đao dựng thẳng trước ngực, đinh một tiếng, ngăn sự tấn công của Diệp Vô Phong.
Hất tay chém một đao, sức mạnh có thể địch ngàn quân!
Diệp Vô Phong ở tình thế vô cùng nguy hiểm ấy đột nhiên khom lưng, cúi đầu xoay người!
“Vèo!” Võ đao mang theo lực quán tính vô cùng mạnh mẽ, gần như là bay qua ngay sau lưng Diệp Vô Phong, vụt qua một tiếng!
Trong lòng Du Kinh Hồng thầm run lên: ‘Nguy hiểm quá! Diệp Vô Phong tính toán thực sự là quá chuẩn!"
Nhưng võ công của Diệp Vô Phong vẫn chưa được sử dụng đến mức tối đa, anh thoáng xoay người, đâm dao găm về phía trước! Mục tiêu là bụng của Watanabe Oniyo!
Một chiêu công kích này gồm rất nhiều tuyệt chiêu! Du Kinh Hồng cũng phải sợ hãi không thôi, bởi vì đây mới là lúc Diệp Vô Phong phát huy!
Cứ thế mà Watanabe Oniyo và Diệp Vô Phong đã đánh hơn một trăm năm mươi chiêu, động tác của hai người vẫn mau lẹ như cũ, nhanh như điện, không có một chút chậm chạp nào.
Đường Trảm cử bảo vệ chuyên nghiệp xuống giao lộ dưới núi cũng đã quay trở lại, còn chưa kịp nói, trước mắt người vẫn không bị phát hiện chính là đặc vụ cao thủ Đại Đảo.
"Tiểu Yêu, dùng Dạ Thị Nghi thăm dò, cho dù thế nào cũng phải tìm được Đại Đảo." Đường Trảm trầm giọng ra lệnh.
"Được!" Tiểu Yêu giải thích: "Thưa các ngài Thần Lực Vương, tuy rằng thứ tôi sử dụng là Dạ Thị Nghi, nhưng trên người của mấy thi thể vừa chết kia vẫn còn độ ấm, cho nên tôi tạm thời không thể phân biệt được ra là thi thể hay là người sống, phải đợi một chút nữa, thì nhất định sẽ tìm được Đại Đảo."
Đường Trảm vui vẻ: "Được, tôi hiểu được! Yên tâm đi, chúng tôi có kiên nhẫn."
Một lát sau, Đường Trảm bỗng lớn tiếng nói trong máy truyền âm: "Tiểu Yêu, thật ra nếu muốn tìm được tiểu tử kia cũng rất đơn giản."
"Hửm?" Tiểu Yêu có chút nghi ngờ.
Đường Trảm nói: "Bây giờ cô bắn vào thi thể này một phát, bắn nổ đầu là được."
"Được!" Tiểu Yêu bóp cò súng, một súng này bắn ra khiến đầu của một thi thể trong nháy mắt bị vỡ nát! Não và máu tươi bị bắn tung tóe, rơi vào trên một thi thể ở bên cạnh.
Mà ‘thi thể ’ đó chợt nhảy lên, lăn lộn một lúc rồi rơi vào trên một người ở trong bụi cỏ!
“Pằng pằng pằng…” Đường Trảm xoay về phía bụi cỏ bắn mấy phát liền.
"Chính là anh ta!" Tiểu Yêu phấn chấn nói, "Xem tôi đây!"
“Pằng! Bang bang!” Chỉ hai phát súng đã khiến Đại Đảo tung người bay lên, cứ lên lên xuống xuống vẽ ra hình thù kỳ lạ, sau đó lại nhảy vào trong một bụi cỏ khác.
"Chết tiệt, tên tiểu tử này lại là một Mã Trách!" Đường Trảm ở một bên chạy đuổi theo, ở một bên vẫn tiếp tục bắn.
Bên cạnh anh ta đã có hai anh em cùng theo tới đây, ba người cùng nhau dùng lửa thiêu, trông vô cùng tráng lệ.
Tiếng súng bên này vang lên, ở bên kia Watanabe Oniyo đã có chút thiếu kiên nhẫn, sau khi chiến đấu với Diệp Vô Phong một hồi cũng rơi vào hạ phong.
"Mẹ nó! Diệp Vô Phong, mày làm thế là cố ý nhiễu loạn tinh thần người khác! Tư lệnh long môn cũng hèn hạ quá rồi đấy." Watanabe Oniyo tức giận.
"Mẹ kiếp!" Diệp Vô Phong vừa đỡ võ đao, vừa chế nhạo cười cười, "Watanabe Oniyo, đối với loại xâm lược như bọn mày, Diệp Vô Phong tao chưa bao giờ định nói đạo nghĩa, có thể giết, tao tuyệt đối sẽ không nhân nhượng."
"Ha ha! Cái con Mã Trách này nhảy đến là hăng hái!" Tiếng cười to của Đường Trảm truyền đến, tinh thần Watanabe Oniyo càng bị ảnh hưởng, vậy mà cũng chuẩn bị tháo chạy.
Bên này ở đánh qua đánh lại, bên kia lại đi bắt Mã Trách, cái trò này chơi lại càng thêm đã nghiền.
Nhưng bởi vì bên kia bắt Mã Trách ảnh hưởng đến tinh thần của Watanabe Oniyo, Đường Trảm bỗng nói với Tiểu Yêu: "Đừng vội bắn chết thằng nhóc đó."
"Hả? Được thôi." Vì thế, tiếp theo Tiểu Yêu chỉ bắn tỉa lung tung, chốc chốc lại bắn một phát, làm cho Đại Đảo nhảy tứ tung.
Đường Trảm bắn cũng là bắn vào chỗ không nguy hiểm tính mạng của Đại Đảo.
"Mẹ nó! Mấy người các ngươi đừng có dồn ép Đại Đảo!" Watanabe Oniyo thật sự không chịu nổi ảnh hưởng như thế: "Diệp Vô Phong, mày quả thật là quá bỉ ổi."
Diệp Vô Phong phẫn nộ: "Đám trứng thối đáng chết! Nếu nói là hèn hạ, thì sao bọn mày lại đặc biệt chạy đến Hoa Hải, định phá hủy cảng mới của bọn tao, đấy mới chân chính là hèn hạ đấy."
Dao găm của Diệp Vô Phong bay lượn trên không trung, từng chiêu từng chiêu nhanh đến không tưởng, Watanabe Oniyo chỉ có thể chống đỡ, đến khả năng đánh trả cũng chẳng còn nữa.
Du Kinh Hồng nói: "Tham mưu Diệp, có thể chấm dứt trận đấu được rồi." Cuối cùng nếu đã tìm được một Đại Đảo, thì không cần phải tiếp tục dây dưa nữa.
"Được! Tôi muốn để tên tiểu tử này tự tay rạch bụng tự sát." Diệp Vô Phong đột nhiên cầm đôi dao găm trong tay ném về phía Watanabe Oniyo!
"Leng keng!" Watanabe Oniyo bực bội: ‘Tên Diệp Vô Phong này chẳng lẽ điên rồi ư? Mất đi vũ khí, anh ta làm sao có thể tiếp tục đánh với mình được cơ chứ?’
Nhưng Diệp Vô Phong ngay tại lúc dao găm bay qua cũng đã tới trước mặt Watanabe Oniyo, lại nhanh chóng bước theo hình tam giác, đứng ở phía sau bên phải của Watanabe Oniyo!
So sánh qua lại thì võ đao của Watanabe Oniyo có sức nặng nhất định, cũng tương đương với việc sẽ làm giảm tính linh hoạt.
Mà tính linh hoạt chính là mấu chốt quyết định thắng bại! Mà Diệp Vô Phong lại có thể nắm được điểm mấu chốt đó!
“Bịch bịch!” Diệp Vô Phong đấm hai quyền vào trước ngực của Watanabe Oniyo!
"A!" Nắm đấm của Watanabe Oniyo hạ xuống, lui về phía sau hai bước, cảm thấy trên tay nhẹ đi, võ đao đã rơi vào trong tay Diệp Vô Phong!