“Mấy kẻ hành hung đâu cả rồi?” Bạch Tinh Đồng hỏi thăm ba bạn học của Lưu Chấn Khôn.
“Lúc ấy chúng tôi chỉ lo giúp Chấn Khôn, chúng tôi không để ý đến việc mấy người đó chạy đi đâu cả!” Một bạn học nam tỏ vẻ hối hận.
“Các cậu đánh nhau với bọn họ sao?” Bạch Tinh Đồng hỏi bạn học nam đó.
“Không phải đâu! Mấy người đó xông vào phòng bao của bọn tôi, sau đó còn cố ý khiêu khích! Tính tình Chấn Khôn nóng nảy nên liền nhào vô, kết quả là như bây giờ.” Hai mắt cậu bạn kia đã rưng rưng: “Không ai trong bọn tôi lại ngờ rằng chuyện sẽ thành ra thế này! Chấn Khôn thật sự chết quá oan uổng.”
Sau khi thẩm vấn nhân viên, điều tra camera giám sát và thu thập bằng chứng tại hiện trường xong, Bạch Tinh Đồng ôm vẻ mặt hầm hầm quay về cục công an, trời cũng đã sáng hẳn.
Thân là một cảnh sát hình sự, tin báo án chính là mệnh lệnh, cuộc sống của bọn họ vốn không có bất kỳ quy luật nào như thế.
Bộp! Bạch Tinh Đồng đập mớ tài liệu vừa mới ghi chép lên bàn làm việc: “Tức chết tôi mà! Đội trưởng Hình, phải lập tức bắt giữ Âu Dương Lôi ngay thôi! Đây chắc chắn là do gã ta làm!”
Lạc Viễn Chinh và Hình Liên Cương đều có mặt, hai người nhìn Bạch Tinh Đồng nổi giận, Hình Liên Cương khoát tay: “Đội trưởng Bạch à, những thông tin này có cái nào là chứng cứ nhắm vào Âu Dương Lôi không?”
“Hừ… Nhưng việc này chắc chắn là do gã Âu Dương Lôi làm! Cái tên khốn kiếp đó, hai tay dính đầy máu tươi! Cục trưởng Lạc, chúng ta không thể tha thứ cho gã!” Bạch Tinh Đồng hậm hực ngồi xuống, trông vẫn còn rất tức giận.
“Được rồi, Tinh Đồng à, cô ăn chút gì trước đi, nghỉ ngơi một chút, sau rồi hẳn tiếp tục công việc. Việc còn lại, tôi và Liên Cương sẽ phụ trách vụ án liên hoàn này.” Lạc Viễn Chinh an ủi.
“Cục trưởng Lạc, không phải ông đã nói rồi sao, tin báo án chính là mệnh lệnh! Tôi là một cảnh sát hình sự, bản báo án đang ở trong tay, làm gì có thời gian mà nghỉ ngơi được chứ?”
Lạc Viễn Chinh nhíu mày, nói: “Đội trưởng Bạch, tôi lệnh cho cô phải đi nghỉ ngơi!”
“Hả? Cục trưởng Lạc, mệnh lệnh này của ông bất hợp lý quá rồi?” Vẻ mặt Bạch Tinh Đồng đầy sự mệt mỏi nhưng lại không can tâm, cô ta cắn răng nói: “Âu Dương Lôi làm xằng làm bậy như vậy, tôi nhất định phải tống anh ta vào tù!”
Hình Liên Cương nói: “Đội trưởng Bạch à, chúng tôi tất nhiên đều muốn tống Âu Dương Lôi vào tù, nhưng cái gã này quá xảo trá, để tóm được thóp của gã thật sự không dễ dàng gì. Cô vẫn nên nghe theo lệnh của cục trưởng Lạc đi, nghỉ ngơi trước đã rồi hẳn làm việc sau.”
Lạc Viễn Chinh gật đầu: “Đúng đấy, không nghỉ ngơi hợp lý thì sao mà làm việc cho được! Chúng ta đi thôi.”
Thế là Bạch Tinh Đồng lái xe đi tìm Diệp Vô Phong, nhưng chính cô ta cũng không ngờ rằng khi đến bãi đỗ xe của chi nhánh công ty Hoa Cường, vừa dừng xe lại thì cơn buồn ngủ ập tới, cô ta ngủ thiếp đi.
“Tổng giám đốc Diệp, cảnh sát Bạch đến tìm anh.” Vì Hàn Kỳ nhận ra chiếc xe có biển số xe dân dụng của Bạch Tinh Đồng chạy vào bãi đỗ xe, trong mấy phút Bạch Tinh Đồng không ra khỏi xe, Hàn Kỳ lại trùng hợp đụng mặt Diệp Vô Phong nên không kiềm được báo cáo ngay.
“Hả? Cứ để cô ấy đến gặp tôi.” Diệp Vô Phong đi thẳng vào thang máy.
Thật ra anh đã biết việc ban đấu thầu lần này xảy ra chuyện bất ngờ.
Diệp Vô Phong cũng nghĩ rằng hành động trả thù này chắc chắn đương nhiên là do Âu Dương Lôi làm. Nhiệm vụ quan trọng nhất hiện giờ là trong tất cả thành viên thuộc ban đầu thầu, còn nhà ai là chưa xảy ra chuyện?
Vì thế, Diệp Vô Phong đã phái Đường Trảm và Dương Chấn Hoa đi điều tra.
Diệp Vô Phong trở lại phòng làm việc của mình, nhận tin báo từ Đường Trảm và Dương Chấn Hoa, đột nhiên nhận ra một chuyện: “Hử? Không phải Bạch Tinh Đồng đã đến sao? Sao lâu như thế mà cô ấy vẫn chưa lên?”
Bạch Tinh Đồng đến nơi này cũng giống như về nhà mình, không hề cố kỵ, vệ sĩ Hàn Kỳ chắc chắn cũng sẽ không ngăn cản cô ta.
Nhưng mà hai mươi phút đã trôi qua, sao cô nàng còn chưa lên? Với tính tình hấp tấp vội vàng của cô nàng sao có thể chậm chạp như vậy được?
Thế là Diệp Vô Phong không nhịn được liền gọi cho Hàn Kỳ: “Hàn Kỳ, anh đi xem thử giúp tôi cảnh sát Bạch có phải đã về rồi không?”
“Hả? À, được.” Hàn Kỳ tiếp nhận mệnh lệnh, vội vàng đi đến bãi đỗ xe. Mấy phút sau Diệp Vô Phong đã nhận được cuộc gọi đến từ Hàn Kỳ: “Tổng giám đốc Diệp, chuyện là… Cảnh sát Bạch đã ngủ quên rồi.”
“Ngủ quên? Ở trong xe?” Diệp Vô Phong khẽ giật mình.
“Đúng vậy.” Hàn Kỳ cố nhỏ giọng đến hết mức: “Anh Diệp, tôi phải đánh thức cô ấy hay sao ạ?”
“Không cần đâu, để tôi xuống dưới đó.” Diệp Vô Phong nghĩ hoài cũng không hiểu nổi tại sao Bạch Tinh Đồng lại cứ chạy đến bãi đỗ xe chi nhánh công ty Hoa Cường để ngủ?
Cốc cốc, Diệp Vô Phong đi vào bãi đỗ xe, gõ nhẹ vào cửa sổ xe.
“Hở?” Dù sao thì Bạch Tinh Đồng cũng là cao thủ cấp đại sư, tính cảnh giác rất cao, nghe thấy tiếng gõ cửa xe liền tỉnh giấc ngay. Cô ta dụi mắt, còn hơi mơ màng: “Hả? Diệp Vô Phong, tôi đang ở đâu đây?”
Diệp Vô Phong kéo cửa xe ra, quan sát cô ta từ trên xuống dưới: “Cảnh sát Bạch, cứ thích chạy đến hầm đỗ xe của chi nhánh công ty Hoa Cường để ngủ, đây cuối cùng là ý gì đây hả?”
“Trời ơi! Tôi thế mà ngủ quên mất trong xe?” Lúc này Bạch Tinh Đồng mới tỉnh ngủ, lập tức thấy xấu hổ: “À, Diệp Vô Phong, tối hôm qua mới xảy ra mấy vụ án…”
Diệp Vô Phong khoát tay: “Đừng nói nữa, tôi biết rồi.”
“Anh biết? Tôi cảm thấy chắc chắn là do Âu Dương Lôi làm! Nhưng mà cục trưởng Lạc và đội trưởng Hình không đồng ý bắt giữ Âu Dương Lôi!” Giọng điệu Bạch Tinh Đồng có vẻ hơi tủi thân.
Diệp Vô Phong gật đầu: “Hướng nghi ngờ của cô đương nhiên đúng. Nhưng bây giờ, liệu cô có nghĩ rằng muốn tóm được bàn tay gây tội kia của đối phương thì phải bảo vệ những người còn lại của ban đấu thầu hay không.”
“Trời ơi! Đúng ha! Tôi lập tức gọi cho cục trưởng Lạc đây!” Bạch Tinh Đồng vội vàng lấy điện thoại ra định quay số gọi cho cục trưởng Lạc.
Diệp Vô Phong vươn tay ngăn cản, lắc đầu, nói: “Ông cục trưởng Lạc gian trá đó chắc chắn đã nghĩ ra từ lâu rồi.”
Bạch Tinh Đồng hận đến nghiến răng: “Cái lão hồ ly này! Cố ý đuổi khéo tôi đi, hóa ra là bận sắp xếp nhiệm vụ bảo vệ.”
Diệp Vô Phong đưa điện thoại sang, trên màn hình là danh sách thông tin: “Tiêu Thụ Nguyên, nam, 49 tuổi, Phó Kỹ sư trưởng Cục quản lý đường cao tốc, đã ly hôn, con trai là Tiêu Đăng Phong, hiện đang học năm ba đại học Phụng Thiên…”
“Hả?” Bạch Tinh Đồng vui mừng vô cùng: “Anh có những thông tin này rồi à? Tốt quá rồi! Bây giờ chúng ta phải làm gì đây?”
Diệp Vô Phong nói: “Cô cũng đã mệt tới như vậy rồi, vẫn nên nghỉ ngơi một chút đi! Nhiệm vụ bảo vệ tiếp theo cứ giao cho tôi xử lý.”
“Không, tôi nhất định phải tham gia!” Bạch Tinh Đồng đương nhiên không phục.
Diệp Vô Phong bất đắc dĩ trả lời: “Được thôi, vậy chúng ta lập tức đi bảo vệ Tiêu Đăng Phong thôi. Cô yên tâm, phía Tiêu Thụ Nguyên đã có người đi bảo vệ rồi.”
“Được! Cứ thế đi!” Quả nhiên Bạch Tinh Đồng vừa nghe nói có tình tiết trong vụ án, lập tức lên tinh thần ngay.
Diệp Vô Phong nói: “Làm phiền cô chuyển qua ngồi ghế phụ, để tôi lái xe, cô tiện thể ngủ được một lúc trên xe.”
“À, được.” Bạch Tinh Đồng ngồi vào ghế lái phụ, thắt kỹ dây an toàn, nhìn Diệp Vô Phong khởi động xe, cô ta nói: “Nhưng anh không được thừa lúc tôi ngủ quên mà chiếm lợi đâu đấy.”
Thật ra câu này chẳng khác gì: Nhân lúc tôi ngủ quên, nếu anh không chiếm lợi thì anh chắc chắn là đồ đần!
Diệp Vô Phong lái xe đi: “Khụ khụ, cô yên tâm, tôi không có hứng thú.”
“Anh!” Bạch Tinh Đồng trợn mắt liếc Diệp Vô Phong: “Anh nói thế là ý gì hả? Tôi xấu cỡ vậy à? Đến cả hứng thú chiếm lợi từ tôi mà anh cũng không có luôn à?”
“À, chuyện đó, thật ra tôi cũng có ý nghĩ đó, nhưng tôi không nên phản bội Thư Âm, đúng không?” Diệp Vô Phong cười cười: “Cô vẫn nên nhắm mắt lại ngủ đi.”