Người xuất đao thế mà lại là Diệp Vô Phong, anh nhanh như chớp rút bội đao của Đường Trảm ra, một nhát chém đứt tay phải của Hàn Uy, sau đó Diệp Vô Phong vứt đao trả lại Đường Trảm.
“Vãi đái! Đại ca anh rút đao của em còn nhanh hơn cả em!” Ban nãy Đường Trảm thấy Hàn Uy rút súng ra, Đường Trảm theo bản năng cũng định rút đao, nhưng lại chậm mất một bước.
Đường Trảm dùng cán đao gõ gõ lên đỉnh đầu Hàn Uy, hù doạ: “Thằng chó! Còn không nghe lời nữa, lần sau là tới đầu mày rơi xuống đó!”
“Ai au, đau chết ông rồi.” Hàn Uy nắm lấy bả vai đang chảy máu ròng ròng thét lên chói tai.
Bốn tên vệ sĩ thấy đại thiếu gia nhà bọn họ bị thương lập tức xông qua cứu, nhưng, bọn chúng còn chưa biết rõ chuyện gì đang xảy ra đã bị Đường Trảm đánh ngã lăn cả đám trên mặt đất, mềm oặt không thể đứng dậy nổi.
Lúc này Hàn Uy mới cảm thấy sợ hãi, anh ta không ngờ tới hai tên tìm đến tận cửa này lại mạnh tới vậy?
“Tao đắc tội với ai chứ? Sao lại ra tay độc ác với tao như vậy?” Tay trái Hàn Uy nắm lấy tay phải, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ.
Diệp Vô Phong nói: “Hàn Uy, Trung Quốc là một nước cai trị quốc gia bằng pháp luật, tao không muốn coi thường pháp luật đâu. Nhưng mà ấy, tốt nhất mày đừng có ép tao phải xuống tay với mày. Nếu tao muốn giết mày chỉ dễ như giết mấy con ruồi bọ thôi. Nãy tao có nói rồi, nếu mày không xin lỗi Lâm Thư m thì tao sẽ huỷ cả tập đoàn Hàn thị luôn. Có thể bây giờ mày không tin, nhưng đợi một lúc nữa, rồi mày sẽ hiểu, mệnh lệnh của tao đây, không ai dám cãi lại đâu.”
Sau đó, Diệp Vô Phong bèn dùng máy tính trong phòng khách của Hàn Uy để truy cập vào một trang web siêu thần thánh mà lạ hoắc.
“Tao không phục! Một thằng nhãi ranh như mày thì có bản lĩnh gì chứ! Mày nói đúng, Trung Quốc là một nước cai trị quốc gia bằng pháp luật, mày chặt một tay của tao, tao sẽ khiến mày nếm thử mùi vị đau đớn gấp mười lần. Bố tao là tỷ phú, bác tao là phó thị trưởng thành phố Tam Giang, có ngon thì mày chơi với tao đến cùng xem thằng nào ăn thằng nào!”
Diệp Vô Phong không thèm để ý tới tiếng thét chói tai của Hàn Uy mà kéo cái ghế ra rồi nhẹ nhàng ngồi xuống.
Ting ting ting, tiếng điện thoại của Hàn Uy vang lên, nhìn dòng chữ hiển thị, là cuộc gọi từ giám đốc Kim của công ty vốn đầu tư Kim Tam Nguyên ở Hồng Kông, nhưng Hàn Uy bị không chế không thể nghe điện thoại.
Mặt Diệp Vô Phong lạnh tanh, nói: “Cho nó nghe điện thoại đi.”
Đường Trảm thả Hàn Uy ra, Hàn Uy biết đối với tập đoàn Hàn thị, vị giám đốc Kim này rất quan trọng, vốn dĩ tập đoàn Hàn thị có thể mở rộng được cảng Bích Loan bởi hai yếu tố chính: Thứ nhất là bác trai của Hàn Uy nhận được chức phó thị trưởng chủ quản quy hoạch thành phố Tam Giang. Thứ hai là nhận được tài trợ 30 tỷ từ công ty vốn đầu tư Kim Tam Nguyên.
Hàn Uy không còn chút tâm trạng nào để quan tâm tới nỗi đau mất tay nữa, tay trái anh ta cầm điện thoại lên: “Chào giám đốc Kim, cháu là Hàn Uy đây, mấy nay bác có khoẻ không?”
“Hàn Uy! Cậu gây sự với người cậu không nên gây sự rồi, tôi chính thức tuyên bố, Kim Tam Nguyên chấm dứt hợp tác với Hàn thị.”
“Giám đốc Kim, đừng…bác nhất định là hiểu nhầm gì đó rồi phải không?” Trong lúc Hàn Uy bị dọa cho sợ hãi, phía bên kia đầu dây đã cúp máy rồi.
Giờ phút này Hàn Uy đã bị dọa cho sợ khiếp vía, điện thoại lại reo lên lần nữa, lần này là điện thoại tổng giám đốc tài chính của công ty: "Giám đốc Hàn, không xong rồi, có một tập đoàn cực kì lớn dùng hơn một ngàn tỷ đô bóp giá cổ phiếu của chúng ta, mới có nửa tiếng đồng hồ đã khiến cho cổ phiếu công ty thiệt hại 800 tỷ rồi, cứ tiếp tục thế này, tới sáng mai công ty chúng ta sẽ phá sản mất!”
Đỉnh đầu Hàn Uy lạnh buốt, một lần nữa dùng ánh mắt vừa kinh ngạc vừa nghi ngờ nhìn Diệp Vô Phong: "Không thể nào, Lâm Thư m sao có thể nhờ được một tập đoàn kinh tế lớn ở nước ngoài bóp giá cổ phiếu của chúng tôi được chứ? Đừng nói tới nhà họ Lâm, kể cả là nhà họ Mạc giàu nhất thành phố Tam Giang này cũng không thể nào có bản lĩnh như vậy được.”
Lúc này, 800 tỷ bốc hơi đã lấn át hoàn toàn nỗi đau mất đi cánh tay của Hàn Uy khiến anh ta hoàn toàn trở nên mê man.
Đúng vào lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng ồn ào, một người đàn ông trung niên khoảng năm mươi tuổi xuống xe, đứng giữa một đội bảo vệ, bước vào trong biệt thự. Người đó chính là chủ tịch của tập đoàn Hàn thị, bố của Hàn Uy – Hàn Thiên Vũ.
Vừa vào cổng, đã ngửi thấy mùi máu tanh xông lên mũi, ông ta nhìn qua lại thấy con trai bảo bối của mình bị người khác chặt mất một tay, Hàn Thiên Vũ lập tức nổi giận đùng đùng, ông ta đang muốn hạ lệnh để cho mấy tên vệ sĩ dưới quyền trả thù cho con trai mình.
Ai ngờ, Đường Trảm tay cầm đao đứng ở trước cửa khiến cơ thể ông ta run lên. Hai mắt ông ta vốn tràn đầy tức giận, lúc này hoàn toàn đã bị dập tắt đi.
“Là Đại Hạ Long Tước Đao? Cậu là Phán Quan sao?”
Hàn Thiên Vũ đã lăn lộn trong giang hồ hơn mấy chục năm, sao có thể không biết tới Đại Hạ Long Tước Đao được? Năm năm trước, một thanh niên với danh xưng Phán Quan ngang nhiên xuất thế, cậu ta dùng thanh đao này, một mình lật đổ bảy tên đầu sỏ của Trường Giang. Tiêu diệt toàn bộ thế lực ngầm của hai tỉnh Triết Giang khiến người người sợ hãi, đều cúi đầu chấp nhận làm thuộc hạ...
Sau này, vị thanh niên kia vượt biển nương nhờ vào Long Môn, thế lực của Long Môn này lại phủ sóng trên toàn thế giới. Một trăm ngàn lính đánh thuê rải rác khắp mọi ngóc ngách, thậm chí đến những người đứng đầu của những quốc gia lớn nhắc tới Long Môn sắc mặt đều tái mét.
“Lẽ nào, thằng con trời đánh của tôi đắc tội với Phán Quan sao?” Hàn Thiên Vũ chỉ cảm thấy trước mắt một màu đen xì, xém chút nữa ngã xuống đất.
Trong khoảnh khắc đó, mọi suy nghĩ trong đầu của Hàn Thiên Vũ đã biến mất hoàn toàn, chỉ còn sót lại duy nhất một điều: “Xong rồi. Nhà họ Hàn coi như đi đời rồi.”
Gia tộc đứng thứ tư thành phố Tam Giang, tổng tài sản đạt được hơn bốn mươi tỷ, sự nghiệp cả đời bản thân gầy dựng đến nay xem như đi tong rồi. Hàn Thiên Vũ không hiểu, thằng con trai Hàn Uy của mình, làm thế nào mà lại đắc tội với Phán Quan?
Đường Trảm chép chép miệng: “Già như ông đây vậy mà lại biết tới danh hiệu của tôi ha, có điều, con trai ông không biết nghe lời, đại ca tôi dạy nó thay ông nên tiễn một cánh tay của nó đi đấy.”
Hàn Thiên Vũ quay đầu lại nhìn Diệp Vô Phong, người đàn ông này ăn mặc cực kì đơn giản, biểu cảm trên mặt cũng không nóng không lạnh, nhưng trên người cậu ta lại tỏa ra một loại khí thế khiến người khác không dám lại gần.
Đến Phán Quan cũng phải lễ phép cung kính với cậu ta, có thể thấy được thân phận của cậu ta càng đáng sợ hơn.
Hàn Thiên Vũ lau đi mồ hôi lạnh vương trên trán rồi nói: “Đại ca, dạy hay lắm, dạy hay lắm.”
Hàn Thiên Vũ là một con cáo già lăn lộn trên giang hồ suốt mười mấy năm trời. Nếu ông ta đoán không sai thì người trẻ tuổi có thể làm cho Phán Quan cung kính như vậy chỉ có thể là Long Môn tư lệnh. Trời đất ơi, cái thằng trời đánh này, sao lại đụng vào người có địa vị cao như thế?
Diệp Vô Phong lạnh lùng nói: “Hàn Thiên Vũ, người vừa gửi tin cho ông là tôi. Ông dạy con không nghiêm, con trai ông đụng vào người không nên đụng, còn dám già mồm gào thét với tôi, muốn nhìn xem nhà họ Hàn bị phá hủy như nào, haha, đúng là thú vị mà, không ngờ nhà họ Hàn lại thích phá của như vậy…”
Hàn Thiên Vũ còn đang trong cơn sốc, tiếng điện thoại của ông ta lại vang lên, phó thị trưởng đương nhiệm của thành phố Tam Giang – anh trai ông ta gọi tới: “Ông hai, cái thằng con khốn nạn của ông gây ra chuyện lớn rồi, mấy người bạn trong tỉnh tiết lộ cho tôi một tin, bảo tôi nhanh chóng chạy đi. Tốt nhất là ra nước ngoài tránh hoạ luôn, bệnh án về tim, đơn từ chức các thứ tôi cũng viết hết luôn rồi, tối nay tôi tới chỗ thị trưởng Trần từ chức, trời sáng cái là cả nhà tôi lên máy bay đi luôn. Haiz, cái thằng súc vật phá nhà phá cửa Hàn Uy này, đã già rồi còn bị nó liên lụy tới có nhà mà không thể trở về…”
“Cái gì? Bác tôi cũng bị ép phải rời khỏi thành phố Tam Giang sao? Ông ấy là phó thị trưởng nắm nhiều quyền lực trong tay mà, sao còn phải bỏ của chạy lấy người ra nước ngoài chứ?” Hàn Uy nghe xong ngu ra luôn, vốn tưởng rằng bố mình đem theo cả đội vệ sĩ qua đây thì có thể lật kèo, thậm chí anh ta vẫn còn đang tính toán xem sẽ để ai hạ gục được Diệp Vô Phong và Đường Trảm và cả chuyện để ai tới bộ công an đút lót.