Thật ra chuyện hai người nhóm cục trưởng Lạc đi đến nhà họ Âu Dương đã được Dương Chấn Hoa báo cáo từ sớm cho Diệp Vô Phong. Khi biết người bọn họ bình an xuất hiện thì Diệp Vô Phong cũng yên tâm hơn.
Dương Chấn Hoa còn báo cáo một chuyện khác khiến cho Diệp Vô Phong không khỏi chú ý. Chuyện là, tối hôm qua Âu Dương Lôi điều động nhân số với một lượng lớn chạy xuống thôn trang dưới chân núi.
Sau đó không lâu Diệp Vô Phong lại nhận được một tin tức khác: Ông trùm buôn thuốc phiện Hồ Trọng và vệ sĩ bỏ mạng tại thôn trang dưới chân núi!
Mặc dù Diệp Vô Phong đã sớm biết được chuyện này. Nhưng thời điểm Dương Chấn Hoa đưa tin cũng không tính là quá muộn.
Tin tức từ nhiều phương diện được tổng hợp lại một chỗ, Diệp Vô Phong cũng đưa ra kết luận:
“Hẳn là Âu Dương Lôi phái người trừ khử Hồ Trọng!”
Diệp Vô Phong nhịn không được tự lẩm bẩm:
“Âu Dương Lôi xử lí Hồ Trọng, lại chọn thời điểm ra tay là vào lúc nửa đêm thì cũng có thể hiểu được. Nhưng sau đó lại để người trong thôn đi báo cảnh sát? Hay là chuyện người trong thôn báo cảnh sát chỉ là trùng hợp? Nếu ông ta thật sự làm như vậy thì rõ ràng là muốn gây chiến với Hồ Bá! Đầu óc Âu Dương Lôi bị úng nước rồi hả?”
Dương Chấn Hoa lắc đầu:
“Tôi cũng không hiểu rốt cuộc là chuyện gì. Hành động lần này của Âu Dương Lôi thật sự là đang tự chuốc họa cho bản thân.”
Bỗng nhiên điện thoại Diệp Vô Phong rung lên một cái. Là một thông báo tin nhắn từ Wechat. Anh mở ra xem thì thấy Bạch Tinh Đồng gửi cho anh một tấm ảnh chụp dòng chữ: Hung thủ là Diệp Vô Phong.
Lời nhắn của nạn nhân?
Diệp Vô Phong nhíu mày lại mà nhắn tin cho Bạch Tinh Đồng:
“Phát hiện ra dòng chữ này ở đâu vậy?”
Lúc còn ở hiện trường, Diệp Vô Phong nhớ kỹ cũng không có thấy dòng chữ như vậy.
Bạch Tinh Đồng đáp lại:
“Đã được tìm thấy ở hiện trường nơi phát hiện ra Hồ Trọng bị giết. Thật ra tôi không nên để lộ tình tiết vụ án cho người ngoài như anh. Nhưng tôi hiểu anh rất rõ, anh sẽ không làm ra chuyện như vậy. Nên tôi mới cho anh biết tin.”
“Ừ tôi hiểu.”
Diệp Vô Phong cười ha ha một tiếng rồi nói:
“Tôi còn đang tự hỏi tại sao Âu Dương Lôi dám giết Hồ Trọng nha. Hóa ra mọi chuyện cũng chỉ vì muốn giá họa cho tôi.”
Dương Chấn Hoa vừa thấy được bức ảnh thì không khỏi nổi trận lôi đình:
“Cái lão già khốn khiếp Âu Dương Lôi này! Đã giết Hồ Trọng rồi còn muốn đổ tội cho anh Diệp? Chúng ta không thể để yên cho ông ta.”
Diệp Vô Phong khoát tay với Dương Chấn Hoa:
“Hành động lần này của Âu Dương Lôi sẽ chỉ khiến người của Hồ Bá bị ép phải ra tay. Cứ việc yên tâm đi, tôi sẽ không ngồi yên chịu oan ức vậy đâu.”
Nghe vậy thì cơn giận của Dương Chấn Hoa cũng dịu đi đôi chút.
“Anh Diệp, vậy sau đó chúng ta nên làm cái gì bây giờ?”
Diệp Vô Phong trả lời:
“Nếu Âu Dương Lôi đã tàng trữ được số lượng ma túy nhiều như vậy rồi thì chắc chắn tiếp đó ông ta sẽ muốn bán ra. Cho nên chúng ta cứ việc phối hợp với phía cảnh sát để một lần phá tan toàn bộ mạng lưới tiêu thụ dưới tay Âu Dương Lôi.”
“Hay, quá hay! Tôi sẽ lập tức hành động thưa anh Diệp.”
Dương Chấn Hoa cực kỳ kích động. Lúc đầu anh ta còn lo nghĩ Diệp Vô Phong sẽ để tâm đến chuyện ma túy. Nhưng theo tình huống hiện tại thì quả thật Diệp Vô Phong không hề có hứng thú với mặt hàng này, khiến cho Dương Chấn Hoa rất là vui vẻ.
“Bố Ba, con nhỏ Bạch Tinh Đồng đó quá đáng lắm rồi! Vậy mà cô ta còn dám sai người lẩn vào các khu vui chơi tụ tập của chúng ta để điều tra vụ ma túy! Đã có rất nhiều địa điểm nhỏ lẻ dưới trướng chúng ta bị con ả này triệt phá.”
Lúc Khương Tam Lãng thu được bản báo cáo trên thì biểu cảm trên mặt anh ta lập tức biến dị:
“Má, tao đã nói với tụi bay bao nhiêu lần rồi hả? Phải biết chú trọng năng lực phản trinh sát! Mấy thằng khốn bị bắt được kia rặt một lũ thiếu não mà!”
“Bố ba, chuyện không đơn giản vậy đâu! Lần này là cả Năm Trọc cũng bị bắt được!”
“Năm Trọc?”
Thằng khốn này phải gọi là trình phượt thủ chơi nhây với cảnh sát, đến cả nó cũng bị bắt rồi à? Khương Tam Lãng nghĩ mãi mà không thông.
“Lần này Năm Trọc là bị một người qua đường lo chuyện bao đồng xen ngang mới bị bắt. Nhưng thằng nhân vật quần chúng này rất kì lạ, đến cả máy quay an ninh của chúng ta cũng không ghi hình thằng này lại được.”
Khương Tam Lãng lập tức hiểu ra mọi chuyện:
“Là có người đang phối hợp cảnh sát chuyên môn đi chọc phá chúng ta!”
“Vậy chúng ta phải làm gì bây giờ? Chẳng lẽ các anh em còn lại đều phải làm lũ chó cụp đuôi trốn đi?”
“Đương nhiên là không cần phải làm vậy!”
Khương Tam Lãng cười lạnh một tiếng rồi nói:
“Để tao tự ra tay! Tao sẽ tìm cách để dẫn dụ bọn chúng ra rồi hốt gọn một mẻ! Thật ra tao cũng rất muốn biết là ai dám đứng lên chống đối với nhà họ Lôi này!”
Khương Tam Lãng dẫn theo hai tên đàn em đi đến quán bar rồi tìm một góc mà rúc vào, chờ cá mắc câu.
Mấy tên nhãi nhép có nhiệm vụ đi chào hàng thuốc lắc trong quán bar đã bắt đầu hành động.
Thừa dịp ánh đèn chớp nhoáng mờ mắt, cánh tay của tên nhãi nhép với mái tóc nhuộm vàng bị một thanh niên trẻ đang nhảy múa điên cuồng đứng cạnh bắt lấy, cũng là ngay lúc tên nhãi nhép đang giao dịch với khách nên hàng nóng còn sẵn trên tay!
Sau đó, anh thanh niên năng nổ kia lập tức dùng vũ lực kép tay tên nhãi nhép tóc vàng chạy ra khỏi sàn nhảy.
“Đuổi theo!”
Khương Tam Lãng cười lạnh:
“Quả nhiên là có người đặc biệt đến để phá chuyện là ăn của chúng ta.”
Hai tên đàn em lập tức chạy theo phương hướng anh thanh niên năng nổ kia vừa đi. Hai tên đàn em mạnh bạo chen vào đám người, cả hai đều túm lấy một cánh tay của anh thanh niên.
“Này chàng trai, đi theo chúng tôi nào.”
Tên nhãi tóc vàng thấy có người đến ứng cứu nên vội vàng giả đò ăn vạ ngay tại chỗ:
“Hai vị đàn anh, thằng khốn này dám phá hư quy củ ở đây, nó dám kinh doanh thuốc cấm ở ngay địa bàn của chúng ta!”
“Thả tôi ra!”
Anh thanh niên vùng vẫy một cách mạnh bạo.
‘Bộp!’
Chợt sau ót của anh thanh niên bị người dùng lực đánh một cái. Anh ta bị đánh ngất xỉu.
Hai tên đàn em nhanh chóng đỡ anh thanh niên đến một căn phòng rồi dùng một chai nước khoáng để dội cho anh ta tỉnh lại.
“Thằng nhãi, nói mau, ai phái mày tới đây quấy rối tụi tao?”
Anh thanh niên cười lạnh một tiếng rồi nói:
“Tôi là cảnh sát! Các người dám đụng tới tôi thì đội Hình sự lập tức sẽ bao vây cái quán bar này!”
“Ồ? Hóa ra cậu là cảnh sát à? Vậy thì đắc tội rồi. Xin cậu lấy chứng chỉ hành nghề cảnh sát ra cho chúng tôi xem.”
Anh thanh niên nói:
“Lúc chúng tôi bắt đầu thực hiện nhiệm vụ là sẽ không mang chứng chỉ hành nghề theo! Các người mau chóng thả tôi ra! Các người là đang đánh lén cảnh sát đó.”
“Cảnh với chả con mẹ nó sát! Để ông đây đánh gãy chân của mày rồi lại sủa tiếp nhé! Mày còn chưa hiểu tình huống đang ra sao à? Dám đi phá chén cơm của của nhà họ Lôi, kết cục của mày chính là không còn răng để húp cháo!”
“Anh dám?”
Khí thế của anh thanh niên cũng không yếu.
“Dám có gan đánh lén cảnh sát, chén cơm này của mấy người coi bộ cũng không ăn tiếp được rồi!”
Khương Tam Lãng cười phóng đãng mà nói:
“Tấm chiếu mới này, cách mày nói chuyện chẳng ra dáng cảnh sát tí nào cả nha! Đánh gãy đùi phải của thằng chó này trước rồi nói tiếp!”
‘Rắc!’
Lũ đàn em vung gậy đánh, anh thanh niên nhịn không được kêu thảm một tiếng rồi ngất xỉu.
Khương Tam Lãng nói với khuôn mặt âm hiểm:
“Ném nó ra ngoài! Xem coi đến cùng là ai tới rước nó về!”
Thế là anh thanh niên bị ném ra vỉa hè trước cửa quán bar. Đám người Khương Tam Lãng và mười mấy tên đàn em nghỉ ngơi thảnh thơi ở gần đó để quan sát.
Đám người đi đường thấy tình cảnh này thì cũng tỏ lòng trắc ẩn. Nhưng anh thanh niên bị bọn đàn em trông coi khiến cho mấy nhân vật quần chúng không dám đứng ra giúp đỡ.
Có hai cảnh sát tuần tra đi tới hỏi:
“Có chuyện gì xảy ra?”
Khương Tam Lãng trả lời:
“Mấy đồng chí cảnh sát, người này là bên phía chúng tôi. Chúng tôi cũng chỉ đang đùa giỡn thôi, các vị vẫn nên đi tuần sang khu vực khác đi.”
Anh thanh niên bị đánh gãy một chân, cảm giác đau đâm thấu tim gan. Nhưng anh ta vẫn cắn răng chịu đựng chứ không cho phép bản thân rên la kêu gào lên.
Hai cảnh sát tuần tra nhìn thấy Khương Tam Lãng thì lập tức cười đáp:
“Ồ, hóa ra là bố Ba Khương. Được rồi, các vị tiếp tục vui đùa nhé, chúng tôi đi đây!”
“Gì cơ? Lý Đào bị Khương Tam Lãng phát hiện còn bị đánh gãy chân?”
Lúc Trương Long nhận được tin tức thì khuôn mặt ông ta đột nhiên tối sầm lại.
“Lập tức cho người đến cứu viện!”
Hiện tại đã là hơn mười giờ tối, khí trời lạnh thấu xương, Lý Đào còn nằm trên vỉa hè. Anh ta nằm co ro lại một cục, thân thể anh ta lạnh cóng, run lẩy bẩy.
Nhưng lại rất trùng hợp, hiện tại lại không hề có cảnh sát hình sự phối hợp với nhóm anh ta nữa.
Tiểu Yêu xuất hiện trong đám đông, bởi vì Lý Đào vẫn luôn nằm co quắp nên cậu ta mãi không thể nhận ra đó là ai.
Nhưng Tiểu Yêu vẫn không nhịn được mà chen vào đám đông, cậu ta vừa đi vừa lầm bầm:
“Có người đánh cho anh ta bị thương à? Đến cùng là đã xảy ra chuyện gì?”
Lý Đào đã phát hiện ra Tiểu Yêu!
Hiện tại Lý Đào đã làm mất điện thoại, không có cách nào để mà liên lạc với Trương Long được. Khi anh ta vừa nghe thấy tiếng của Tiểu Yêu vọng đến từ đám đông thì anh ta lập tức hô lên:
“Anh Yêu!”
“Hả?”
Tiểu Yêu đang cật lực luồn lách qua dòng người xô đẩy hỗn tạp thì lập tức nghe thấy có người gọi tên cậu ta. Tiểu Yêu hơi giật mình, bước chân cũng nhanh hơn.
“Cậu là... bé Đào?”
“Là tôi, tôi bị bọn chúng đánh gãy chân.”
Lý Đào cắn răng mà nói.
“Mẹ nó!”
Phản ứng đầu tiên của Tiểu Yêu là tức đến dựng đứng người lên.
“Cái lũ súc vật nhà tụi bây dám đánh anh em của ông hả? Tụi bây muốn chết đúng không?”