Thần Cấp Ở Rể

Chương 381: Cho là tai nạn




Từ thang máy đi ra, Hàn Kỳ đi sau lưng Diệp Vô Phong, lúc này hơn mười tên bảo vệ lập tức bao vây, đem Diệp Vô Phong bảo vệ ở giữa, giương mắt hổ nhìn về phía cảnh sát giao thông. Khí thế kia, thật đúng là làm cho trung đội trưởng cảnh sát giao thông kia bị dọa cho một trận: "Ôi? Đây là muốn làm cái gì? Muốn đối đầu với người thi hành pháp luật đúng hay không?"
Diệp Vô Phong khoác tay chặn lại, Hàn Kỳ liền lớn tiếng kêu lên: "Đều tản ra hết đi! Đừng ảnh hưởng đến việc tổng giám đốc Diệp gặp cảnh sát giao thông."
Sau đó, Hàn Kỳ liền vượt qua đám người, đi đến trước mặt trung đội trưởng: "Đồng chí cảnh sát, các anh nếu là đến vì công vụ, tôi hi vọng các anh thực hiện đúng pháp luật, đừng vi phạm. Nếu không, tôi sẽ cho các anh biết hậu quả sau đó nghiêm trọng đến mức nào!" Nói xong, anh ta xoay người rời đi.
"Ồ? Tên nhóc này dám uy hiếp tôi? Này anh đứng lại!" Vị trung đội trưởng chỉ tay vào Hàn Kỳ.
Hàn Kỳ quay đầu cười nhạt: "Làm gì? Các anh là muốn dùng bạo lực đúng không? Nói cho các anh biết, tôi rất có thể sẽ phản kháng đấy."
Khi nói chuyện, Hàn Kỳ bẻ bẻ ngón tay, phát ra tiếng kêu răng rắc. Hơn mười tên bảo vệ, lập tức tụ tập tại bên người Hàn Kỳ, cùng một chỗ trừng mắt với mấy tên cảnh sát giao thông.
Diệp Vô Phong khoác tay chặn lại: "Được rồi, các anh đi làm việc của mình đi! Tôi cùng cảnh sát giao thông trao đổi một chút."
Hàn Kỳ dẫn đầu các nhân viên bảo vệ lúc này mới rời đi, lúc gần đi còn quay đầu nhìn chằm chằm cảnh sát giao thông một chút, rất có khí thế cảnh cáo.
"Diệp Vô Phong, chúng tôi đã điều tra qua các camera gần đó, nghi ngờ anh có liên quan đến một vụ tai nạn giao thông, mời anh cùng chúng tôi về đồn để trả lời một số câu hỏi."
"Được thôi, các anh muốn dẫn tôi đến nơi nào?" Diệp Vô Phong ngược lại không để tâm lắm.
"Đương nhiên là đến đội cảnh sát giao thông! Đi thôi!" Trung đội trưởng dẫn đầu đưa Diệp Vô Phong ra ngoài, Hàn Kỳ dẫn đầu hơn mười người bảo vệ đứng tại cổng.
Diệp Vô Phong vội vàng nói: "Các anh đây là muốn làm gì?"
Hàn Kỳ cười nói: "Tổng giám đốc Diệp, anh yên tâm, chúng tôi không gây sự, chúng tôi là tới đưa tiễn vị cảnh sát này."
"Được rồi đừng tiễn nữa, trở về đi! Phải tin tưởng cảnh sát sẽ phá án một cách chính trực." Diệp Vô Phong dặn dò xong lên xe cảnh sát rời đi.
Bên trong một gian phòng tối ở đội cảnh sát giao thông, Diệp Vô Phong ngồi ở vị trí bị tra hỏi, trước mặt là bốn cảnh sát giao thông.
Vị trung đội trưởng kia nói: "Diệp Vô Phong, theo camera giám sát tại ngã tư, anh đột nhiên quay đầu xe đúng không?"
Diệp Vô Phong gật đầu: "Phải."
Trung đội trưởng mở màn hình lớn: "Anh nhìn kỹ một chút, sau khi anh nhẹ nhàng quay đầu xe, phía sau anh là chiếc xe này liền lao đến, trùng hợp đụng vào chiếc xe tải đang chạy tới. Điều này nói rõ việc gì?"
Trung đội trưởng đứng lên trừng mắt nhìn Diệp Vô Phong: "Điều này nói rõ anh lúc đó là cố ý dụ chiếc xe đằng sau mới xảy ra tai nạn xe thảm khốc như vậy, trong xe có hai người đều chết hết cả! Hành động của anh dính líu đến mạng người, tương đương với có ý định mưu sát! Chúng tôi sẽ coi đó là tội cố ý mưu sát để tòa án khởi tố anh. Chờ một chút, anh sẽ bị mang đến trại tạm giam. Đúng, anh phải bị giam lại."
"Cái gì? Tôi phải vào trại tạm giam?" Diệp Vô Phong cười khổ: "Đồng chí trung đội trưởng, anh có thể để cho tôi gọi một cuộc điện thoại không?"
"Không thể." Trung đội trưởng lạnh lùng liếc anh một cái: "Muốn tìm người để đi cửa sau đúng không? Thật xin lỗi, công việc quan trọng của tôi là thi hành đúng pháp luật, khẳng định không thể cho anh cơ hội này được."
Diệp Vô Phong cười nói: "Cũng không phải, tôi chỉ là muốn sắp xếp công việc một chút. Được rồi, vậy tôi có thể giải thích một chút cho tội danh vừa rồi anh gán cho tôi không?"
Trung đội trưởng ngạc nhiên nói: "Chúng tôi đã nhận định, chính là kết án anh, anh sao có thể phản bác? Nếu như phản bác thì cũng vô dụng mà thôi! Tôi ở chỗ này đã phán như vậy thì không thể sửa, hiểu không? Trách nhiệm với hậu quả của vụ tại nạn giao thông chính là kết luận cuối cùng nhất."
Diệp Vô Phong nói: "Thế nhưng lúc ấy nếu tôi không vượt qua vạch phân cách quay đầu xe lại sẽ bị chiếc xe phía sau đụng vào, rất có khả năng tôi cũng bị thương thậm chí bị đâm chết! Tại tình huống khẩn cấp đó, tôi là một công dân bình thường có quyền được tránh khỏi nguy hiểm chứ!"
Trung đội trưởng quát: "Đó gọi là vượt đèn đỏ! Cái gì tránh nguy hiểm? Anh đột nhiên chạy nhanh như vậy, mới dẫn đến việc chiếc xe phía sau phán đoán sai, coi phía trước đang là đèn xanh mà không giảm tốc độ, sau đó mới có thể đụng vào xe tải lớn kia! Suy cho cùng là anh cố ý dẫn dắt khiến hai người trong chiếc xe ô tô màu đen kia tử vong!"
Diệp Vô Phong ngước lên nhìn trời xanh, thực tế là nhìn trần nhà, cảm thán nói: "Ông trời ơi! Phụng Thiên này còn có thiên lý hay không? Tôi thật ra là phát hiện xe ô tô phía sau có ý đồ muốn đụng vào xe tôi, tôi lúc này mới nhanh chóng tránh né. Làm sao lại biến thành tôi cố ý dẫn dụ đối phương? Họ từ phía sau tôi lái tới, tốc độ rất nhanh, rõ ràng chính là cố ý đụng tôi, tôi không tránh ra thì phải làm sao bây giờ? Tùy ý để họ đụng? Anh cảnh sát giao thông, anh dạy tôi một chút đi?"
Trung đội trưởng khẽ nói: "Đây đều là anh đang ngụy biện, chiếc xe phía sau thấy anh xông về phía trước, mới có thể tăng tốc vượt qua ngã tư."
"Vậy thì tốt, đồng chí trung đội trưởng, tôi có thể biết tên của anh không? Mã số cảnh sát của anh cũng được." Diệp Vô Phong hờ hững nhìn cảnh sát.
"A? Anh còn cứng miệng đúng không? Cho là tôi sẽ sợ anh có phải hay không? Nói cho anh biết, tôi chính là trung đội trưởng đội cảnh sát, Phàn Lợi Quốc, anh có gan đi báo cáo tôi sao?" Phàn Lợi Quốc căm tức nhìn Diệp Vô Phong: "Nhưng mà anh hẳn là không còn cơ hội, bây giờ anh phải lập tức tới trại tạm giam. Nếu ở trong trại tạm giam mà anh còn không ngoan ngoãn trung thực thì anh cố gắng mà chịu đựng đi! Ha ha."
"Phàn Lợi Quốc, trong lòng anh hẳn là biết rõ, anh cứ như vậy mà đổ trách nhiệm lên đầu tôi, là cố ý làm trái lương tâm. Anh cùng Âu Dương Lôi khẳng định có quan hệ với nhau đúng không?" Diệp Vô Phong nhìn chằm chằm mặt Phàn Lợi Quốc: "Anh cuối cùng cũng sẽ phải nhận sự trừng phạt thôi, tin tôi đi."
"Ha ha! Thật là một tên ngông cuồng! Tôi - Phàn Lợi Quốc đã công tác ở đội cảnh sát giao thông được hai mươi năm, làm gì có chỗ cho anh đến uy hiếp tôi? Tôi quy trách nhiệm như vậy đã vô số lần rồi, cho đến bây giờ cũng không có sai lầm. Lần này anh cố ý phạm pháp, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho anh!" Phàn Lợi Quốc nhìn chằm chằm Diệp Vô Phong: "Trong trại tạm giam sẽ có người dạy anh cách làm người như thế nào."
Lúc này cửa phòng mở ra, bốn người của trại tạm giam tiến đến cùng Phàn Lợi Quốc trao đổi một chút, liền trực tiếp lôi Diệp Vô Phong đi. Thực tế đối với người gây ra tai nạn giao thông, không cần đến xe chở tù mà chỉ cần hai quản giáo bình thường đến đem Diệp Vô Phong giữ ở phía sau xe cảnh sát, phòng ngừa anh chạy trốn, cứ như thế dẫn tới trại tạm giam.
Trại tạm giam quả nhiên canh gác nghiêm ngặt, bốn phía tường cao, chòi canh bên trên còn có lính gác chuyên môn cầm súng trường, Diệp Vô Phong đi một mạch qua ba cửa sắt, lúc này mới được sắp xếp ở trong một căn phòng đơn có lồng sắt.
Nửa ngày không ai để ý tới anh, mãi cho đến ban đêm, thậm chí ngay cả đồ ăn cũng không mang đến cho Diệp Vô Phong, nước cũng không được uống. May mắn Diệp Vô Phong có thể chất đặc thù, bằng không nếu như là người bình thường khẳng định đã sớm ngất xỉu rồi.
Diệp Vô Phong lẳng lặng nằm trên chiếc giường nhỏ duy nhất trong phòng, phía trên ngay cả chăn đệm đều không có, nhưng Diệp Vô Phong vẫn bình tĩnh như không có chuyện gì xảy ra, giống như chỉ là nhắm mắt nghỉ ngơi, nhìn như đang tu luyện một loại khí công, hơi thở nhẹ nhàng, không nói không động. Đây là Diệp Vô Phong đang luyện một phương pháp tiết kiệm thể lực cực độ, thậm chí hô hấp cùng tốc độ máu chảy đều có thể chậm lại, dưới tình huống cực đoan, Diệp Vô Phong đã từng dùng loại phương pháp này có thể chịu qua bảy ngày, đây là sự chịu đựng cực hạn của con người, cuối cùng cũng được đồng đội giải cứu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.