Tên đồng bọn của hắn thậm chí còn chưa phản ứng kịp đã bị Diệp Vô Phong giáng mọt cú đấm vào cổ, cổ anh ta bị chật sang một góc vô cùng kỳ lạ.
Tên sát thủ bị đánh trúng đương nhiên là chết ngay tại chỗ.
Lúc này, những tên khác đã không còn ý định tiếp tục ở lại đây nữa, mặc dù vẫn có lợi thế về số lượng nhưng vừa rồi có nhiều người như vậy còn không thể giết nổi Diệp Vô Phong. Giờ mà còn cố tiếp tục thì cũng chỉ nộp mạng mà thôi.
Chính vì nguyên nhân này nên chúng đều có ý định rút lui.
Vả lại cũng đã đến thời gian quy định, khi đến nơi này thực hiện ám sát chúng đã nhận được thông báo nếu trong vòng nửa giờ đồng hồ không giết được Lâm Thư Âm hoặc Diệp Vô Phong thì nhất định phải rút lui.
Bởi kết quả cuối cùng của việc không rút lui đó chính là bị người của cục Hồng Thuẫn giết chết.
Mà thời gian đã sắp hết rồi.
Bọn chúng còn đang phải tìm cách rời khỏi Trung Hoa nên không muốn tiếp tục chật vật ở nơi này, có thể nói chúng đã nỗ lực hết sức rồi.
Tất cả những sát thủ đều lần lượt rút lui, nhưng đúng lúc này xuất hiện một chiếc trực thăng. Súng máy trang bị trên trực thăng đã bắn thẳng vào chúng.
Những viên đạn liên tục sượt qua Diệp Vô Phong, thậm chí có viên còn xuyên được qua cả chiếc Hummer.
“Là người cục Hồng Thuẫn!”
Một tên sát thủ sợ hãi hét lên, nhưng khi hét xong một viên đạn đã xuyên qua cổ hắn, nổ thành một lỗ lớn.
Máu bắn tung tóe, cả con đường xuất hiện cảnh tượng vô cùng đẫm máu, lúc này toàn bộ đường cao tốc đã bị tắc.
Tất cả các xe đều dừng lại cách đó năm sáu mươi mét. Các tài xế đều rất sợ hãi bởi nhiều xe đã bị trúng đạn và quan trọng hơn là họ đã chứng kiến vụ nổ vừa rồi.
Đó tuyệt nhiên không phải trò đùa!
Diệp Vô Phong lúc này mới hít sâu một hơi nhìn Du Kinh Hồng đi xuống từ chiếc trực thăng: “Tôi còn tưởng mấy anh bỏ rơi tôi rồi chứ.”
Du Kinh Hồng lắc lắc đầu: “Đường đang tắc nên cần chút thời gian để tới nơi,nếu chi nhánh không có trực thăng thì tới giờ chúng tôi vẫn bị kẹt ở đường rồi.”
Diệp Vô Phong thực sự không thể điềm đạm nổi với giao thông của Phụng Thiên.
“Nhưng đã không sao, ít nhất thì các anh cũng tới, chắc cũng giải quyết được nguy hiểm rồi.” Diệp Vô Phong cười hả hê.
Du Kinh Hồng bình tĩnh nói: “Đã giải được nguy hiểm, sau khi nhận được tin nhắn chúng tôi đã theo dõi vị trí của anh và bao vây tứ phía xung quanh. Cũng có người của ta tới công ty Hoa Cường, dự đoán tất cả sẽ được giải phóng sau nửa tiếng nữa.”
Diệp Vô Phong giờ mới thở phào nhẹ nhõm, đi về phía xe chống đạn dẫn Lâm Thư Âm ra ngoài.
Xe phía sau bị chặn cách hai cây số là Trường Long, trong đó có một chiếc Hummer. Một con người đầy vẻ thất sắc, sau khi nhìn Diệp Vô Phong từ xa lập tức nghiến răng nghiến lợi nguyền rủa: “Rốt cuộc là nhiệm vụ của tên khốn nào, người đó rõ ràng là tư lệnh Diệp! Tư lệnh một trăm triệu người cũng có thể giết được!”
Đây cũng là một tên sát thủ, và còn đang hoạt động trên trang web. Các gói nhiệm vụ anh ta nhận được thường khó hơn, nhưng anh ta biết Diệp Vô Phong và danh tính của anh.
Trong ngành này cũng được coi như một lão làng.
Mộ Bạch, một tên sát thủ khét tiếng trong ngành sát thủ, vốn luôn vô cùng đơn điệu đến khi nhận được nhiệm vụ treo trên trang web. Hắn đã hoàn thành tất cả nhiệm vụ mà nhiều sát thủ không thể làm được, điều đó mới là điểm thu hút được sự chú ý của nhiều người.
Khi mọi người tìm kiếm thành tích trong nghề của Mộ Bạch thì đều sửng sốt, tất cả các nhiệm vụ đều tương đối là khó và khoảng thời gian nhận nhiệm vụ thì khá dài.
Nhưng trong giới sát thủ nhiều tên có thể gặp Mộ Bạch khi làm nhiệm vụ và anh ta cũng có quen, rồi chào hỏi chúng, như sợ người khác không biết những tên sát thủ như họ đều quen biết nhau vậy.
Mộ Bạch hít hơi sâu, đương nhiên không nghĩ tới việc đấu với Diệp Vô Phong, dẫu sao anh ta biết rõ sức mạnh của anh, một phần thưởng của Long Môn Tư Lệnh, ba trăm tỉ cơ hồ là chuyện đùa!
Tên khốn đó rõ ràng là muốn họ nộp mạng.
Ngay khi chuẩn bị rời khỏi đây thì một người từ từ đi về phía anh ta, sau đó kéo cửa xe lên.
“Sao, đến anh cũng nhận nhiệm vụ này hả?”
Diệp Vô Phong nghiêng đầu nhìn Mộ Bạch, còn anh ta thì nở ra nụ cười rạng rỡ.
“Tư lệnh Diệp à, tôi sao có thể nhận nhiệm vụ như thế được cơ chứ? Tôi chỉ đến nghỉ phép ở Trung Hoa thôi mà, chỉ có vậy thôi.”
Mộ Bạch ha ha cười, với mái tóc vàng óng và làn da trắng ngần trông anh ta không khác gì một nam minh tinh idol.
Diệp Vô Phong liếc nhìn khẩu tiểu liên và con dao rựa của Mộ Bạch.
“Vậy anh tới nghỉ phép cũng phải mang theo vũ khí sao chứ? Hẳn là rất tốn thời gian nhỉ?”
Diệp Vô Phong lạnh lùng nhìn Mộ Bạch.
Mộ Bạch trán mồ hôi nhễ nhại, vội vàng giải thích: “Thực ra thì tôi cứ nghĩ nhiệm vụ lần này rất đơn giản, dù sao cũng là phần thưởng ba trăm tỷ, ai mà ngờ được là phải ám sát anh cơ chứ, mà tôi còn chẳng biết anh đã có vợ rồi!”
“Kỳ thực thì anh cũng biết đấy, khi nhận nhiệm vụ tôi sẽ tùy vào độ khó dễ, bình thường chỉ nhận khó một chút. Nhưng nhiệm vụ này lên đến ba trăm tỉ, nó đã mê hoặc tôi nên tôi mới nhận, nhưng tôi tuyệt đối không hề biết Diệp Vô Phong lại chính là Diệp tư lệnh anh đấy!”
“Nếu tôi là anh thì dù có chín cái gan cũng không dám đâu. Anh cũng biết con người tôi mà, trước giờ tôi đã lừa ai bao giờ, lần này quả thật không biết người phải ám sát là anh!’’
Mộ Bạch càng giải thích thì càng hoảng loạn, đằng sau lưng cũng bắt đầu đổ mồ hôi, anh ta hiểu rõ hơn ai hết lúc này Diệp Vô Phong muốn giết mình là chuyện dễ như trở bàn tay.
Người cục Hồng Thuẫn cũng ở ngay trước mặt, họ đang tò mò nhìn về phía bên này. Nếu để cho họ biết thân phận anh ta thì chẳng cần nói gì, lập tức sẽ bắt anh ta ngay.
Xét cho cùng anh ta với thân phận là một tên sát thủ, ở Trung Hoa thì sát thủ tuyệt đối là một nghề cần phải bị bắt để thẩm vấn và kết án, nếu bị lộ đám người cục Hồng Thuẫn đó sẽ truy lùng anh ta ngay tức khắc.
Anh ta thực không mong muốn trải qua phần đời còn lại của mình trong nhà tù ở Trung Hoa này chút nào.
“Diệp tư lệnh, anh nói gì đi chứ, anh rốt cuộc muốn sao đây, muốn chém muốn giết thì cũng phải nói một câu chứ, anh như vậy thật khiến tôi lo sợ!”
Mộ Bạch đã từ bỏ kháng cự, quyết định phó mặc cho số phận mình.
Lúc này Diệp Vô Phong mới điềm nhiên nói: “Anh có lẽ cũng biết tôi giờ không còn là Long Môn Tư Lệnh nữa rồi chứ?”
Mộ Bạch lắc đầu.
“Vậy anh có lẽ cũng biết tại sao hành tung của tôi vẫn luôn không bị người khác phát hiện chứ?”
Diệp Vô Phong lại gặng hỏi.
Mộ Bạch lắc mạnh đầu: “Tôi biết, vì anh không muốn người khác biết hành tung của mình h nên mới không bị người khác phát hiện!”
“Trẻ con dễ bảo. Vậy thì anh cũng có lẽ biết rằng lần này tôi tìm anh là để nói gì chứ?”
Mộ Bạch nghiêm nghị nói: “Tôi biết, tôi tuyệt đối sẽ không nói đâu, tôi không hề biết chuyện gì về anh hết, tôi đến đây để nghỉ mát, nhiệm vụ lần này là như thế nào, mục tiêu là ai, tôi mảy may chẳng hay!”