“Không không không, đừng vội thế!” Diệp Vô Phong vừa cười vừa tiến lại gần gã da trắng rồi nhìn thẳng vào đôi mắt xanh của gã: “Xin chào, tôi là du học sinh trở về từ nước M, có thể giúp gì cho anh không?”
“Không, không cần, cám ơn.” Gã vừa lễ độ vừa xa cách đáp lời rồi tiếp tục tiến về phía trước.
Diệp Vô Phong tiến lên giật lấy chiếc vali trong tay gã: “Để tôi giúp anh! Yên tâm đi, tôi không cần tiền boa.”
“Hừ?” Gã da trắng lạnh lùng lùi về phía sau một bước, chiếc vali cũng dịch ra phía sau: “Tránh xa tao một chút! Tao không chào đón mày!”
Vẻ mặt gã lạnh băng, điệu bộ như muốn hù dọa Diệp Vô Phong.
Bạch Tinh Đồng cầm súng, bất cứ lúc nào cũng có thể chiến đấu.
Tuy rằng hai bên nói tiếng Anh rất trôi chảy nhưng Bạch Tinh Đồng chỉ nghe hiểu một phần, sau khi chứng kiến động tác của hai bên, cô ta càng hiểu rõ bọn họ đã bắt đầu giương cung chém kiếm!
Hạ Chinh chứng kiến một màn này cũng bị dọa một trận, vội vàng cầm súng.
Chuyện thế này khi nói ra thì rất ung dung tự tại, nhưng sau khi bị phát hiện thì đối với bọn họ mà nói là chí mạng! Có thể chết bất cứ lúc nào.
Gã u ám nhìn Diệp Vô Phong: “Tránh xa ra, nếu không tao sẽ không khách khí với mày đâu.”
Mặc dù Diệp Vô Phong vẫn chưa hề chạm đến chiếc vali nhưng gã ý thức được rằng Diệp Vô Phong là một cao thủ, chắc chắn rất khó đối phó.
Diệp Vô Phong cười xán lạn: “Bạn bè phương xa tới, Thần Châu xinh đẹp lại là nơi lấy lễ nghi làm đầu, chắc chắn phải sẵn lòng tiếp đãi.”
Đôi mắt của gã da trắng lóe lên: “Câm miệng! Cút ngay!”
Vừa nói, trong tay gã đã xuất hiện một con dao găm, lập tức đâm về phía Diệp Vô Phong.
“Cẩn thận!” Bạch Tinh Đồng cách xa hai người họ khoảng năm mét, vốn dĩ muốn nổ súng nhưng khoảng cách giữa Diệp Vô Phong và đối phương quá gần, cô ta không thể đảm bảo mình sẽ thành công, vậy nên chỉ có thể hét lên cảnh báo.
Diệp Vô Phong nhìn ra được gã da trắng này là một tay súng bắn tỉa, mặc dù võ công cũng rất lợi hại nhưng cũng chỉ là một người bình thường.
Mà bản lĩnh của gã trong mắt Diệp Vô Phong chẳng khác nào mèo vờn chuột.
Bởi vì Diệp Vô Phong nhìn rất rõ ràng, bản lĩnh của gã da trắng tương đương với một võ sĩ quyền anh bình thường, nhiều nhất tương đương với thực lực của cảnh giới Đại Sư.
Vậy nên với bản lĩnh của gã da trắng này, muốn làm Diệp Vô Phong bị thương chẳng khác nào một trò cười.
Gã da trắng cầm dao găm đâm tới, theo tính toán của gã, kẻ này mặc dù có chút công phu mèo cào nhưng bản thân là một tay đao đã rèn luyện nhiều năm, đối phương nhất định sẽ bị thương.
Nhưng dao găm của gã vừa đâm tới liền phát hiện không thấy nó đâu nữa! Tay phải của gã vậy mà cũng không thể động đậy được! Ôi trời, đây là chuyện gì? Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?
Đương nhiên dao găm trong tay gã đã bị Diệp Vô Phong đoạt mất, cổ tay gã thì bị Diệp Vô Phong tóm lấy, các ngón tay cũng không thể chuyển động linh hoạt.
Bạch Tinh Đồng tuy cũng chỉ là cấp Đại Sư nhưng thoạt nhìn đã thấy Diệp Vô Phong vừa chế ngự kẻ địch!
Vậy nên cô ta thu súng lại, lập tức chạy tới, còng tay kêu “Rắc” một tiếng đã nằm trên tay gã da trắng.
“Không! Tao là người nước ngoài! Chúng mày không có quyền bắt tao! Thả tao ra!” Gã da trắng cực lực kháng nghị, trong đó xen lẫn vài câu tiếng phổ thông không sõi.
Hạ Chinh tiến lại gần, họng súng ngắm thẳng vào đầu gã: “Thành thật đi! Còn động đậy thì tao sẽ nổ súng!”
Khi gã da trắng còn ở nước M biết rằng nòng súng của cảnh sát không phải chuyện đùa! Bởi vậy bây giờ ở Thần Châu, gã cũng không biết rằng Hạ Chinh không thể tùy tiện nổ súng!
Nhưng Hạ Chinh đã mở chốt an toàn rồi, gã nhìn thấy rất rõ ràng! Dù sao thì gã cũng là một tay súng rất lợi hại, ở phương diện này vô cùng quen thuộc.
Tay phải của gã da trắng đã không còn tác dụng, đối với một tay súng mà nói đã mất trên chín mươi phần trăm sức chiến đấu, vậy nên gã chỉ có thể chậm chạp giơ hai tay đầu hàng.
Sau khi còng tay gã da trắng, Diệp Vô Phong liền hòa vào dòng người hối hả, hai người Bạch Tinh Đồng và Hạ Chinh áp giải gã da trắng về cục Công An.
Cả quá trình bắt giữ không đến ba phút.
Mặc dù xung quanh có rất nhiều người chứng kiến nhưng cũng rất nhiều người chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì sự việc đã kết thúc rồi.
Cho đến lúc gã da trắng bị đưa đi, những người đứng xem cũng vẫn chưa hiểu rốt cuộc có chuyện gì xảy ra.
Trở về cục Công An, Bạch Tinh Đồng lập tức tập hợp đội ngũ, tiến hành thẩm tra, bởi thông qua việc kiểm tra chiếc vali phát hiện một khẩu súng bắn tỉa vô cùng cao cấp! Thứ đồ này hoàn toàn bị cấm ở Trung Hoa đại lục. Vậy nên cho dù gã da trắng này không có bất kì hành vi phạm tội nào, giam giữ gã mười lăm ngày nhất định không thành vấn đề!
“Anh tên là gì? Từ đâu đến? Tại sao lại đến Trung Quốc? Nói đi!” Phụ trách thẩm tra hỏi, đương nhiên là một viên cảnh sát thông thạo tiếng Anh.
Hai tay gã đeo còng tay, không nói lời nào, chỉ lạnh lùng nhìn cảnh sát thẩm vấn.
Viên cảnh sát thẩm vấn cũng nhìn ra gã da trắng này có loại khí thế từ trên cao nhìn xuống, dường như gã là một chủ nhân kiêu ngạo, hoàn toàn không xem viên cảnh sát trước mặt ra gì.
“Không nói thì sẽ không có chuyện sao? Dựa vào hành vi mang theo súng bắn tỉa của anh hôm nay, tôi hoàn toàn có thể khiến anh ở trong tù một năm!” Bạch Tinh Đồng lớn tiếng nói, sau đó ra hiệu viên cảnh sát thông thạo tiếng Anh kia dịch lại.
Gã da trắng lạnh lùng liếc nhìn Bạch Tinh Đồng một cái sau đó nhắm mắt lại, căn bản không để ý đến cô ta.
Nói chung, Bạch Tinh Đồng mất cả nửa ngày, gã da trắng kia vẫn khăng khăng không nói lời nào, Bạch Tinh Đồng cũng không còn cách nào, đành bảo cấp dưới liên tục thẩm vấn người này!
Cái bọn họ gọi là “Liên tục thẩm vấn” là dùng khoảng thời gian này để ép gã da trắng, khiến cho gã không có thời gian để nghỉ ngơi, đến cơ hội chợp mắt cũng không có.
Cách làm này thoạt nhìn thì đơn giản nhưng đối với rất nhiều người vô cùng hiệu quả, đặc biệt với người tinh thần không vững sẽ sụp đổ rất nhanh vì không có thời gian nghỉ ngơi.
Nhưng gã da trắng này mặc dù đã thức liền hai mươi tư tiếng nhưng vẫn mang dáng vẻ lạnh lùng, hiển nhiên đã trải qua huấn luyện đặc biệt.
Bạch Tinh Đồng không biết chút thông tin nào của gã cả! Cô ta vô cùng tức giận nhưng cũng không biết nên làm thế nào.
Nếu vượt quá hai mươi tư tiếng đồng hồ thì theo quy định cô ta phải đưa gã tới trại tạm giam.
Nhưng người này lai lịch không rõ ràng, Bạch Tinh Đồng có quyền tiếp tục giam giữ.
Người này chính là tay súng Hồ Quý thuê, tên là Lôi Mông! Hơn nữa kỹ thuật bắn súng của Lôi Mông dù có trong giới lính đánh thuê cũng sẽ là một tay súng nổi danh.
Vậy nên hôm nay gã cảm thấy vô cùng bực bội vì thua dưới tay Diệp Vô Phong, thật đúng là lật thuyền trong mương!
Ở nước M, cảnh sát có tố chất được huấn luyện chuyên nghiệp cũng không thể bắt được Lôi Mông bởi gã đã được huấn luyện mười mấy lần để thoát khỏi truy bắt, nhưng lần này bị bắt ở Trung Hoa đại lục, ít nhất có thể thấy không phải lần nào cũng có thể thuận lợi thoát thân!
Không ngờ Trung Hoa thần bí mà cổ kính lại trở thành nấm mồ sự nghiệp của gã. Đây là điều gã không thể chấp nhận, thậm chí không có cách nào tha thứ cho chính mình.