Sở dĩ Việt Thiên Niên vô tình như thế là vì muốn lấy lòng hai người Diệp Vô Phong, hy vọng mình có thể chịu ít tra tấn một chút.
“Nữ anh hùng, đã trói chặt rồi!” Việt Thiên Niên nở nụ cười lấy lòng, trong lòng anh ta thầm nghĩ: “Đợi bố ông đây đến, cho dù bọn mày có dập đầu cầu xin thì tao cũng không tha cho mày!”
Đàn ông thì chắc chắn phải đánh gãy tứ chi, sau đó trực tiếp ném xuống sông, còn phụ nữ thì trước tiên phải mình dùng trước, sau đó lại ném cho các anh em, nhất định phải giày vò cô ta đến chết mới thôi!
“Cái gì? Thiên Niên bị bắt?” Sau khi Việt Câu Tử trở lại Liệt Thuận, vốn dĩ gã ta đang định xử lý Tế Nhuyễn đã bỏ trốn mất dạng nhưng lại nghe được tin con trai bị bắt, gã ta lập tức tức giận: “Đối phương là ai? Là Câu Hắc Tử sao?
Câu Hắc Tử có địa vị vô cùng quan trọng trong giới giang hồ ở Liệt Thuận, có xu hướng ẩn muốn chống lạI Việt Câu Tử, bởi vậy người đầu tiên gã ta nghĩ tới chính là Câu Hắc Tử.
“Chắc chắn không phải là Câu Hắc Tử, là một người nơi khác! Anh Việt, cái tên ở nơi khác này vô cùng lợi hại! Chuyện là như vậy…”
Việt Câu Tử áp chế sự bực bội trong lòng, vất vả nghe thuộc hạ báo cáo, sau đó nổi trận lôi đình: “Khốn nạn! Tại sao các người có thể để Thiên Niên bị bắt? Hả? Đến cả đối phương là ai cũng không biết, các người chính là đồ vô dụng, vô tích sự!”
“Đúng đúng, anh Việt, chúng tôi là đồ vô tích sự, nhưng chúng tôi biết tên kia ở khách sạn nào…”
“Hả? Tốt lắm, tôi lập tức dẫn người tới! Các người xác định tên kia vẫn còn đang ở trong khách sạn kia sao?” Việt Câu Tử nhanh chóng hỏi.
Hai giờ sáng, Việt Câu Tử đã tới cửa khách sạn kia, bên cạnh gã ta chỉ dẫn theo bốn người, được ông ta gọi là Long Hổ Bưu Báo, là tứ đại Kim Cương bên cạnh ông ta, cũng là chiến lực mạnh mẽ nhất của gã ta.
Việt Câu Tử vô cùng tự tin, ở thành phố Liệt Thuận này, quả thực gã ta rất khó gặp được kẻ địch, đến cả Câu Hắc Tử cũng không dám chiến đấu trực diện với gã ta.
Nhưng mà theo như những gì thuộc hạ báo cáo, cái người trẻ tuổi đến từ nơi khác bày quá lợi hại, đến cả sư phụ Ngưu Vấn Thiên cũng không phải là đối thủ của tên kia.
Việt Câu Tử nhất định phải cẩn thận, nếu không mấy năm lăn lộn ở giang hồ của ông ta sẽ trở nên vô ích.
“Báo, cậu đi đến quầy lễ tân của khách sạn hỏi xem có phải là Thiên Niên với ưu phụ Ngưu Vấn Thiên đang ở đây không?” Việt Câu Tử ra lệnh.
Đúng lúc này Ngưu Giác đang âm thầm đi từ đại sảnh khách sạn ra bên ngoài, vừa nhìn thấy Việt Câu Tử, anh ta lập tức khóc ròng: “Anh Việt, bố tôi đã bị bắt, bị cái tên trẻ tuổi kia bắt! Thế mà anh ta lại có thể đánh bại bố tôi! Trời ơi! Anh Việt, tôi nên làm cái gì đây? Anh ta đã đánh gãy hai chân của bố tôi rồi.”
Việt Câu Tử túm chặt lấy Ngưu Giác: “Ngưu Giác, cậu nói rõ ràng lại cho tôi, có phải Thiên Niên cũng đang ở đây sao?”
“Đúng vậy, sư đệ Thiên Niên cũng bị tên kia bắt! Tên kia thật sự rất mạnh, một chiêu đã đánh tôi ngã xuống đất! Trời ơi, tôi chưa kịp phản ứng gì đã bị đánh cho một cái.” Hình như đến tận bây giờ Ngưu Giác vẫn chưa lấy lại tinh thần, vẫn chìm trong hồi ức lúc đó mình bị đánh bại như thế nào.
Mạc Long ở bên trong tứ đại Kim Cương lớn tiếng nói: “Anh Việt, tôi đi dạy dỗ tên nhãi kia!”
Việt Câu Tử lắc đầu: “Đừng, không được hành động lỗ mãng, Mạc along, mấy người các người chuẩn bị sẵn sàng đi! Chờ một lát nữa tên kia đi ra, chúng ta phải nghĩ cách tập kích nó.”
Mạc Long nghiêm túc gật đầu: “Dạ.”
Mạc Long đã từng bàn luận võ công với Ngưu Giác, mặc dù võ công của Ngưu Giác không bằng Mặc Long, nhưng mà Mặc Long muốn chiến thắng Ngưu Giác thì cũng phải tốn không ít sức lực!
Nhưng vừa nãy anh ta cũng nghe Ngưu Giác miêu tả, đối phương muốn thắng Ngưu Giác quả thật cũng không cần phải tốn bao nhiêu sức lực!
Nói như thế thì chẳng kẽ võ công của đối phương đã đạt tới cảnh giới cấp Thần sao?
Mặc Long không thể tiếp thu được, bởi vì trong nhận thức chùa anh ta, anh Việt ở trước mặt đã là người có võ công cao nhất ở Liệt Thuận rồi.
Người trực khách sạn tối nay chính là nhân viên nữ sáng nay, có thế nói hôm nay cô ta đã trải qua những chuyện không có cách nào miêu tả được, nếu không phải vì phải kiếm tiền nuôi gia đình thì cô ta đã cắp đít chạy từ lâu rồi, hôm nay khách tới người này vênh náo hơn người kia, người này khí chọc hơn người kia, hơn nữa tất cả đều để lộ bộ mặt hung ác không dễ trêu.
Mặc dù Báo Tử đã cố làm ra bộ dáng thân thiện nhưng khi anh ta cười một cái còn khó coi hơn cả khóc, khiến cho trái tim bé nhỏ của nhân viên phục vụ đập thình thịch không ngừng!
“Em gái, tôi đến đây để hỏi thăm một người, chắc là em cũng biết Niên Thiếu chứ nhỉ? Em biết là khách hàng phòng nào đã bắt Niên Thiếu đi không?”
“Hả? Cái này, cái này...” Em gái Đông Bắc mồm mép luôn lưu loát bây giờ lại nói lắp, không thể nói thành câu.
Báo Tử nhìn em gái xinh xắn như con thỏ nhỏ bị kinh sợ thì trong lòng ngứa ngáy, không nhịn nổi mấy trong túi ra một tờ một trăm tệ, chậm rãi dùng lòng bàn tay đặt lên mu bàn tay em gái này: “Em gái, em đừng sợ! Em yên tâm, anh trai làm chủ cho em! Em nói đi, vị khách kia ở gian phòng nào? Em có thể gọi điện thoại cho người đó không?”
Vừa nói chuyện anh ta vừa rút ra thêm một trăm tệ dán lên mu bàn tay của em gái Đông Bắc này, Báo Tử không nhịn được muốn sờ cái mu bàn tay non mịn kia một cái.
“Hả, anh trực tiếp gọi tám không tám hai cho vị khách mua là được.” Tâm trạng của nhân viên nữ kia vô cùng thấp thỏm, trực tiếp đưa máy riêng cho Báo Tử.
Báo Tử Vô cùng hài lòng gật đầu: “Ah ha, rất tốt, em gái, em làm tốt lắm.” Anh ta lưu luyến rời khỏi bàn tay của nhân viên phục vụ kia, sau đó còn cười nháy mắt với nhân viên phục vụ nữ một cái.
Nhân viên phục vụ cảm thấy trái tim mình sắp vọt ra khỏi cổ họng, sau khi thấy Báo Tử rút tay về thì mới cảm thấy như được trút gánh nặng, đồng thời cô ta cũng rút tay trở về, không dám nhận hai trăm tệ kia, chỉ cúi đầu xuống, ánh mắt thấp thỏm không thôi.
Báo Tử lập tức gọi điện thoại cho Diệp Vô Phong: “Alo, xin chào, người nơi khác, tôi muốn biết có phải là anh đã bắt Niên Thiếu không? Còn bắt cả sư phụ Ngưu Vấn Thiên?”
Mâu thuẫn náo loạn tới tận bây giờ, đột nhiên Báo Tử phát hiện mình thậm chí còn không biết danh tính của đối phiên bản phương.
Diệp Vô Phong nói: “Anh là Việt Câu Tử sao? Đang ở quầy lễ tân đúng không?”
Báo Tử đảo hai mắt: “Ah ha, đúng vậy, người nơi khác, tôi khuyên anh mau trả người lại cho tôi! Nếu không anh có tin ông đây đánh gãy hai chân anh không?”
“Cụp!” Diệp Vô Phong trực tiếp cúp điện thoại.
Báo Tử buồn bực nhìn điện thoại: “Mẹ nó, thật to gan mà! Dám cúp điện thoại của ông đây?” Anh ta mọi lại lần nữa nhưng bên kia không có ai nghe.
Mười phút sau, cửa thang máy mở ra, Diệp Vô Phong lôi Việt Thiên Niên đang bị trói như cái bánh chưng đi ra khỏi thang máy, trực tiếp đi về phía quầy lễ tân, giống như mấy người Long Hổ Hưu Báo và Việt Câu Tử không hề tồn tại.
“Thiên Niên!” Việt Câu Tử vừa nhìn thấy con trai thì lửa giận lập tức bốc lên, cắn răng cắn lợi nói: “Thả con trai tao ra! Tên nơi khác kia, rốt cuộc mày là ai? Tại sao mày lại tới Liệt Thuận?”
“Rầm!” Diệp Vô Phong quăng Việt Thiên Niên lên sàn nhà, sau đó dẫm chân lên người anh ta, hờ hững nhìn Việt Câu Tử: “Việt Câu Tử?
Việt Câu Tử đang tức giận bước về phía trước một bước, khoảng cách với Diệp Vô Phong chỉ có ba mét: “Thằng nhóc, buông con trai tao ra, có việc gì thì thương lượng với nhau! Nhanh lấy chân của mày ra!”
Diệp Vô Phong thở dài: “Nghe nói ông Việt là người trượng nghĩa, hà khí vượt cả trời xanh, không ngờ lại người bao che cho con trai một cách mù quáng.”