Thần Cấp Ở Rể

Chương 358: Không dám càm ràm




Quả nhiên, Hồ Tam không chịu đựng nổi ba phút, liền đổi ý, chán nản nói: “Bà xã, có phải gần đây thể lực của anh giảm sút rồi không?”
Cô vợ cả trừng mắt nhìn anh: “Khả năng của anh từ lúc còn trẻ đã như vậy rồi, cái gì mà giảm sút với không giảm sút? Đàn ông các anh ấy, cứ gieo ra đó vài hạt giống liền chẳng quan tâm gì nữa, chỉ có phụ nữ chúng tôi là phải chịu thiệt thòi thôi!”
“Được rồi được rồi, đừng ở đó mà oan ức nữa! Buổi tối anh còn phải đi làm, kiếm tiền cho em tiêu!” Hồ Tam lập tức mặc quần áo vào.
“Ông xã là tuyệt nhất!” Không cần biết như thế nào, chỉ cần có tiền là được, vợ cả dù biết rõ Hồ Tam có tình nhân bên ngoài, nhưng vẫn dịu dàng ra tiễn Hồ Tam.
Cô vợ hai đã nhận được tin nhắn thông báo cả trăm lần từ sớm rồi! Tài khoản đột nhiên tăng thêm chín trăm triệu, sau khi biết được Hồ Tam sẽ ghé qua đây, cô liền lập tức chuẩn bị vài món ăn, bộ dạng như đang chào mừng một ngày lễ nào đó, đợi Hồ Tam quay về.
Do đó mà Hồ Tam lúc ở bên vợ cả mới gấp rút như vậy.
Vừa lái chiếc xe Mercedes-Benz của mình, Hồ Tam vừa ngâm nga vài giai điệu: “Chị Vương Nhị tôi ngồi trên tòa nhà phía Bắc…”
Cô vợ hai sống trong một căn biệt thự nhỏ, Hồ Tam lái xe đến trước cổng biệt thự, nhấn nút điều khiển từ xa, cổng chính tự động chầm chậm mở ra.
Hồ Tam lập tức nhìn thấy một người đàn ông cùng một người phụ nữ chắn trước xe anh ta, bọn họ lửa giận đầy mình nhìn thẳng vào người Hồ Tam trong xe.
Người đàn ông vẫy tay, ra hiệu cho Hồ Tam bước xuống xe.
Mặc dù Hồ Tam đang đứng trước cổng nhà riêng của mình, nhưng bọn họ là người như thế nào, anh ta thật sự không biết! Tuy nhiên, có thể tự nhiên xuất hiện trước cửa nhà anh thì nhất định không phải người tầm thường!
Nếu đã không phải là người tầm thường, vậy có khả năng là người mà Hồ Tam không thể đắc tội?
Vì vậy, Hồ Tam mặc dù rất không muốn dừng xe, nhưng cũng không thể không dừng lại.
“Ôi anh trai, xin chào xin chào, anh tìm Hồ Tam có chuyện gì không?” Vừa nói Hồ Tam vừa đưa cho anh một điếu thuốc lá nổi tiếng của Giang Tô, niềm nở lấy bật lửa, muốn châm cho Diệp Vô Phong một điếu thuốc.
Diệp Vô Phong xua tay, rõ ràng không muốn nhận lấy điếu thuốc từ tay anh ta: “Anh là Hồ Tam?”
Hồ Tam liên tục gật đầu: “Vâng Vâng Vâng, anh trai, anh là…?”
Diệp Vô Phong không trả lời, chỉ nói: “Lại đây, Tôi có chuyện muốn hỏi anh.”
Hồ Tam cảm thấy lo lắng: “Anh trai, anh là người của ông chủ Lôi sao?”
Bạch Tinh Đồng mặc kệ Hồ Tam, Diệp Vô Phong lại nắm lấy bả vai anh ta, Hai người tiến đến góc khuất của biệt thự: “Ông chủ Lôi nói số tiền mà anh gửi cho Bạch Chấn Vũ có vấn đề.”
“Sao?” Hồ Tam bị dọa cho suýt tiểu ra quần: “Anh trai, tôi thật sự đã gửi hết số tiền đó cho ông ta!”
Diệp Vô Phong đạp cho Hồ Tam ngã xuống đất, sau đó dậm một chân lên anh ta: “Mẹ kiếp! Mau nói thật cho tôi biết! Nếu không tôi giết chết anh!”
Hồ Tam sợ tới mức chết khiếp: “Anh trai tha mạng! Tha mạng! Tôi nói, tôi nói thật là được chứ gì! Chuyện là như vậy, tôi thật sự đã đưa tiền cho ông ta, tất cả là mười lăm tỷ, nhưng tôi chỉ ăn chặn bớt ba tỷ thôi! Xin anh hãy tha cho cái mạng chó này của tôi, huhu…”
Trong lòng Diệp Vô Phong nảy lên: “Có hi vọng!”
Anh lấy điện thoại di động ra, bắt đầu quay video: “Ông chủ lôi nói rồi, sai tôi hôm nay đến kết liễu anh, sau đó vứt xác xuống sông Tùng Hoa cho cá ăn. Có điều, tôi thấy như thế thì con của anh thật đáng thương, giờ chỉ cần anh thành thật nói rõ cho tôi biết tất cả mọi chuyện, tôi sẽ đích thân cầu xin ông chủ Lôi tha cho anh một mạng.”
“Vâng vâng vâng, ông chủ, tôi sẽ kĩ càng kể rõ mọi chi tiết…” Hồ Tam sợ đến mức hồn bay phách lạc, kể lại cặn kẽ từ đầu đến cuối chuyện mình vu oan cho Bạch Chân Vũ.
Thì ra, mười lăm tỷ tiền mặt thật sự quá nặng, Hồ Tam liền thuê một người đàn ông cường tráng giúp anh ta vác túi tiền lớn ấy đến nhà của Bạch Chấn Vũ, tất nhiên, anh ta cũng thuê thêm một thợ mở khóa chuyên nghiệp, sau khi mở được cửa nhà Bạch Chấn Vũ, Hồ Tam cùng người đàn ông lực lưỡng kia lập tức nhét mười lăm tỷ tiền mặt vào gầm giường Bạch Chân Vũ, sau đó lén la lén lút rời đi.
Trong toàn bộ quá trình, người đàn ông vạm vỡ cùng thở mở khóa thậm chí còn không biết thứ mà Hồ Tam đưa vào nhà Bạch Chân Vũ là mười lăm tỷ tiền mặt! Nếu không, bọn họ nhất định sẽ trực tiếp cướp lấy số tiền đó và không bao giờ quay trở lại!
Hai người bọn họ vốn dĩ chỉ là những chân sai vặt, họ sẽ chẳng thể nào tưởng tượng tượng rằng Hồ Tam lại có thể ngang nhiên đưa tiền vào nhà người khác!
Giao tiền xong, Hồ Tam liền báo cáo với ông chủ Lôi, toàn bộ quá trình diễn ra một cách liền mạch, có thể nói là không chê vào đâu được, khiến cho Bạch Chấn Vũ phải ngồi tù hơn mười năm chắc chắn không thành vấn đề.
Những chuyện xảy ra tiếp theo, mọi người cũng đều biết cả rồi.
Bạch Tinh Đồng nghe Hồ Tam thú nhận tội ác, cô tức điên cả người, hận không thể tung một cước đá chết cái tên Hồ Tam khốn kiếp này.
Tuy nhiên, Hồ Tam là một nhân chứng quan trọng! Không chỉ cần phải giữ gìn đoạn băng ghi hình này mà tính mạng của anh ta cũng cần phải được bảo vệ, chỉ như vậy mới có được bằng chứng xác thực.
Bạch Tinh Đồng ngay lập tức gọi điện cho một đồng nghiệp thuộc Đội cảnh sát hình sự thành phố Phụng Thiên đến đưa Hồ Tam về đồn, Hồ Tam nghe vậy lập tức phủ nhận toàn bộ lời khai: “Vừa nãy tôi chưa nói gì hết! Chính là do người cảnh sát kia đã ép buộc tôi phải nói!”
Bạch Tinh Đồng đá vào lưng anh ta: “Đồ khốn kiếp! Lúc nào rồi mà còn dám chống cự?”
Hồ Tam hét lớn: “Đây là các người đang bức cung tôi! Tôi muốn tố cáo các người!”
“Câm miệng! Thành thật chút đi!” Cảnh sát hình sự cũng coi thường loại người như Hồ Tam.
Theo lời khai của Hồ Tam, Diệp Vô Phong tìm đến cửa hàng của người thợ khóa, bên cạnh Bạch Tinh Đồng còn có bốn viên cảnh sát hình sự.
“Xin chào! Cho hỏi có phải công ty mở khóa XX không? Tôi cần mở khóa gấp! Vâng vâng, tôi bỏ quên chìa khóa trong nhà rồi. Thật xin lỗi, muộn như này rồi mà còn làm phiền anh, nếu anh có thể đến đây, tôi sẽ trả gấp đôi! Vâng vâng, anh đến nhé!”
Diệp Vô Phong liên lạc với đối phưong được một lúc sau thì liền đến đứng trước cửa nhà anh ta. Không lâu sau, anh ta mở cửa bước ra, đang chuẩn bị sang bên kia đường lấy xe thì lập tức bị hai cảnh sát cấp dưới của Bạch Tinh Đồng đè xuống đất: “Không được nhúc nhích!”
“Này! Công ty mở khóa của tôi có giấy phép của Cục an ninh mà! Tại sao các người lại bắt tôi?” Người thợ khóa không phục.
Bạch Tinh Đồng giận dữ: “Vì anh là đồng phạm với Hồ Tam! Hiểu chưa hả?”
Người thợ khóa lập tức ủ rũ, im lặng theo cảnh sát lên xe.
Còn lại người đàn ông lực lưỡng, ông ta là một người khuân vác ở một xã nhỏ trong thành phố, đầu óc có chút không tốt, lúc bị cảnh sát bắt, ông ta thậm chí còn không biết mình đã phạm tội gì, liên tục cầu xin: “Anh cảnh sát, tôi thật sự là người tốt mà! Nếu anh không tin có thể đến công trường mà xem, tôi trước giờ không hề dám phạm pháp, cho dù là bình thường lúc ăn cơm, tôi cũng chỉ dám ăn có một nửa…”
“Đừng nói nhảm nữa, đến Cục cảnh sát rồi từ từ mà nói chuyện!” Viên cảnh sát giận dữ: “Nếu ông còn nói nữa, tôi sẽ bịt miệng ông lại!”
Người đàn ông lực lưỡng kia lập tức ngậm miệng, không dám nói nhiều nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.