Thần Cấp Ở Rể

Chương 396: Hiện trường thảm khốc




Mặc dù vết thương của Tần Chí Dũng vẫn chưa hồi phục hoàn toàn nhưng lúc đứng cách chiếc xe của mình mười mấy mét, anh ta đã biết có người đang mai phục mình ở đằng xa.
Mặc dù cảnh sát đứng cách đó rất xa nhưng khả năng cảm nhận của Tần Chí Dũng vẫn vô cùng xuất sắc.
Còn hiện giờ, cảnh sát đã nhanh chóng chạy tới.
Tần Chí Dũng bình tĩnh đứng bên cạnh chiếc xe con, im lặng giơ hai tay lên.
Từ xa đến gần có tất cả mười mấy họng súng, Tiểu Lương là người xông lên trước nhất, anh ta bước nhanh đến bên cạnh Tần Chí Dũng: “Tôi cho anh biết thế nào là dám quay về! Lại bị tôi bắt được rồi!”
Vừa nói, Tiểu Lương vừa gài khẩu súng vào eo, gỡ chiếc còng số tám móc ở đằng sau ra, chuẩn bị còng tay Tần Chí Dũng.
Khuôn mặt bình tĩnh của Tần Chí Dũng đột nhiên thoáng qua một tia âm hiểm, cơ thể hai người kề sát vào nhau. Tần Chí Dũng đánh một phát vào vị trí tim của Tiểu Lương. Anh ta dùng cơ thể Tiểu Lương để bảo vệ mình rồi nhanh chóng chui vào trong xe, ngồi vào ghế lái và kéo mạnh Tiểu Lương vứt vào vị trí phụ lái.
Brừm! Tần Chí Dũng khom người rồi khởi động xe.
Bao nhiêu người xung quanh không thể tưởng tượng được, dưới bao nhiêu mũi súng chĩa vào mình như vậy, Tần Chí Dũng vẫn có thể phản kháng được.
Hơn nữa, động tác của anh ta giống như đã tập sắn từ trước đó, vô cùng thuần thục và lưu loát, tốc độ cũng vô cùng nhanh chóng. Anh ta dùng chưa tới nửa phút, mà mọi chuyện đã xong xuôi.
Vậy nên mãi đến khi chiếc xe khởi động, mới có người phản ứng lại được. Nhưng khoảng cách giữa chiếc xe và người cảnh sát đứng gần nhất cũng là bảy tám mét. Mặc dù bọn họ có súng trong tay, cũng ngắm súng về phía Tần Chí Dũng điều quan trọng nhất là bọn họ vẫn chưa mở chốt bảo hiểm của súng ra.
Thực ra lúc cảnh sát bắt tội phạm, trong rất nhiều tình huống, cảnh sát không cần phải mở chốt bảo hiểm, bọn họ chỉ cần rút súng ra cũng đủ khiến phần lớn tội phạm sợ đến tè ra quần, phải khoanh tay chịu trói.
Dần dần, nhiều cảnh sát có thói quen cho dù trong lúc vây bắt tội phạm cũng không mở chốt bảo hiểm, mà đợi đến khi phần tử tội phạm bắt đầu phản kháng thì mới mở.
Ở đằng xa đúng là đã có cảnh sát đã mở chốt bảo hiểm của súng, nhưng khoảng cách giữa hai bên lại hơi xa, anh ta lại không nắm rõ tình hình trong xe nên cũng không dám nổ súng. Nhỡ đâu làm chính người của mình bị thương thì sao?
“Tiểu Lương? Cậu sao rồi?” Lúc Bạch Tinh Đồng vội vàng lao tới, động cơ của chiếc xe đã gào thét ầm ĩ.
“Mau tránh ra! Mau!” Bạch Tinh Đồng đưa súng ra nhắm bắn vào lốp trước của chiếc xe, pằng pằng!
Nhưng năng lực cảm nhận của Tần Chí Dũng đang ngồi trong xe vô cùng tốt, hơn nữa từ nãy tới giờ anh ta vẫn luôn quan sát tình hình của bãi đỗ xe. Vậy nên, mặc dù anh ta co đầu, không dám ngẩng đầu lên nhưng chiếc xe vẫn nhanh chóng lao ra khỏi vị trí đỗ xe, rẽ nhanh ở một khúc cua rồi phóng thẳng qua lối ra của bãi đỗ xe.
“Đứng lại! Không dừng xe chúng tôi sẽ nổ súng!” Bốn cảnh sát đứng chặn ở lối ra của bãi đỗ xe, ngắm súng về phía đầu xe.
“Tránh ra! Mau tránh ra!” Bạch Tinh Đồng vừa nhanh chóng tránh được chiếc xe kia, giờ cô ta lại giật nảy mình. Với tốc độ của chiếc xe này, mấy người cảnh sát kia nhất định là tránh không kịp.
“Nổ súng!” Mấy người cảnh sát ở phía sau chiếc xe cuối cùng cũng mở chốt bảo hiểm của khẩu súng ngắn, nhưng bọn họ cũng không dám bắn về phía trên, sợ làm bị thương Tiểu Lương.
Vậy nên mấy viên đạn của những người cảnh sát đứng phía sau đều bắn vào phần dưới của chiếc xe con, đáng tiếc là không có viên nào bắn được trúng vào lốp xe.
Rầm! Trong bốn người cảnh sát đứng đằng trước, hai người đứng giữa không kịp tránh nên bị chiếc xe tông thẳng vào người và trong cả quá trình đó, bọn họ hoàn toàn không kịp nổ súng.
Bịch! Bịch! Hai người cảnh sát bị tông trúng bay lên không trung rồi ngã mạnh về đằng sau chiếc xe, chiếc xe vẫn tiếp tục lao về phía trước, vô cùng điên cuồng.
Phía trước đã không còn cảnh sát mai phục!
Bạch Tinh Đồng vô cùng hối hận: Vì sao sau khi nhận được tin, cô ta không gọi Diệp Vô Phong tới chứ? Nếu có Diệp Vô Phong ở đây thì chỉ mình võ công của anh cũng có thể trấn áp được Tần Chí Dũng.
Một lỗi sai nhỏ của cô ta đã trực tiếp tạo thành hậu quả trước mắt là Tiểu Lương sống chết không rõ, hai người cảnh sát bị tông trúng mắt nhìn cũng thấy là không sống được nữa.
“Chặn anh ta lại!” Bạch Tinh Đồng tuyệt vọng hét lớn! Những viên đạn trong khẩu súng ngắn bay đi vèo vèo.
Pằng pằng… Tiếng súng rất lớn nhưng số lượng đạn bắn được trúng vào chiếc xe là vô cùng nhỏ.
Có lẽ ông trời nghe được tiếng hét phẫn nộ của Bạch Tinh Đồng, một chuyện trùng hợp là đúng vào lúc đó, một chiếc xe tải đi ngang qua cửa ra vào của bãi đỗ xe.
Tần Chí Dũng lái chiếc xe con chạy như điên, bởi vì từ nãy tới giờ anh ta vẫn không dám ngẩng đầu lên nên cứ thế đâm thẳng vào chiếc xe tải.
Rầm! Rầm! Chiếc xe con đâm trúng phần giữa của chiếc xe tải từ phía bên cạnh.
Cú va chạm khiến kính chắn gió của chiếc xe con lập tức vỡ tan.
Ầm! Tiểu lương làm vỡ cửa kính xe của chiếc xe con và bay lên thùng xe của chiếc xe con.
Cũng may là chiếc xe con đâm trúng vào bánh của chiếc xe tải nên mới khiến chiếc xe con dừng lại. Còn nếu không, nếu chiếc xe con chui vào gầm xe tải thì không nghĩ cũng biết Tần Chí Dũng và Tiểu Lương nhất định bị cán ra bã.
“Nhanh! Bắt người!”Bạch Tinh Đồng bị cảnh tượng của vụ va chạm khủng khiếp kia làm cho sợ hãi nhưng cô ta cũng nhanh chóng phản ứng lại được. Bạch Tinh Đồng lập tức ra lệnh cho mấy người cảnh sát tiến tới bao vây đồng thời ra lệnh: “Lập tức kiểm tra những đồng nghiệp bị thương! Nhanh!”
Hiện trường vô cùng thảm khốc, cũng vô cùng hỗn loạn, đằng xa còn có những người dân bị dọa sợ.
Chiếc xe con bị kẹt chặt vào một bên của chiếc xe tải, đầu xe đã bị nghiền nát không còn ra hình dạng gì nữa, cả người Tiểu Lương đều là máu, cả người co rúm lại thành một tư thế vô cùng kỳ dị.
Tần Chí Dũng ngồi ở vị trí ghế lái, cho dù anh ta là một cao thủ cấp tông sư nhưng cũng không thể tránh được lực quán tính. Anh ta không thoát ra kịp, bị kẹt trong chiếc xe con đã biến dạng, phần ngực và đầu chịu lực va chạm vào kính chắn và vô lăng trước mặt, anh ta hôn mê đi.
“Không được động đậy.” Mười mấy người cảnh sát nhanh chóng chạy tới, lần này khẩu súng ngắn trong tay bọn họ đã mở chốt bảo hiểm. Nhìn thấy tình cảnh thảm khốc đó, trong lòng bọn họ không khỏi cảm thấy sợ hãi.
“Lập tức gọi cho đội phòng cháy chữa cháy đến tách hai chiếc xe này ra trước.” Bạch Tinh Đồng hét lên sau khi cố gắng dùng sức kéo cánh cửa bên ghế lái ra mà không thành.
“Mau gọi xe cứu thương!” Bạch Tinh Đồng nhanh chóng chạy tới nắp capo của chiếc xe con, đưa tay sờ thử động mạch cổ của Tiểu Lương, sắc mặt cô lập tức trở nên ảm đạm: Tiểu Lương không còn dấu hiệu sinh tồn nữa.”
Kính chắn gió phía trước vỡ nát, Tần Chí Dũng gục trên vô lăng khiến cả chiếc vô lăng gãy rời. Có thể thấy vừa nãy Tần Chí Dũng đạp chân ga bằng một lực không phải là mạnh bình thường.
Rất nhanh sau đó, cảnh sát tìm được một số dụng cụ từ những cửa hàng xung quanh, định tách rời chiếc xe con ra, cứu Tần Chí Dũng ra ngoài nhưng ngay sau đó, bọn họ cũng nhận ra những nỗ lực của mình đều là vô ích.
Mười phút sau, xe cấp cứu và đội phòng cháy chữa cháy đến nơi nhưng Tiểu Lương đã chết hẳn, hai người cảnh sát bị Tần Chí Dũng đâm trúng cũng không còn dấu hiệu sinh tồn.
Còn gã hung thủ Tần Chí Dũng này vì là một cao thủ cấp Tông sư nên cuối cùng anh ta vẫn còn sống! Lúc kéo chiếc xe con ra ngoài để dỡ ra, bọn họ phát hiện hai chân của Tần Chí Dũng đều đã bị gãy, khắp người đều có những vết trầy xước và có mười mấy chỗ bị gãy xương.
Không còn cách nào khác, bọn họ chỉ có thể đưa Tần Chí Dũng vào bệnh viện. ngôn tình hoàn
Nhưng Bạch Liên Đồng đề nghị, cho dù Tần Chí Dũng đang trong giai đoạn điều trị cũng bắt buộc phải còng tay anh ta ta lại để tránh việc anh ta bỏ trốn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.