Ngọn đèn trong phòng vẫn ấm áp, trên tivi truyền đến một bài hát vô cùng nhẹ nhàng, bọn họ chính là đang xem một tập phim truyền hình.
Cảnh tượng đẫm máu ở bên ngoài đã lan rộng, chẳng qua là âm thanh vẫn chưa truyền đến bên trong sân nhỏ.
Cách nhau một cái sân nhỏ, nhưng mà hai bên giống như hai thế giới khác nhau, một bên vô cùng ấm áp, bên còn lại đẫm máu dị thường.
Máu nhuộm đỏ một khoảng đất, những viên đạn đã bắn chiếc xe tải thành cái sàng, cũng bắn nát những thứ có mặt tại hiện trường thành những lỗ thủng.
Hỏa lực quá mạnh, đám người Triệu Lập căn bản cũng không biết rốt cuộc nơi này có bao nhiêu bảo vệ, càng khiến ông ta khiếp sợ những người bảo vệ trên tay cầm vũ khí kia.
Có phải là quá tốt rồi!
Trong tay bọn họ nhiều nhất cũng là một cây súng lục, những người còn lại cầm vũ khí cận chiến, ví dụ như dao rựa.
Đối mặt với nhiều viên đạn bay tứ tung như vậy, bọn họ chỉ có thể trốn trong xe tải, ngay cả ló đầu ra thăm dò cũng không được.
“Trong đêm tối có thể đánh chúng ta chuẩn xác như vậy, bọn họ chắc chắn là có thiết bị nhìn đêm, những người này rốt cuộc là ai, tôi không tin bọn họ là quân đội chính quy!” Lúc này Trương Đại Bảo vô cùng hoảng sợ.
Bản thân ông ta không đồng ý tấn công vào nhà Diệp Vô Phong, bây giờ lại xuất hiện tình huống như thế này, muốn rút lui cũng không thể được.
Có một số tên côn đồ đã muốn bỏ cuộc, nhưng chỉ cần bọn họ rút lui, để lộ bản thân trong tầm ngắm của đối phương, đối phương sẽ bắn thủng đầu của bọn họ mà không có chút do dự nào.
Một chút tình cảm cũng không nói.
Triệu Lập cũng biết, hiện tại bọn họ đã tiến vào một ngõ cụt, căn bản không có cách nào rời khỏi đây.
“Bây giờ chúng ta phải làm sao đây?” Một doanh nhân đi theo Triệu Lập đến nơi này cũng đã hoảng sợ, để bọn họ làm ăn thì còn có thể, nhưng để bọn họ làm người tiên phong nhảy vào lưới, bọn họ căn bản không làm được, bọn họ vô cũng quý trọng mạng sống của mình.
Cho nên nếu như không đến thời khắc cuối cùng, bọn họ sẽ không tự đâm đầu vào lưới.
Rầm rầm rầm!
Lựu đạn xuất hiện trong phạm vi của bọn họ, xe tải bị lựu đạn quăng trúng, những người trốn sau xe tải đều bị nổ tung.
Lúc này tay chân bị đứt ra bay tứ tung.
“Nếu như chúng ta còn tiếp tục tấn công thì đều sẽ bỏ mạng tại đây!” Trương Đại Bảo nhìn thấy Triệu Lập không nói một câu nào, mặc dù sắc mặt u ám, nhưng cũng có thể nhìn thấy được ông ta đang hoảng sợ, một tay túm lấy cổ áo của Triệu Lập.
“Ông nói cái gì đi chứ, hành động lần này là do ông đề nghị, bây giờ xảy ra chuyện như vậy, ông có phải nên nghĩ ra các để chúng ta trốn khỏi nơi này không.”
Hai mắt Triệu Lập vẫn mơ màng như cũ.
Ông ta biết kế hoạch tác chiến lần này của bản thân đã thất bại rồi, ông ta làm sao cũng không ngờ được cuộc phản công của bọn họ lại không chịu nổi một đòn tấn công như thế.
Sức phòng ngự của đối phương quá biến thái rồi?
Người bình thường căn bản không thể nào bố trí như vậy.
“Khốn khiếp! Tôi không nên nghe lời ông! Nếu như không nghe lời ông, tôi cũng sẽ không ra nông nỗi như thế này!” Trương Đại Bảo đùn đẩy trách nhiệm lên người Triệu Lập.
Ông ta nhìn những doanh nhân khác, vô cùng sợ hãi nói: “Tôi biết các người cũng không muốn, nhưng thực lực của Diệp Vô Phong quá mạnh, cũng không biết những người giúp đỡ anh ta đến từ đâu, giống như quân đội chính quy vậy, chúng ta căn bản không có cách nào chiến thắng! Cho nên chúng ta hãy đầu hàng đi!”
Lời nói của Trường Đại Bảo được mọi người tán thành, bọn họ đều nhao nhao giơ cờ trắng lên.
Lúc này người của Phong Mãn Lâu dừng bắn.
Nhiệm vụ của bọn họ là bảo vệ Lâm Thư Âm, nếu như kẻ địch đã đầu hàng rồi, đã nói lên bọn họ không còn là mối đe dọa với Lâm Thư Âm nữa.
Những chuyện tiếp theo sẽ giao lại cho đám người Trương Long xử lý.
Hai người Diệp Vô Phong và Lâm Thư Âm đang xem phim, nghe thấy âm thanh bên ngoài, tuy là Lâm Thư Âm có chút lo lắng, nhưng mà ở trong lòng Diệp Vô Phong, mọi lo lắng đều biến mất.
Chẳng qua là vẫn bị tiếng nổ bên ngoài dọa sợ.
Sau khi Diệp Vô Phong nhận được tin nhắn Trương Long gửi tới, không do dự trả lời ngay.
Trương Long châm một điếu thuốc, ngồi chồm hổm trên mặt đất: “Đám người này thật sự muốn tự tìm cái chết, một cái đầu heo cũng suy nghĩ được, lại dám tấn công đến nhà của giám đốc Diệp, nghĩ rằng chúng tôi dễ bắt nạt sao?”
Điện thoại di động rung lên, Trương Long đứng dậy, mở tin nhắn ra xem.
“Xử lý sạch sẽ một chút.”
Trương Long cất điện thoại vào, nhìn sang đám huynh đệ của mình nói: “Giám đốc Diệp nói, muốn chúng ta xử lý sạch sẽ một chút, cho nên những cánh tay chân bị đứt kia đều thu dọn hết cho tôi.”
“Anh Long, vậy những người đầu hàng thì sao?” Một thuộc hạ nghi ngờ hỏi.
Trương Long lộ ra vẻ hung dữ: “Giám đốc Diệp không phải đã nói rồi sao? Xử lý sạch sẽ, giám đốc Diệp không nhận cái đầu của bọn họ, đêm nay bọn họ nếu đã muốn tới ám sát giám đốc Diệp, vậy thì đã nghĩ đến hậu quả khi thất bại.”
Tên thuộc hạ kia gật gật đầu, lấy súng ra.
Trương Đại Bảo nắm lấy Triệu Lập đi lên phía trước, đứng trước mặt Trương Long, ông ta lộ ra vẻ tươi cười: “Đại ca, những chuyện này đều là do người này xúi giục chúng tôi, chúng tôi thật sự không biết gì hết, cho nên anh hãy thả chúng tôi đi.”
Trương Long gật gật đầu, vào lúc vẻ mặt Trương Long lộ ra vẻ vui mừng, anh ta đưa ta lên bắn một phát súng.
Pằng!
Đầu của Trương Đại Bảo bị bắn nát, mà những người khác, toàn thân đều run rẩy, vô cùng sợ hãi, bọn họ cũng biết được mạng sống của bọn họ, bây giờ đang ở trong tay của Trương Long.
Bọn họ có thể thoát ra khỏi chỗ này hay không cũng đều nhờ vào Trương Long.
Trương Long bĩu môi với những huynh đệ đang đứng sau lưng mình, các huynh đệ đều hiểu được ý của Trương Long, liền trực tiếp bắt lấy những người này mang đi.
Những huynh đệ khác ở lại bắt đầu tẩy rửa mặt đất, thu dọn sạch sẽ những phần chân tay bị đứt kia.
Trận chiến bằng hỏa lực này kết thúc giống như là một trò hề vậy, mà đám người Triệu Lập đến chết cũng không biết được tại sao bên cạnh Diệp Vô Phong lại có lực lượng hùng mạnh đến vậy.
Trong sân bay, Liêu Chí Long đang ôm vợ và con của mình đợi máy bay đến, ông ta nhìn thời gian, trong lòng có chút lo lắng.
Ông ta từ bỏ một miếng bánh ga – tô lớn như Liêu Đông, trong lòng cũng vô cùng bất lực, nếu như không phải vì mạng sống của bản thân đang bị đe dọa, ông ta cũng không lựa chọn rời khỏi nơi này.
Mặc dù Diệp Vô Phong nói chỉ cần ông ta đem tất cả sản nghiệp quyên góp ra bên ngoài, nhưng ông ta hoàn toàn có thể khẳng định, khi ông ta quyên góp hết tất cả tài sản, kẻ thù của ông ta sẽ ngay lập tức tìm đến cửa, giết chết cả nhà ông ta.
Ông ta tuyệt đối không cho phép chuyện như thế xảy ra.
Cứ cách vài phút ông ta lại nhìn đồng hồ một lần, ông ta chưa bao giờ mong thời gian trôi qua nhanh như thế.
Ông ta đặt vé máy bay vào sáng sớm, cho nên sân bay có rất ít người, đa số mọi người đều đang ngủ gật trên ghế.
Vào lúc này, có một người ngồi xuống bên cạnh ông ta.
Liêu Chí Long hít sâu một hơi, biết rằng lần này mình trốn không thoát, ông ta quay đầu nhìn người đàn ông đội mũ lưỡi trai: “Tôi sẽ đi với cậu, nhưng vợ con của tôi, họ vô tôi, cậu có thể tha cho bọn họ được không?”
Người đàn ông cười nhạt nói: "Chuyện này không cần hỏi tôi, hỏi bản thân ông là được.”
Liêu Chí Long cắn răng: "Tôi có thể giao tất cả tài sản của tôi ra, chỉ xin cậu tha cho bọn họ.”