Diệp Vô Phong khống chế thân thể cô ta khiến cô ta không cách nào động đậy được. Cơ thể to lớn của anh ép sát lưng cô ta, hai chân anh hơi dang ra, thân dưới của anh cũng tì mạnh vào vòng ba của cô ta. Tư thế hiện tại của hai người cực kỳ giống tuyệt kỹ “vào cửa sau” trong truyền thuyết!
Nữ sát thủ phản kháng trong vô vọng, mặt cô ta xám xịt, cô ta mím chặt môi không nói một lời.
Diệp Vô Phong nghiêm túc hỏi cô ta: “Thành thật khai báo, là ai ra lệnh cho cô?”
Nữ sát thủ thở dốc một hơi, cô khinh thường mà bĩu môi: “Không biết.”
Diệp Vô Phong nổi giận nói: “Con mẹ nó! Đừng nói là ngay cả não bà cô cũng không đem nên ai phái tới cũng không biết đó nhé!”
Anh nhấc chân đá móc lên, rồi lại dùng tay chụp lấy cây súng lục: “Hừm, băng đạn còn đầy, cô chưa kịp nổ súng, quá nhục nhã nhỉ?”
Nữ sát thủ câm nín, một lúc sau cô ta nói: “Anh thắng, tôi thua, chỉ đơn giản vậy thôi.”
Diệp Vô Phong kê họng súng ngay huyệt Thái Dương của cô ta: “Vậy tôi đành bắn chết cô.”
Nữ sát thủ dứt khoát nhắm chặt mắt lại: “Có gan thì cứ nổ súng, ai sợ anh chứ!”
Diệp Vô Phong cất khẩu súng lục đi: “Cô tưởng muốn chết thì dễ vậy sao? Còn có thứ gọi là sống không bằng chết, đến lúc đó cô sẽ phải cầu xin tôi, sẽ làm theo hết thảy điều tôi nói!”
Nữ sát thủ bắt đầu sợ rồi, cô ta gồng người lên, ra sức mà vùng vẫy. Nhưng quá đáng tiếc, sức lực giữa cô ta và Diệp Vô Phong cách biệt một trời một vực, cô ta có vùng vẫy cả ngày thì cũng chỉ tốn công vô ích mà thôi.
Cô ta dứt khoát không dãy dụa nữa: “Tôi không hiểu, làm sao anh có thể phát hiện ra tôi là sát thủ?”
Chỉ thiếu một bước nữa là cô ta đã thành công! Cô ta có lòng tin tuyệt đối vào tài nghệ bắn súng của mình, chỉ cần có súng trong tay thì dù thân thủ Diệp Vô Phong có ghê gớm hơn nữa cũng sẽ có kết cục thành một cặp không sinh cùng tháng nhưng chết cùng ngày với Lâm Thư m!
Đáng tiếc, kết quả hoàn toàn lệch khỏi dự liệu của cô ta, cô ta bị đối phương bắt tại trận. Cô ta không chỉ thất bại trong gang tấc mà còn không giữ được súng trong tay.
Cô ta cảm thấy cô ta đã che giấu rất kỹ rồi nhưng tại sao người đàn ông này lại có thể phát hiện ra? Dù nghĩ đến nát óc cô ta cũng không hiểu nổi, cô ta tự tin rằng từng hành động của cô đều hoàn hảo không để lại một dấu vết gì.
Đúng là tính cách của Diệp Vô Phong luôn đề phòng cảnh giác, nhưng xác thật lúc đầu anh cũng không nhận ra cô ta có điểm đáng ngờ nào. Phải nói là khả năng diễn xuất của cô ta tốt đến kinh người. Biểu cảm của cô ta rất tự nhiên, lúc giả vờ yếu đuối cũng rất là giả trân.
Thế nhưng là, khoảnh khắc cả đám chạy đến chỗ chiếc xe BMW, Diệp Vô Phong đột nhiên phát hiện ra điểm bất thường: cô gái này hẳn phải là một cô gái yếu đuối nhưng lại chạy rất nhanh!
Lâm Thư m cực kì quan tâm đến việc rèn luyện thể chất, bình thường cô một ngày chạy bộ cả ngàn mét cũng có. Nhưng đến cả Lâm Thư m lúc đó cũng phải thở hồng hộc, hết lần này tới lần khác cô gái này lại chạy một cách cực kì thong dong. Mặt cô ta không đỏ, hơi thở cũng đều đặn, như vậy nghĩa là gì? Nghĩa là cô ta có cơ thể mạnh mẽ mà không một người bình thường nào có được! Không chỉ thế, cấp bậc võ công của cô cũng ít nhất đạt đến tinh anh.
Một cao thủ có cấp bậc võ công đến trình độ đó thì trong một tình huống bình thường như vậy sẽ không bị đàn ông làm cho sợ hãi. Một cô gái như thế càng sẽ không xin giúp đỡ từ một người đàn ông bình thường!
Khi Diệp Vô Phong bắt đầu thấy được điểm đáng nghi, anh cũng lập tức chú ý tới động tác rút súng của cô ta để mà kịp thời khống chế cô ta.
Diệp Vô Phong không sợ có người khác làm phiền, cứ thế kể lại mọi chuyện cho cô, sau khi giải thích xong thì anh cười đắc ý: “Không ngờ đúng không? Cô đã bại lộ như vậy đó. Lúc đầu tôi còn tưởng cô chỉ là một đứa mê trai, bị vẻ đẹp trai phong độ ngời ngời của tôi quyến rũ. Ai biết cô lại là một con thiếu não tự nghĩ mình ngon.”
“Bốp!” Nói rồi Diệp Vô Phong cố ý dùng sức vỗ một cái lên mông của cô: “Nhìn đống cơ bắp này xem, lực đàn hồi tốt như thế, săn chắc đầy đặn như vậy, khẳng định không phải chỉ tập luyện vài ba năm là được đâu!”
Bị Diệp Vô Phong cố tình châm chọc khiến nội tâm nữ sát thủ kia hoàn toàn sụp đổ.
Cô ta đã làm sát thủ được mấy năm, số lần chấp hành nhiệm vụ cũng trên vài chục. Mỗi một nhiệm vụ cô ta đều hoàn thành xuất sắc, cũng được coi là tinh anh trong giới sát thủ. Nhưng hôm nay cô thua quá nhục nhã, không chỉ mất mặt, cô ta còn có thể mất mạng.
Lâm Thư m oán hận nhìn qua nữ sát thủ này: “Diệp Vô Phong, nếu cô ta đã không chịu khai ra thì chúng ta giao cho cảnh sát xử lí đi.”
Đúng ngay lúc đó có mấy bóng người xuất hiện, Nhóm người Tiết Phi, Mã Vũ, Hàn Kỳ, Tử Mạch cùng chạy đến chỗ chiếc xe BMW.
Ra là vị cao thủ cấp võ sư Tiết Phi này vừa đi chưa được bao xa đã nghe thấy tiếng súng!
Anh ta lập tức đoán được nhóm Lâm Thư m gặp nguy hiểm nên đã dẫn ba người này quay về đây. Bốn người này bị kìm chân lại bởi một đám đông đang hoảng loạn, mãi một lúc sau mới tìm thấy nơi này. Khi họ nhìn thấy nữ sát thủ đã bị Diệp Vô Phong khống chế thì Tiết Phi cảm thấy khó chịu, anh ta mới là vệ sĩ cao cấp mà Lâm Thư m thuê tới nha! Sao tên nhãi này dám chiếm công thế hả?
Dù cho tâm trạng Tiết Phi có phiền muộn thì cũng không tiện nói ra, anh ta chỉ có thể quan tâm thăm hỏi: “Tổng giám đốc Lâm, cô không sao chứ?”
Lâm Thư m vẫn còn hơi hoảng loạn, tâm tình cô chưa kịp bình tĩnh lại, chỉ có thể nói: “Tôi không sao. Tiết Phi, Diệp Vô Phong đã bắt được nữ sát thủ này, mọi người cũng có mặt nên tôi cũng yên tâm hơn.”
Tiết Phi cắn răng nói: “Con đàn bà đáng chết kia, cô còn không tranh thủ thời gian khai thật ra đi, rốt cuộc là ai sai cô đến đây? Thế mà dám gây sự với công ty an ninh Long Kiếm, cũng quá xem thường công ty an ninh Long Kiếm này rồi đó!”
Nhưng nữ sát thủ kia vẫn cắn chặt răng, không hề có ý định trả lời.
Mã Vũ cười lạnh nói: “Anh Phi nhiều lời với cô ta làm chi cho mệt. Để em tra tấn cô ta trước đã lại giao cho cảnh sát là xong.”
Rồi Mã Vũ rút một con dao nhỏ ra từ bên hông, anh đứng nhìn hai tay cô gái kia, đang suy nghĩ nên cắt kiểu gì.
Đột nhiên có một tiếng cười vang dội truyền đến từ đằng xa, rồi chỉ trong chớp mắt lại có giọng nói sát bên bọn họ: “Lũ chuột nhắt không biết điều kia, kẻ nào dám đụng đến một sợi lông của cô ấy thì tôi bẻ cổ người đó!”
Một người đàn ông mặc áo đen có dáng người cao gầy bỗng dưng như một bóng ma hiện ra trước mắt bọn họ.
Ông ta khoảng chừng năm mươi tuổi, trong tay ông ta đang cầm một cây văn minh côn, hơn nữa, người này còn mang cả kính râm?
Nhưng toàn thân ông ta tỏa ra một cảm giác sặc mùi chết chóc, như thể không khí bị đông cứng lại.
“Bảo vệ tổng giám đốc Lâm!”
Ba người Tiết Phi, Mã Vũ và Hàn Kỳ lập tức phản ứng. Ba người bọn họ đứng đối mặt với người đàn ông nguy hiểm kia, xếp thành một hàng phòng vệ ngăn giữa ông ta và Lâm Thư m, đồng thời cũng bảo vệ luôn Diệp Vô Phong.
Nam sát thủ hoàn toàn không quan tâm đến ba người này, ông ta ung dung tiến lại gần.
Trong lòng Tiết Phi bỗng nhiên chấn động một cái: “Cao thủ?”
Kể từ khi thành tài rời khỏi Thiếu Lâm Tự, Tiết Phi mới đầu đã trà trộn vào giới quyền anh ngầm, tuy thi đấu ở đây rất nguy hiểm nhưng lại là một con đường kiếm tiền nhanh chóng.
Tiết Phi dù có gặp khó khăn, nhưng cũng coi như rất thuận lợi, mãi cho đến khi anh ta gặp một cao thủ.
Vị cao thủ này tùy ý đứng đó thôi đã tỏa ra luồng sát khí dọa người. Kết quả trận đấu, Tiết Phi bị người đó nhẹ nhàng đánh bại, anh ta trọng thương sắp chết, thiếu chút nữa là chết thật.
Sau khi khôi phục lại thì Tiết Phi cũng bỏ luôn cái nghề đối kháng bán mạng này.
Hôm nay, Tiết Phi lại một lần nữa cảm nhận được luồng sát khí khiến lòng người sợ hãi đó.
Luồng sát khí dày đặc này khiến Tiết Phi cảm thấy đến cả hô hấp cũng thật khó khăn, anh ta vô cùng hoảng sợ mà lùi về sau một bước.
Tiết Phi chua chát hỏi một câu: “Ông rốt cuộc là ai? Vì sao lại xuất hiện ở đây?”
Nam sát thủ khinh miệt hừ lạnh: “Cút ngay! Cậu lại cản đường tôi lần nữa là chết thật đấy!” Tuy giọng ông ta nhỏ nhưng lại mang theo một uy quyền khó có thể kháng cự lại.
Đột nhiên, Mã Vũ bất ngờ xông tới trước, anh ta vung quyền nhắm ngay ngực ông ta mà đánh!
Cơ thể nam sát thủ không nhúc nhích, chỉ thấy văn minh côn đột nhiên mở ra làm mọi thứ mờ đi. Mã Vũ cũng không thấy gì cả, chỉ cảm thấy cánh tay phải hơi đau và ngực hơi tê rần!
Hóa ra ông ta đã dùng văn minh côn đâm ngay huyệt Thiên Trung trước ngực Mã Vũ! Đây chính là một trong những tử huyệt trên cơ thể con người!