“Chúng mày đi tìm thằng khốn kia, tiện gọi người theo trông chừng nó, chỉ cần nó bức ra ngoài thì đánh ngay cho tao!” Bảo Gia lại đi thang máy xuống tầng hai dưới lòng đất.
Thì ra, tầng ngầm thứ ha của khách sạn Quốc Quyền không phải ai cũng có thể vào được, bởi vì đây là sòng casino mà cậu Lôi mới mở, còn tầng ngầm thứ ba chuyên dùng cho việc đấu quyền anh, cũng chỉ có sức ảnh hưởng của cậu Âu Dương Lôi mới có thể một tay che trời như vậy, nếu không, chỗ này sớm đã bị cảnh sát sờ gáy rồi.
Nếu người nào muốn xuống từ tầm ngầm thứ hai trở xuống, bắt buộc phải có thẻ VIP nhưng khuôn mặt của Bảo Gia lại ngang với thẻ thông hành!
Bảo vệ ở Quốc Quyền này, làm gì có thằng nào dám cản đường Bảo Gia cơ chứ? Khách quen của cậu Âu Dương Lôi, Bảo Gia ở cả cái thành phố Phụng Thiên này có thể nói là người ngang ngược nhất.
“Bảo Gia…” Một giọng nói dẻo quẹo vang lên, một cô nàng trang điểm ăn bận lòe loẹt dán sát vào, ngồi dựa vào người, nháy mắt với Bảo Gia.
“Cút! Tao có bạn gái của tao! Một con mụ già hết thời như mày, đừng có mơ tới gần bản thiếu gia.” Bảo Gia đưa chân đạp vào bụng dưới của cô nàng.
Cô gái kia ay ya một tiếng, ngã xuống đất, nhưng lại không dám thể hiện bất cứ cảm xúc bất mãn nào, xoay người bò dậy, nhìn thấy Bảo Gia tiến vào casino, cô gái này mới không cam tâm lẩm bẩm: “Tôi mới có hai mươi tuổi, mà Bảo Gia đã nói tôi hết thời, tôi già tới thế sao?”
“Thúy Hoa! Anh tới rồi đây!” Bảo Gia vui vẻ gọi lớn, chạy tới một người trên lưng cũng đeo cặp sách, mặc đồng phục như cậu ta, trên đầu còn cột hai chùm tóc đuôi ngựa.
Nếu lúc này Diệp Vô Phong ở đây, nhất định sẽ cực kì kinh ngạc: Một bé gái mới mười hai mười ba tuổi, mà tên là là Thúy Hoa?
Mặc dù cái tên Thúy Hoa này hơi phèn, nhưng mà người thì xinh thật! Thực giống một tuyệt tác do thượng đế cẩn thận đắp nặn vậy, một khuôn mặt nhỏ tinh xảo, mà thân hình nhỏ nhắn kia vừa thon dì vừa mảnh khảnh mềm mại, phối thêm nét năng động ngây thơ kia, Thúy Hoa đúng là mang toàn bộ nét đẹp điển hình của con gái Đông Bắc.
“Má ơi…” Hai người vậy mà dám ôm nhau giữa đám đông, Bảo Gia trực tiếp ép Thúy Hoa xuống đất, ở ngay trên tấm thảm trên đất, hôn lấy hôn để Thúy Hoa, balo của Thúy Hoa cũng bị lệch sang một bên.
Đợi đến khi hai người kia bò dậy, những vị khách ở gần đó đều có thể nhìn thấy rõ ràng bản tay của Bảo Gia đã thò vào trong váy đồng phục của cô gái kia!
“Ay ya…Bảo Gia, anh hư quá.” Thúy Hoa hưm hưm hức hức, lại hôm Bảo Gia hai cái, hai người cứ thế lôi lôi kéo kéo, mới dây dưa không dứt bò lên.
“Bảo Gia, ở đây đông người quá này. Đúng rồi, tối nay anh muốn chơi gì nào? Xúc xắc? Hay là tú lơ khơ? Hoặc là mạt chược? Bài cửu?” Có thể thấy Thúy Hoa hiểu rất rõ chốn này, chắc là thường xuyên tới.
Bảo Gia cố ý bóp mạnh một cái vào mông cô ta, nhìn ngó khắp nơi nói: “Anh muốn chơi xúc xắc trước.”
“Được nha, Bảo Gia, anh cược bao nhiêu chip nào?” Thúy Hoa rất ư kích động.
Bảo Gia nói: “Cứ đặt trước ba mươi triệu đi, dù sao anh cũng tới đây để thua tiền mà.”
“Đừng mà! Bảo Gia này, thắng thì tính phần em, còn thua thì trừ phần anh nha, được không?” Đương nhiên Thúy Hoa rất thông minh.
Bảo Gia nhéo nhéo khuôn mặt trắng hồng của cô ta: “À há? Móng heo nhỏ, bắt đầu chơi anh rồi phải không? Anh khinh! Anh đây thắng là của anh đây, thua cũng là của anh đây, liên quan gì đến em chứ? Cùng lắm thì cho em một chút điểm thưởng, thế là đủ rồi,”
“Bảo Gia…” Thúy Hoa bắt đàu uốn éo vòng eo nhỏ nhắn của mình, biểu hiện ra tính cách trẻ con.
“Bảo Gia!”
“Bảo Gia!”
Tên nhóc này trong casino, không còn nghi ngờ gì nữa luôn là tâm điểm chú ý của mọi người, người ở đây ai mà không biết cậu ta chứ, nhìn thấy cậu ta đều lên tiếng chào hỏi, hơn nữa trên mặt ai nấy đều mang theo vẻ nịnh hót.
“Chốt cược buông tay!” Nhà cái cao giọng hô lên.
Bảo Gia cược ra mười lăm triệu tiền chip, đặt vào ba điểm tiểu trên bàn, sau đó bèn cắn lấy tai của Thúy Hoa, không biết đã nói gì mà hai người cùng cười khúc khích.
“Mở này! Ba điểm tiểu! Thắng về gấp sáu!” Nhà cái giao ngay chín mươi triệu tiền chip, đẩy trên bàn sang.
“Ấy? Vậy mà thắng này?” Bảo Gia tỏ ra cảm thấy thật kì lạ, soàn soạt một tiếng, đem một trăm hai mươi triệu tiền chip ra, đẩy hết toàn bộ ra: “Mười tám điểm đại!”
“Ưm!” Những người xung quanh đều hít vào một hơi.
Vừa rồi mới bắt đầu bằng con nhỏ nhất, giờ lại cược ngay tới số lớn nhất! Vị Bảo Gia này, đúng là không chịu sống theo luân thường đạo lý gì hết trơn ha.
“Chốt cược buông tay, mở à nha!” Nhà cái lại cao giọng hô lên, sau đó mở nắp tô đậy xúc xắc lên.
“Wow! Mười tám điểm đại! Bảo Gia, lại thắng gấp sáu lần tiền cược rồi!”
Bảo Gia lại ngơ ngác lần nữa: “Không phải chứ? Lại thắng nữa?”
Bảy trăm hai mươi triệu tiền chụp, cộng thêm một trăm hai mươi triệu vốn có, hiện tại Bảo Gia đang có tám trăm bốn mươi triệu tiền chip rồi!
Ở Casino Quốc Quyền này cũng xem như thu về được một con số không nhỏ rồi! Đặc biệt là trong mắt của những vị khách tán gia bại sản ở đây, thì đây là một con số siêu lớn rồi!
Có người cược mười ván chín ván thua, có người trắng tay rời đi, thực ra cũng chỉ tới đánh cho đã ghiền thôi, nhưng có thể thắng liên tiếp như Bảo Gia, thực sự là hiếm thấy.
“Wow! Thắng nữa rồi! Trời ơi!” Thúy Hoa vui vẻ nhảy cẫng lên, ôm lấy vai Bảo Gia, rồi hét lên một tiếng kích động, hôn lên mặt Bảo Gia một cái: “Giỏi quá đi!”
Bảo Gia nhướng mày với Thúy Hoa, tùy tiện cầm mấy đồng chip lên, bỏ vào cổ áo Thúy Hoa.
Ánh mắt quyến rũ của Thúy Hoa nhìn Bảo Gia, mặc kệ cậu ta thò tay vào cổ áo của mình, lại làm mấy chuyện đen tối với nhau một hồi.
Thúy Hoa nhận được số tiền Bảo Gia bỏ vào cổ áo của mình, theo như ánh mắt sắc bén của Thúy Hoa có thể tính ra được, ít nhất chỗ đó phải có chín mươi triệu trở lên!
Cứ cho là thưởng đi, thì đây cũng là món thưởng siêu lớn rồi!
Thế là, Thúy Hoa lại hôn Bảo Gia mấy cái nữa.
Bảo Gia vỗ mông cô ta mấy cái: “Được rồi, không lãng phí nữa. Chúng ta qua bên kia đổi không khí đi.”
Bảo Gia không cao bằng Thúy Hoa, kết quả đành phải ôm láy bả vai cô ta, lúc *** *** chuẩn bị đi về phía trước, còn phải nhón lên bước đi, tư thế này có chút khó nhìn.
“Bảo Gia!”
“Bảo Gia!”
Bất kể là đến từ đâu, mọi người trên đường đều gọi cậu ta như vậy, kết quả thành ra Bảo Gia cũng chỉ là cái dạng huênh hoang.
Trên bàn mạt chược, bốn người đang vui vẻ đánh, nhìn thấy Bảo Gia tới đây, mặc dù bên người mỗi người kia đều có mang theo một cô gái, mặt mũi cũng chưa kịp ngẩng lên, nhưng nghe thấy tiếng Bảo Gia từ xa lại gần, lúc này đều đứng bật dậy: “Bảo Gia!”
Lúc này một cô phục vụ ăn mặc nóng bỏng, đang mang theo một mâm rượu đi tới đây, phía trên còn đặt một bao thuốc.
Bảo Gia tiện tay đẩy một người ra, rồi ngồi vào vị trí của người đó: “Để tao chơi hai ván nhá.”
Mặc dù trên mặt người bị đẩy ngã kia có chút nhẫn nhịn, nhưng cũng không dám bật lại cậu ta, chỉ có thể nở nụ cười nói: “Bảo Gia, nếu cậu tiếp tục chơi tiếp ván tôi vừa thua hơn chín mươi triệu rồi ấy…”
“Cứ tính vào phần của tao đi!” Bảo Gia từ cái bàn được nữ phục vụ kia chịu trách nhiệm đẩy đến, lôi ra khoảng hơn một trăm năm mươi triệu gì đấy, quăng vào đầu người kia: “Cút sang một bên!”
“Ầy! Vâng vâng, tôi phắn, tôi phắn ngay đây.” Người đó mặt mày cười đến nở hoa ngay, quỳ xuống nhặt mấy đồng chip kia lên, hớn hở đến chỗ khác chơi.
“Châm thuốc cho ông đây.” Bảo Gia đã ngồi vững, nhìn thấy nữ phục vụ đi qua đây, chợt có chút hứng thú với nữ phục vụ kia, lại thò tay vào cổ áo nhà người ta, chép miệng.
Thế là, cô phục vụ kia phải đứng dưới tư thế kia châm thuốc cho Bảo Gia.