Thần Cấp Ở Rể

Chương 504: Kiểm tra vệ sĩ




Lúc này Diệp Vô Phong mới thỏa mãn vỗ vỗ vai Mộ Bạch: “Đi nghỉ mát kha khá thì có thể rời khỏi đây rồi đấy, nếu không lúc bị người cục Hồng Thuẫn tóm được lại trách tôi không nhắc nhở, nhất là trong thời điểm nhạy cảm này, hải quan sẽ bị phong tỏa nhanh thôi.”
Mộ Bạch gật mạnh đầu, đến giờ anh ta mới biết mình đã tránh được mối nguy hiểm.
Diệp Vô Phong rời khỏi chiếc xe Hummer.
Còn Mộ Bạch thì rơm rớm nước mắt, anh ta chưa bao giờ nghĩ tới được sống lại tốt đẹp đến vậy. Anh ta thề sẽ không bao giờ đến Trung Hoa lần nào nữa.
Đất nước này dường như là khắc tinh của anh ta, mà không chỉ mình anh ta, còn là khắc tinh của tất cả những tên sát thủ. Dám tới Trung Hoa động thủ thì đều là lão làng.
Vụ ám sát nhanh chóng được dẹp tan, hành động quyết liệt của cục Hồng Thuẫn khiến mọi thứ trở nên đơn giản vô cùng. Người của họ trực tiếp tham gia vào cuộc chiến và tất cả đám sát thủ đều bị ném bom nổ tung bởi vũ khí hạng nặng.
Xe tăng lao vào nghiền nát tất cả kẻ địch. Ngoài ra còn có một số chiếc tên lửa nhỏ gần như bắn phá khu vực mà kẻ địch chiếm giữ không ra hình thù gì.
Cuộc chiến này đã đến hồi kết thúc, mặc dù trụ sở chính của công ty Hoa Cường đang hoảng loạn nhưng không ai ở Liêu Đông dám nói gì, công ty Hoa Cường lúc này mới thực sự trở thành ông chủ của Liêu Đông.
Phần thưởng do Lâm Thư Âm và Diệp Vô Phong đưa ra cũng đã bị thu hồi trên trang web, Lâm Thư Âm cũng không còn mối nguy hiểm nào ở Liêu Đông nữa.
Diệp Vô Phong và Lâm Thư Âm đã ở lại một thời gian trước khi họ dự định khởi hành tới Xuân Thành, dẫu sao cục Hồng Thuẫn đã giúp họ nhiều như vậy, chung quy là muốn tìm kiếm Vạn Thiên Hồng Biện. Cũng là tốt cho Du Kinh Hồng trong việc báo cáo kết quả nhiệm vụ.
Bạch Nhạn Phi ra tới cửa đứng trước mặt Diệp Vô Phong cười nhẹ: “Diệp Vô Phong, tôi dạo này có tìm được một nhóm vệ sĩ, định dùng họ ở công ty Hoa Cường, hay anh qua đó với tôi xem như nào?”
Diệp Vô Phong nhìn cô ta với vẻ hơi nghi ngờ, trước đây dù cô ta có tuyển vệ sĩ thì cũng sẽ không để anh kiểm tra giúp.
Phải chăng đã xảy ra chuyện gì rồi?
Anh có phần tò mò nhưng cô ta đã mở lời như vậy thì đương nhiên sẽ không từ chối.
Lái xe đến phòng tập boxing, lúc này có hơn chục người đang chiếm lĩnh võ đài với vẻ mặt đầy kiêu ngạo.
“Không còn ai à? Không phải nói cần chúng tôi làm vệ sĩ cho công ty các người sao? Vậy thì xông lên đánh thắng được bọn tôi đi! Mười mấy anh em bọn tôi chỉ phục những người đánh bại được bọn tôi mà thôi. Muốn chúng tôi làm việc thì đánh bại bọn này trước đã!”
Một tên trọc đầu mạnh mẽ hét lên.
Diệp Vô Phong vừa vào tới cửa đã nghe được những lời đó thì có chút kinh ngạc nhìn Bạch Nhạn Phi. Cô ta chỉ đành nhún vai: “Mười mấy tên này từ trên núi nhưng chắc hẳn có chuyên gia hướng dẫn Bát Cực Quyền cho họ. Tuy có sức mạnh nhưng sau khi xuất hiện lại đi chiếm một số nơi ở Liêu Đông làm xã hội đen.
Diệp Vô Phong nghi hoặc: “Cô làm sao tìm được mấy người đó?”
Bạch Nhạn Phi mặt mày tươi rói: “Thật ra thì cũng đơn giản, sau khi Âu Dương Lôi bị thủ tiêu, Liêu Đông vốn yên bình đã bắt đầu trở nên náo loạn, nhiều người bắt đầu tranh giành lãnh thổ và bọn họ cũng không ngoại lệ. Vừa hay họ cướp đến công ty chúng ta, nên liền đặt cược với họ.”
“Nếu như chúng ta thua thì công ty vệ sĩ ở Liêu Đông sẽ giao lại cho họ, còn nếu họ thắng thì ngoan ngoãn vào làm việc cho công ty vệ sĩ Long Kiếm.”
Cô ta quay sang tên trọc đầu: “Tên lớn tiếng đó là cầm đầu, tên Ba Đạt, Bát Cực Quyền rất lợi hại, gần như khiến gục ngã chỉ với một đòn.”
Diệp Vô Phong có phần kinh ngạc, nhưng anh biết Bát Cực Quyền do ngoại lực chuyển thành nội lực, biến Bát Cực Quyền thành sức mạnh nội tại được gọi là sụp đổ, và sụp đổ với tám bước là cơ bản nhất, bước tiếp theo là nâng cao lên một cảnh giới mới, khi gục ngã chỉ với một cú đấm nghĩa là đã đạt tới cực hạn.
Đến lúc này Bát Cực Quyền đã chuyển từ phức tạp sang đơn giản, mỗi một đòn đều là đòn chết.
“Công ty cô không tìm được người đánh thắng họ sao? Nhớ không nhầm mấy người còn có cao thủ cảnh giới tông sư mà?”
Diệp Vô Phong càng trở nên ngờ vực.
Bạch Yến Phi thở dài nói: “Cao thủ cảnh giới tông sư đều đã xuất thủ rồi, vừa hay có nhiệm vụ. Ở đất Liêu Đông này đếm đi đếm lại cũng chỉ có anh có sức mạnh, dù rằng không phải người công ty tôi nhưng mấy người không não kia cũng chẳng biết được.”
Diệp Vô Phong cười nói: “Cô lừa chúng như này không hay chút nào.”
Bạch Yến Phi liếc mắt: “Anh nghĩ kĩ đi, mấy người đó nếu thật sự làm việc cho chúng tôi, vậy chắc chắn là điều tới công ty Hoa Cường và đi theo Lâm Thư Âm rồi. Anh còn không nghĩ cho vợ mình nữa?”
Diệp Vô Phong khoát tay áo lên: “Muốn đánh như nào đây, đánh ngã hết chúng sao?”
Lúc này Ba Đạt chỉ vào Bạch Yến Phi, vụ cá cược là do chúng và cô ta định ra nên điều khoản như nào chắc chắn phải tìm cô ta rút tiền mặt rồi.
“Công ty cô đến một người biết đánh cũng không có, giờ còn chưa phải lúc thực hiện lời hứa sao chứ?”
Bạch Yến Phi liếc mắt cười: “Mấy người vội cái gì, không phải cạnh tôi có một người hả? Anh có thể đánh bại anh ta thì tôi chịu thua, tôi nói được làm được. Chỉ cần đánh thắng vị này thì công ty vệ sĩ Liêu Đông sẽ giao cho mấy người.”
Ba Đạt phá lên cười: “Nghe lời tôi anh đừng có phí tâm tư nữa. Nghe nói đến Bát Cực Quyền bao giờ chưa? Bọn tôi đây chính là hậu duệ đích thực của Bát Cực Quyền, dăm ba nhãi ranh không phải đối thủ của bọn đây. Nhìn cái thân thể của anh thì dính một đòn của tôi có khi đã chết giãy ở nơi này rồi, bọn tôi vẫn chưa muốn giết người!”
Bạch Yến Phi che miệng cười, mấy lời này càng nói càng hay, dẫu sao tiếp theo đây chính là thời khắc cho Diệp Vô Phong trổ tài.
Diệp Vô Phong nhảy lên võ đài: “Đấu như nào đây? Từng người các ngươi lên một hay cả đám xông lên?”
Ba Đạt nhướng mày bực dọc nói: “Đừng có nhiều lời, anh còn hoang tưởng mình có thể cứu cả thế giới sao? Tôi nói cho biết, dù anh có xông lên thì cũng chỉ như bao cát gãi ngứa thôi!”
Diệp Vô Phong không thấy Ba Đạt trả lời liền quay đầu về phía Bạch Yến Phi. Cô ta chỉ khẽ cười tủm tỉm: “Đương nhiên là đấu tay đôi rồi, nhưng anh muốn đánh bại tất cả thì cơ hồ phải dùng đấu bánh xe.”
Diệp Vô Phong trừng mắt: “Vậy ý cô là vệ sĩ công ty cô không ai đấu lại được họ?”
Bạch Yến Phi lắc đầu với vẻ mặt gian xảo.
Diệp Vô Phong trở nên bất lực: “Cô đúng là bóc lột sức lao động của tôi, tôi bị cô lừa thảm rồi.”
Bạch Yến Phi buông hai tay: “Dù sao những người này càng mạnh thì càng có lợi cho anh không phải sao? Chỉ có thể xem anh khuất phục họ như nào thôi.”
Diệp Vô Phong cười nhạt: “Cô đã thấy có ai chưa từng phục tôi bao giờ chưa?”
Anh khẩy ngón tay về phía Ba Đạt: “Không cần nói nhiều, nếu đã như vậy thì ra tay nhanh gọn đi, lát nữa tôi còn chuyện phải làm.”
Ba Đạt hừ một tiếng: “Anh thực sự đã không biết đến sức mạnh của bọn tôi nên mới hùng hổ như thế thôi! Tôi nói cho mà biết, một khi tôi dùng toàn sức thì cái cơ thể nhỏ con của anh chỉ một đấm tôi cũng khiến anh vào viện nằm ba năm năm năm cũng chưa biết chừng!”
Diệp Vô Phong chỉ điềm nhiên siết chặt ngón tay, cơ hồ chẳng nghe thấy những lời của tên Ba Đạt đó nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.