Lâm Thư Âm bổ nhào về trước ôm lấy cổ anh, hôn lên môi anh một lúc lâu sau mới rời, cô xinh đẹp quyến rũ, nói: "Chẳng lẽ ngay cả như thế anh cũng không hiểu? Lừa em sao?"
Diệp Vô Phong lắc đầu: "Anh hiểu, nhưng anh vẫn chỉ yêu em."
Lâm Thư Âm trừng anh một cái, tuy trong lòng ngọt ngào, cũng ấm ức cho bạn thân của mình, nhưng lại không biết khuyên Diệp Vô Phong thế nào.
Diệp Vô Phong nhào đến như sói… Lâm Thư Âm cũng vô cùng vui vẻ.
Đội ngũ Âu Dương Lôi cử đi lần này bị bắt tổng cộng mười sáu người, Âu Dương Lôi hận đến nghiến răng, bởi vì ông ta muốn vỗ về mấy người này và gia đình họ thì nhất định phải chi rất nhiều tiền.
Sau khi Bắc Thoái Vương nghe kể vậy, hung tợn nói: "Hay để tôi trực tiếp thủ tiêu Diệp Vô Phong!"
Âu Dương Lôi hơi do dự nói: "Tam Lãng, sắp xếp cho Tất Tùng tập kích thủ tiêu Diệp Vô Phong đi! Người này là mối đe dọa rất lớn của chúng ta."
"Vâng." Khương Tam Lãng gật đầu.
Khi Diệp Vô Phong nghe nói Lâm Thư Âm muốn ra ngoài bàn chuyện làm ăn, vội chạy xuống ga-ra dưới hầm, nhưng khi anh đến cạnh chiếc BMW X7, bỗng nhiên cảm thấy hình như chiếc xe này bị ai làm gì rồi!
Anh lại không nhìn ra chỗ nào bị tác động, chỉ là trực giác.
Anh thả chậm bước chân, cẩn thận từng chút đến trước ghế lái, kiểm tra trong xe, sau đó ngồi xổm xuống, rồi nằm trên sàn cẩn thận kiểm tra bên dưới xe.
"Anh đang làm gì vậy?" Lâm Thư Âm cầm túi xách nhỏ của mình, chậm rãi bước đến.
"Không ổn!" Diệp Vô Phong đột nhiên nhảy lên chạy đến bên cạnh Lâm Thư Âm, tay phải vững chắc ôm lấy eo nhỏ của cô, sau khi đến chiếc xe bên cạnh thì lủi qua, cùng lúc đó đè Lâm Thư Âm ở dưới thân!
Ầm! Tiếng nổ dữ dội đinh tai nhức óc, vụ nổ gây ra sóng khí, làm cho chiếc xe bên cạnh cũng lộn nhào! Ánh lửa cao ngất!
"Ơ?" Lâm Thư Âm bị doạ dùng sức ôm chặt Diệp Vô Phong, đây là trụ cột đáng tin nhất lúc cô nguy hiểm.
Đất bên dưới cô rung động, cô chỉ cảm thấy mạng sống mình như đang trôi nổi trên biển vậy, bất cứ lúc nào cũng có thể chìm xuống đáy.
Khoảnh khắc này, cô cảm thấy mình sắp chết rồi.
Đột nhiên, chiếc xe bị sóng khí làm lật nhào văng đến chỗ hai người!
Diệp Vô Phong ôm Lâm Thư Âm lăn qua bên cạnh nhưng không kịp!
Khi chiếc xe việt dã văng đến, Diệp Vô Phong lại đặt Lâm Thư Âm bên dưới người, dùng sức tay chân chống đỡ.
"Cố lên!" Diệp Vô Phong lo lắng bên dưới, hét lớn hai tiếng.
"Vô Phong." Lâm Thư Âm biết anh đang bảo vệ mình, thấp giọng gọi. Ầm, chiếc xe việt dã đập vào lưng Diệp Vô Phong!
Khủng khiếp vậy? Lúc Lâm Thư Âm ôm chặt eo Diệp Vô Phong mới phát hiện mình không chạm đất.
Khi chiếc xe cứng cáp đập lên người Diệp Vô Phong, Lâm Thư Âm cảm thấy người mình cũng bị đè xuống theo, nhưng không chạm đến mặt đất! Diệp Vô Phong dùng lực tay chân, chống đỡ toàn bộ lực do chiếc xe kia đập xuống!
Lâm Thư Âm chợt thấy trong lòng đau nhói! Trên người anh phải chịu bao nhiêu áp lực? Cô thật không thể tưởng tượng.
Diệp Vô Phong như một ngọn núi, vì cô mà ngăn cản tổn thương mà dường như không thể nào ngăn cản được.
"Au!" Diệp Vô Phong đợi đến khi chiếc xe đè lên người, sau khi từ từ ổn định lại, hét một tiếng, tay chân cùng sùng sức, chiếc xe kia bị anh cứng rắn bật ra ngoài!
Sau đó, trong nháy mắt cơ thể Diệp Vô Phong nhân lúc chiếc xe bật ra, nhanh nhẹn nhảy lên, dùng sức hai tai giữ lại, sau đó lại dùng sức!
Rầm! Chiếc xe lăn rồi bị hất tung đi, cuối cùng Lâm Thư Âm an toàn rồi.
Diệp Vô Phong chìa tay kéo Lâm Thư Âm dậy, lúc này chiếc xe nổ đã bốc cháy ngùn ngụt, hơi nóng vô cùng lớn phả vào mặt!
Lâm Thư Âm yếu ớt đỡ tay Diệp Vô Phong: "Anh bị thương rồi phải không? Bị thương ở đâu? Chúng ta đi bệnh viện ngay!"
Diệp Vô Phong lắc đầu, ánh mắt nghiêm túc: "Chuyện này chắc là Âu Dương Lôi làm."
Lâm Thư Âm đỡ anh đi: "Đừng nhìn nữa, thật sự khó tưởng tượng, nếu không phải anh phát hiện kịp thời, chúng ta ngồi trong xe..."
Diệp Vô Phong ôm vai cô, thì thầm bên tai: "Xin lỗi, dọa em sợ rồi sao?"
Lâm Thư Âm lắc đầu: "Em không bị tổn hại một cọng tóc! Bây giờ quan trọng nhất là vết thương của anh! Trên lưng anh chắc chắn bị xước da rồi đúng không? Để em xem thử nhé?"
"Không cần xem đâu, không sao hết, chút thương tích ngoài da thôi." Diệp Vô Phong vốn không quan tâm, nhưng người đẹp quan tâm khiến lòng anh ấm áp.
"Đồ bị rách cả rồi, này anh xem này, chảy máu rồi! Trời ơi! Diệp Vô Phong, anh đến bệnh viện cho em ngay!" Sau khi Lâm Thư Âm mượn ánh sáng điện thoại kiểm tra một chút, đột nhiên không nghe nữa.
Bản thân cô rất rõ, dưới sự bảo vệ của Diệp Vô Phong, cô không chịu bất kỳ thương tổn nhỏ nào.
Nhưng sau lưng Diệp Vô Phong lại bị chiếc xe kia cọ đến nỗi vết thương khắp nơi! Dù là vết thương nhỏ nhưng đều hở miệng, thật quá đáng sợ!
"Tổng cộng có sáu vết thương, đều đang chảy máu." Lâm Thư Âm vô cùng đau lòng: "Phải đến bệnh viện ngay, anh nói gì cũng vậy thôi."
"Thật sự không cần mà! Trên chiến trường, vết thương cỡ này vốn không thể hạ hoả tuyến." Diệp Vô Phong tiếp tục biện minh.
"Nhưng ở đây không phải chiến trường, đây là hậu phương!" Lâm Thư Âm không cho giải thích, vẫn cứ dẫn Diệp Vô Phong đi ra ngoài: "Hàn Kỳ, tìm cho tôi chiếc xe ngay, đưa Diệp Vô Phong đến bệnh viện!"
Hàn Kỳ mang theo mấy bảo vệ, vội vã chạy đến: "Ơ? Chủ tịch Phong, tổng giám đốc Lam, vừa mới có tiếng nổ lớn lắm, chẳng lẽ hai người không nghe? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nổ ở đâu vậy?"
Lâm Thư Âm trừng mắt: "Diệp Vô Phong bị thương! Anh ấy đang chảy máu! Nổ gì mà nổ, không cần quan tâm đâu! Đưa anh ấy đến bệnh viện trước!"
"Vâng vâng, đưa đi ngay! Ngay lập tức!" Hàn Kỳ vội đỡ Diệp Vô Phong lên một chiếc xe MPV, Lâm Thư Âm cũng vội vàng lên xe cùng.
Diệp Vô Phong miễn cưỡng cười: "Thư Âm, anh thật sự không sao. Như thế này đi, em đi bàn việc với ai cũng không thể hoãn được, để Hàn Kỳ đưa đến bệnh viện là được rồi."
"Không!" Lúc này Lâm Thư Âm vô cùng cố chấp: "Bàn bạc kinh doanh thì từ nay về sau còn nhiều, nhưng việc anh bị thương thì không thể chậm một giây!"
Sau khi Hàn Kỳ biết Diệp Vô Phong bị thương, cũng mất hồn mất vía nhìn hai người Diệp Vô Phong từ trên xuống dưới, nói lẩm bẩm: "May mà không sao, chủ tịch Phong, đáng sợ quá!"
Diệp Vô Phong nói: "Âu Dương Lôi trả thù chúng ta! Mọi người yên tâm đi, dù sao đi nữa thì tôi cũng không để Âu Dương Lôi có kết cục tốt đâu!"
Hàn Kỳ hăng hái nói: "Đương nhiên rồi! Cái tên Âu Dương Lôi này dám đối đầu với chúng ta, ông ta tìm đường chết mà!"
Lâm Thư Âm nói: "Ông ta thua trận ở phương diện gọi đấu thầu, khó tránh khỏi tức giận. Nhưng dùng cách này trả miếng chúng ta thì quá nham hiểm rồi! Không phải thứ tốt lành gì."
Diệp Vô Phong nhếch môi: "Vợ anh nói ông ta không phải thứ tốt lành gì nhưng anh thấy ông ta không cần sống trên đời này nữa, lãng phí không khí lại lãng phí thức ăn, chết rồi vẫn lãng phí đất đai."
"Hì hì!" Lâm Thư Âm bị anh chọc cười, liền như hoa tươi nở rộ.