Sau khi Mạc Đông Lôi và Lâm Thư Âm gặp nhau, anh ta đi thẳng vào vấn đề chính: “Cô Lâm, trước hết xin chúc mừng cô về dự án số một của Bích La Loan. Tôi thật ghen tị.”
Lâm Thư Âm khẽ mỉm cười: “Tổng giám đốc Mạc quá lời rồi. Chỉ là kiếm chút tiền lẻ nuôi gia đình thôi. Làm sao lọt vào mắt anh.”
Mạc Đông Lôi nói: “Hôm nay mời tổng giám đốc Lâm đến đây, chỉ vì một việc.”
Lâm Thư Âm cười: “Mời giám đốc Mạc nói.”
Mạc Đông Lôi gật gật đầu nói: “Mấy ngày trước, cả nhà họ Hàn đã rời khỏi thành phố Tam Giang, không biết cô đã nghe thấy tin tức này chưa nhỉ?”
Lâm Thư Âm đáp: “Vâng, tôi có nghe qua, không biết giám đốc Mạc có gì nói qua?”
Mạc Đông Lôi cười nhạt: “Châu chấu mà đòi đá xe! Nhà họ Hàn cản trở con đường tiền tài của nhà họ Bạch, nhất định sẽ bị loại bỏ. Thực lực của nhà họ Hàn và nhà họ Bạch khác xa nhau. Thực tế cũng giống như nhà họ Lâm các người và nhà họ Mạc chúng tôi. Căn bản là kém xa, nhỉ?”
Ánh mắt Lâm Thư Âm trở nên sắc bén, những lời này của Mạc Đông Lôi mang đầy mùi thuốc súng, khiến cho cô hiểu ngay lập tức, người luôn ở trong tối đối phó cô chính là Mạc Đông Lôi.
Lâm Thư Âm không chút biến sắc: “Chẳng lẽ là, khách sạn lớn Hoàng Triều của tôi cũng cản trở đường phát tài của tổng giám đốc Mạc sao?”
Mạc Đông Lôi cười: “Cái này thì không có. Chẳng qua, cô cũng biết đấy, nhà họ Mạc muốn hợp tác với chính phủ để phát triển bến du thuyền tại Bích Loa Loan.” Mạc Đông Lôi cố ý nhấn mạnh hai chữ chính phủ.
“Chú ba của tôi nhìn trúng khách sạn lớn Hoàng Triều cùng với các địa điểm xung quanh. Chúng tôi muốn xây dựng kho hàng và sân bãi ở đây.”
“Tổng giám đốc Lâm, hôm nay mời cô đến đây là để nói trước với cô chuyện này, tôi muốn thu mua khách sạn lớn Hoàng Triều, cô ra giá đi.”
Mạc Đông Lôi nói xong, vô cùng đắc ý nhìn Lâm Thư Âm, hôm nay anh ta triệt để phơi bày mọi chuyện, cũng chẳng thèm giấu giếm cái gì nữa, đại ý là tôi muốn ép buộc cô, cô dám ra giá trên trời với tôi, tôi sẽ khiến cho cô chịu chung cảnh ngộ với nhà họ Hàn, biến mất khỏi thành phố Tam Giang.
Tuy Lâm Thư Âm là con gái nhưng thà chết cũng không cúi đầu, nghĩ lại mấy ngày nay, ở khách sạn lớn Hoàng Triều phát sinh đủ thứ chuyện tồi tệ, kết hợp với chuyện bản thân gặp sát thủ ở hồ Nhạn Tây. Cô lập tức đứng phắt dậy, lời nói lạnh như băng: “Tổng giám đốc Mạc, anh muốn thu mua khách sạn lớn Hoàng Triều của tôi?”
“Đúng vậy!”
“Vậy anh nên chết tâm đi. Cho dù anh đem tất cả gia sản của nhà họ Mạc ra trước mặt tôi tôi cũng tuyệt đối không chuyển nhượng.”
“Cô, Lâm Thư Âm, gan to lắm!” Mạc Đông Lôi nổi giận, cũng đứng phắt dậy. Anh ta thật sự không ngờ Lâm Thư Âm dám chống đối anh ta. Tưởng rằng hôm nay đổ chút máu, chỉ cần trong phạm vi năm mươi triệu thì anh ta chấp nhận bỏ ra để mua khách sạn lớn Hoàng Triều, tránh làm chậm trễ kỳ hạn của công trình du thuyền.
Ai ngờ, Lâm Thư Âm này không chịu cho chút mặt mũi nào, chọc giận Mạc Đông Lôi.
“Hừ! Cả tỷ tài sản cũng không đổi, chắc tổng giám đốc Mạc hiểu lời tôi nói nhỉ, cáo từ!” Lâm Thư Âm xoay người rời đi.
Mạc Đông Lôi thật sự không thể nhịn được nữa, chỉ là đứa con của gia tộc hạng hai mà dám khinh thường cậu chủ của gia tộc giàu có nhất thành phố Tam Giang? Phải biết rằng, chú ba không có con, dưới gối chỉ có một cô con gái, nên đối đãi với anh ta như con ruột. Chưa từng có người nào dám chống đối anh ta, Cho dù là mấy lão già trong tòa thị chính của Tam Giang cũng vô cùng khách khí với anh ta.
Lâm Thư Âm này chẳng qua ỷ vào việc có chút nhan sắc, hạng nhất khoa học xã hội của tỉnh, còn có gì đặc biệt hơn người chứ? Mạc Đông Lôi giận dữ vơ lấy chén trà trên bàn hắt thẳng vào Lâm Thư Âm.
Lâm Thư Âm không hề phòng bị, ngay lập tức bị Mạc Đông Lôi hắt đầy nước trà, may mà trà không còn nóng lắm, nếu không khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành này chắc chắn bị hủy rồi.
Lâm Thư Âm lau nước trà trên mặt, nghiến răng nói: “Mạc Đông Lôi, anh đừng khinh người quá đáng, chúng ta cứ chờ mà xem.”
Lâm Thư Âm đi rồi, Mạc Đông Lôi tức tối quăng vỡ ấm trà, hất đổ cả bàn, ông chủ quán trà biết thân phận của anh ta, nên bắt gặp cậu chủ nhà họ Mạc nổi giận, sợ tới mức không dám bắt đền.
Hôm nay Lâm Thi Mộng xuất viện, bà cụ ở nhà mở tiệc để an ủi cháu gái. Bởi vì Diệp Vô Phong có công cứu Lâm Thi Mộng nên cũng trở thành đối tượng được mời.
Bà cụ nghe nói khả năng nấu nướng của Diệp Vô Phong rất tốt nên buổi chiều cố ý mời Diệp Vô Phong đến, hợp tác với đầu bếp trong gia đình chuẩn bị đồ ăn.
Diệp Vô Phong cũng rất cố gắng, đặc biệt làm cho bà cụ hai món ăn vô cùng đẹp đẽ, hơn nữa còn giới thiệu cho bà cụ.
Món thứ nhất gọi là sườn xào chua ngọt. Nguyên liệu được chọn vô cùng đặc biệt, mỗi một cái xương sườn đều chứa xương sụn, sau khi được Diệp Vô Phong chế biến thành một khối vừa thịt vừa xương, thịt rất ngon, ngoài giòn trong mềm. Bề ngoài nâu đỏ, khiến người ta nhìn là thèm. Nghe là thấy mát lòng mát dạ, sau khi ăn một miếng thì hương vị đọng lại vô cùng khó quên.
Món thứ hai tên là cá bơn kho tộ, được chế biến từ cá bơn dưới biển sâu, chế biến theo phương pháp độc nhất vô nhị, trong quá trình nấu sử dụng kỹ thuật hầm nhừ, thêm chút nguyên liệu dưỡng sinh bí mật, vừa ngon vừa bổ dưỡng, thịt cá bơn non mềm, không có xương, hương vị tuyệt hảo, không bị nát khi nấu lâu, không hề tanh. Kết hợp thêm chút rau tươi (giá đỗ, đậu phụ, nấm), thịt cá mềm với nước dùng sánh mịn, làm cho người ăn cảm thấy ngon miệng đến bất ngờ, khiến thực khách dư vị bất tận.
Rượu và thức ăn đã được chuẩn bị đầy đủ, chỉ chờ Lâm Thư Âm trở về sẽ khai tiệc.
Lâm Kiến Ba chờ em họ: “Thư Âm thật là, bà nội đã đích thân gọi điện thoại để cô ta về sớm một chút, sao giờ còn chưa tới vậy?”
Bà cụ cười tủm tỉm nói: “Không cần vội, chờ thêm một tí cũng không sao.”
Đang nói thì Lâm Thư Âm từ bên ngoài đi vào, nhưng mọi người đều ngạc nhiên vì sắc mặt của cô rất không bình thường, tóc còn ướt sũng, phía trước áo sơ mi cũng ướt một mảng. Bà cụ truy hỏi mãi, Lâm Thư Âm mới trả lời là do bị Mạc Đông Lôi hắt chén trà vào.
Lâm Kiến Ba vội la lên: “Thư Âm, cô điên rồi à? Tổng giám đốc Mạc là ai chứ? Sao cô dám thách thức anh ta? Cho dù cô không muốn bán khách sạn lớn Hoàng Triều thì uyển chuyển từ chối là được rồi. Tại sao lại phải khiến anh ta mất mặt trước mặt mọi người, không chừa lại chút mặt mũi nào vậy? Đắc tội nhà họ Mạc thì kết cục của nhà họ Lâm chúng ta chỉ có một, bị đuổi khỏi thành phố Tam Giang giống như nhà họ Hàn.”
Lâm Vĩnh Kiệt cũng thêm mắm thêm muối: “Mẹ, con đã nói từ sớm rồi, Thư Âm còn rất trẻ, làm việc không đủ lý trí. Lần này chúng ta đắc tội người của nhà họ Mạc rồi, sao mà nhà họ Lâm có thể tiếp tục làm ăn ở thành phố Tam Giang này được nữa chứ?”
Niềm vui trên mặt bà cụ cũng biến mất, bà cụ thở dài nói: “Thư Âm. Bà biết trong lòng cháu ấm ức. Mạc Đông Lôi mời cháu đến đàm phán căn bản chẳng phải đàm phán gì, nói trắng ra là muốn thẳng thắn ép buộc mà thôi. Đổi lại là bà bà cũng sẽ tức giận. Nhưng mà tức giận thì trở về rồi hẵng giận, nhà họ Lâm chúng ta không thể trứng chọi với đá. Lần này cháu quá bốc đồng rồi.”
Thật ra trong lòng Lâm Thư Âm cũng có chút hối hận, lúc rời khỏi Mạc Đông Lôi, cô vẫn luôn nghĩ chuyện này về sau sẽ biến thành cái gì đây?
Nếu Mạc Đông Lôi đã ngả bài với cô thì khẳng định anh ta đã sớm chuẩn bị xong xuôi cách đối phó rồi. Đến khách sạn gây sự, phái sát thủ ám sát, mấy chuyện này đều là chuyện nhỏ! Lâm Thư Âm đoán rằng, bước tiếp theo Mạc Đông Lôi chắc chắn sẽ dùng các biện pháp trả thù mạnh mẽ hơn, bởi vì bản thân nhất thời tức giận làm liên lụy cả gia tộc Lâm thị, lần này có phải cô thật sự bốc đồng quá rồi không?