“Được, ông mau dẫn chúng tôi đi tìm Nhị Năng.” Diệp Vô Phong xách Quách Đại Chủy như xách gà con, khiến ông ta không dám phản kháng, cứ thế lôi ra sân rồi ném lên xe.
Theo thường lệ, hiện tại bầu gánh Nhị Năng cũng không ở nhà nghỉ ngơi, lúc Quách Đại Chủy mang hai người Diệp Vô Phong đến vồ hụt Nhị Năng, Diệp Vô Phong nhìn đồng hồ thì đã ba giờ sáng, lập tức bắt Quách Đại Chủy gọi cho Nhị Năng, hẹn gã ở chỗ nào đấy.
Quách Đại Chủy thấy hai người Diệp Vô Phong quyết tâm muốn báo thù cho Mã Tú Anh thì lập tức gọi điện thoại cho Nhị Năng: “Alo? Bầu gánh, anh đang ở đâu vậy ạ? Em có một mối lớn nè, là tiệc mừng cháu trai của tổng giám đốc được trăm ngày tuổi, họ gọi chúng ta đến đó diễn! Anh đang ở đâu? Để em đi tìm anh, rồi chúng ta cùng thương lượng chuyện này?”
“Tôi đang ở cùng anh Đại Tùng! Ở biệt uyển hội sở, cậu qua đây! Khách hàng có theo luôn không?” Trong giọng nói của Nhị Năng còn mang theo một loại cảm giác như người ở trên cao nhìn xuống.
“Khách hàng cũng đến, họ gấp lắm! Em qua ngay đây.” Quách Đại Chủy cúp điện thoại: “Ở biệt uyển hội sở.”
“Anh Đại Tùng là ai?” Diệp Vô Phong nhìn ông ta đầy đe dọa.
“Anh Đại Tùng là nhân viên chủ quản của biệt uyển hội sở, anh ta tài lắm, ngoài ra, trong hội sở còn có một nhóm đàn em cũng rất giỏi.” Ánh mắt của Quachs Đại Chủy hơi lóe: “Chỉ với hai cô cậu, thôi, vẫn nên lừa Nhị Năng ra ngoài thì hơn.”
“Không cần, đi thẳng đến biệt uyển hội sở!” Diệp Vô Phong nói với Bạch Tinh Đồng đang lái xe.
“Không không, anh hai à, các cô cậu cứ thế đến biệt uyển hội sở sẽ tiêu đó! Ở đó đều là người của cậu Lôi, hoành hành ngang ngược, chỉ cần thích là có thể đánh người ta đến chết, đến tàn phế đó!” Lúc này đây, Quách Đại Chủy thật sự cảm thấy sợ hãi.
Bạch Tinh Đồng nói: “Thế lực đen tối thế mà cũng tồn tại được à? Phụng Thiên đúng là toàn âm binh chướng khí.”
Cả người Quách Đại Chủy run run: “Anh hai ơi, tôi sẽ không cản các cô cậu đến biệt uyển hội sở, nhưng xin các cô cậu đừng mang tôi theo, có được không? Tôi xin các cô cậu đấy!”
“Ông sợ tên Đại Tùng kia à?” Diệp Vô Phong cảm thấy hơi buồn cười.
“Anh Đại Tùng ác lắm, cũng có tiếng ở khắp Phụng Thiên nữa. Có ít nhất mười người chết trên người anh Đại Tùng rồi, người trong giang hồ ai ai cũng biết, nhưng cảnh sát cũng không có cách nào bắt được anh ta.” Khi Quách Đại Chủy nhắc đến anh Đại Tùng, cả người sợ đến mức không ngừng run cầm cập.
“À, kẻ chúng ta cần tìm chính là ông ta.” Diệp Vô Phong cười mỉa mai.
Biệt uyển hội sở quả nhiên là địa danh khá nổi tiếng ở Phụng Thiên, hội sở được cậu Lôi che chở, cảnh sát chưa từng đến đây, cũng không đột kích mấy vụ bài bạc, sử dụng chất kích thích ở nơi này, hơn hết, chỉ cần những người đến biệt uyển hội sở đều biết, ở đây chơi là tuyệt đối bí mật, tuyệt đối không tiết lộ những chuyện ở đây ra ngoài, dù bên ngoài là kẻ nghênh ngang thế nào, bước vào biệt uyển hội sở cũng không dám kiêu ngạo.
Dù là người lăn lộn trên chốn quan hay kẻ lăn lộn ngoài xã hội, đến đây đều sẽ nhận được phục vụ tốt nhất, vậy nên việc làm của biệt uyển hội sở mới tốt được như vậy.
Dù hôm nay đã hơn ba giờ sáng, sắp đến bình minh, nhưng trong bãi đỗ xe của biệt uyển hội sở vẫn còn đông nghịt, muốn tìm một chỗ đỗ xe cũng khó khăn.
Mà thời điểm nhóm người Diệp Vô Phong bước vào, nếu như không có Quách Đại Chủy gọi điện báo trước cho Nhị Năng, biết được số phòng của gã thì căn bản không vào được!
Ngoài ra, bên ngoài còn có hai bảo vệ riêng trẻ tuổi cường tráng, đưa ba người Diệp Vô Phong vào phòng, đến khi vào phòng của Nhị Năng, được gã xác nhận là có quen Quách Đại Chủy, hai bảo vệ trẻ mới rời khỏi đây.
Thái độ trách nhiệm này đúng là trình độ phục vụ thuộc hàng năm sao.
Nhị Năng thấy Quách Đại Chủy dẫn theo người đến, ngược lại cũng không có vẻ gì là khó chịu, tươi cười chào đón: “Ôi chao? Bạn tôi ơi, mời ngồi, mau ngồi xuống đi nào.”
Nhị Năng nằm trong chăn, có thể thấy rõ bên trong còn một dáng người yểu điệu nữa, nhưng gã chẳng có vẻ gì là ngại, mời mọi người ngồi xuống bàn ở mặt.
“Hai vị đến mời chúng tôi diễn ư?” Nhị Năng cầm một điếu thuốc lên.
Diệp Vô Phong lắc đầu: “Tôi đến vì có chuyện muốn hỏi ông.”
“Hỏi? Ý cậu là sao?” Nhị Năng cảnh giác, lúc này mới phát hiện sắc mặt của Quách Đại Chủy có gì đó sai sai.
“Quách Đại Chủy, cậu cả gan dám mang hai kẻ này vào đây, cậu biết đây là đây không? Nếu anh Đại Tùng biết, cả nhà cậu chết chắc!” Rầm! Nhị Năng vỗ bàn một phát, trừng mắt nhìn Diệp Vô Phong: “Đứng dậy biến ngay cho tao! Còn dám lảm nhảm thêm câu nào nữa, tao sẽ chặt hai chân mày rồi quăng xuống sông cho cá ăn!”
“Ha ha, một bầu gánh cỏn con mà cũng đòi đánh gãy chân người khác? Ông nghĩ ông là ai?” Diệp Vô Phong cũng không vội, dù gì cách hừng đông cũng còn một lúc.
Thật ra Diệp Vô Phong có hơi lo khi ở chung một chỗ với Bạch Tinh Đồng, vì anh nhìn ra được, thật ra Bạch Tinh Đồng muốn đi thuê phòng với anh.
Lúc ánh mắt Nhị Năng lóe lên, cô gái trong chăn cũng từ từ ngồi dậy: “Hở? Thế mà có kẻ dám đến địa bàn của anh Đại Tùng gây chuyện à? Lần đầu thấy đó nha! Để em gọi điện cho bảo vệ, chỉnh chết đám nhóc mấy người!”
Bạch Tinh Đồng chớp mắt đã đến cạnh giường, tát một phát khiến cô gái bán khỏa thân kia hôn mê bất tỉnh, ngã phịch xuống không cử động nữa.
Bạch Tinh Đồng đi theo Diệp Vô Phong một thời gian dài, thủ đoạn xử lý công việc càng lúc càng ngang ngược!
“Vô liêm sỉ! Tụi mày dám động thủ? Phản rồi!” Vóc dáng Nhị Năng cũng chẳng cao, nhưng khí thế lại mạnh, lời vừa ra đến miệng đã cảm giác cổ mình bị người ta giữ lại, nhanh chóng đổi giọng!
“Ui da, anh à, anh thả tôi xuống đã, có gì từ từ nói.” Nhị Năng sợ hãi, kẻ khôn sẽ không chịu thua cái thiệt trước mắt, anh Đại Tùng bà bảo vệ chưa đến mình đã bị đánh gần chết, anh Đại Tùng sẽ thế nào?
Diệp Vô Phong ném gã qua một bên, tát hai cái, đánh đến mức khiến Nhị Năng choáng váng mặt mày: “Ui da, đừng đánh nữa! Làm ơn đừng đánh nữa! Tôi bị thế là đủ rồi! Ông nội ơi, ngài muốn hỏi gì tôi cũng nói, cái gì tôi cũng nói!”
Người này đúng là sợ thật rồi, lập tức thức thời.
“Tốt thôi, ông cũng rõ tình huống hiện tại rồi đấy, giờ thì nói xem, hai năm trước, ông hạ độc Mã Tú Anh kiểu gì?” Diệp Vô Phong hỏi một cách lạnh nhạt.
“Gì cơ? Người anh em… À không, ông nội à! Mã Tú Anh bị hư giọng không phải do bệnh ư? Sao tôi lại hạ độc cô ấy chứ? Nói gì thì cô ấy cũng là đào kép trong đoàn! Là cây rụng tiền đó! Chắc chắn tôi sẽ không hại cô ấy đâu! Đúng chứ?” Tên Nhị Năng này dù gan không lớn, nhưng đầu óc lại rất thông minh, mồm mép cũng giỏi, dù bị Diệp Vô Phong đánh đến mức miệng sưng phù, nhưng vẫn chẳng hề thay đổi.
Hơn nữa, trong lúc nói, gã luôn liếc mắt nhìn Quách Đại Chủy, thấy Quách Đại Chủy y hệt con nhím chui vào một góc, cả ngồi cũng không dám ngồi, lòng ngực Nhị Năng cảm thấy nặng nề: Má nó! Bị thằng nhãi Quách Đại Chủy sợ nhát gan này hại rồi!
Diệp Vô Phong cầm một cái gạt tàn thuốc làm bằng thủy tinh thật dày lên, không nói hai lời đã đập mạnh vào tay phải đăng đặt trên bàn của Nhị Năng! Bốp!
Á! Nhị Năng hét thảm một tiếng, ngón út bàn tay phải bị mạnh mẽ đập nát, gãy cả xương.
“Ai… Ui…” Nhị Năng đau đến run cả người, hút từng hơi lạnh: “Ôi… Mày không được đánh người! Nếu anh Đại Tùng biết, chắc chắn sẽ không tha cho tụi mày! Tụi mày dám làm vậy ở biệt uyển hội sở là tự tìm đường chết! Đừng trách tao không nhắc tụi mày.”
Thẳng đến giờ phút này, Nhị Năng vẫn còn dám mở miệng uy hiếp.