Thần Cấp Ở Rể

Chương 505: Bát Cực Quyền cường bạo




Ba Đạt trở nên tức giận, anh ta bước một bước lớn đem theo cả luồng gió cuốn tới tấp đến trước mặt Diệp Vô Phong, một tay hóa thành nắm đấm đánh về hướng anh.
Cú đấm này không phải chiêu thức bắt đầu của Bát Cực Quyền, điều này Diệp Vô Phong hoàn toàn biết rõ. Khi còn là Long Môn Tư Lệnh anh đã từng gặp một cao thủ sử dụng Bát Cực Quyền, chỉ là lúc đó hai bên không phải kẻ địch cho nên không có trận chiến nào xảy ra.
Nhưng anh hiểu rằng khởi điểm của Bát Cực Quyền không phải như vậy, không hề giống với vị cao thủ đó.
Đối phương đã xả nước!
Diệp Vô Phong đoán được hắn sẽ lui về một bước liền thoát khỏi cú đấm, nhưng Ba Đạt lại tiến lên, tay còn lại nắm chặt thành nắm đấm, nổ tung.
Uy lực của cú đấm này còn lớn hơn cú vừa rồi với tốc độ nhanh hơn. Diệp Vô Phong phải lùi một bước mới thoát khỏi nó.
“Hả?”
Ba Đạt có phần kinh ngạc, anh ta cũng hiểu đang xảy ra chuyện gì. Diệp Vô Phong tránh được hai cú đấm như vậy cũng đủ để chứng minh sức mạnh của anh.
Suy cho cùng trên thực tế năm đấm sau khi ra đòn sẽ dài hơn mấy phân, nếu né theo cách thông thường thì không thể nào tránh được.
Bởi vậy sự rút lui của Diệp Vô Phong cũng vô cùng đặc biệt và được chú trọng.
Anh biết nắm đấm anh ta sẽ dài ra nên mới có thể tránh được.
Đối phương là một cao thủ!
Ba Đạt ngay lập tức cảm nhận được điều đó, đặc biệt là sự tự tin kia, khi chiến đấu còn có thể thể hiện ra thì có thể chứng minh rằng Diệp Vô Phong căn bản còn chưa dùng hết sức.
Ở điểm này đủ để Ba Đạt phải kính nể.
Nhưng anh ta lùi về một bước mà ngờ vực nhìn Diệp Vô Phong: “Trước đây anh từng đánh với cao thủ Bát Cực Quyền chưa?”
Diệp Vô Phong lắc đầu.
“Vậy hà cớ gì mà anh biết được nắm đấm của tôi sẽ dài ra vài phân?”
Ba Đạt hết sức nghi ngờ.
Diệp Vô Phong bật cười: “Ngày trước đã từng gặp qua người chơi Bát Cực Quyền, nhưng Bát Cực Quyền của hắn lợi hại hơn mấy người nhiều.”
Ba Đạt gật gật đầu. Thực tế Bát Cực Quyền có rất nhiều phái, mà loại của họ chỉ là một trong rất nhiều loại.
Mặc dù được phân ra nhiều phái nhưng cốt lõi cơ bản vẫn là giống nhau, bởi vậy nó không thể tách rời khỏi môn phái của nó, một số đặc tính của Bát Cực Quyền cũng được Diệp Vô Phong nắm được.
“Cuối cùng cũng có một kẻ có chút sức mạnh đến.”
Ba Đạt bỗng lộ ra ý cười.
Diệp Vô Phong biết Ba Đạt đang rất nghiêm túc rồi.
Những người cùng hội cùng thuyền với Ba Đạt ở xung quanh cũng nhìn ra sự phi phàm của Diệp Vô Phong, bỗng chốc hô hào cổ vũ cho Ba Đạt. Họ cũng là người tập Bát Cực Quyền nên hơi thở cũng có thể coi như rất khỏe, có thể tạo ra một loại áp lực lớn.
Phải biết rằng bản thân Bát Cực Quyền chính là quyền pháp vô cùng ngang ngược và độc đoán, nếu đà khí thế không mạnh và vóc người không khỏe thì không thể nào luyện được.
Nếu yếu tố thể lực quá yếu mà luyện thành cũng chỉ sẽ hại đến chính mình mà thôi.
Các vệ sĩ của công ty vệ sĩ Long Kiếm đang trợn tròn mắt nhìn mọi thứ ở đây, họ đều đã biết chuyện gì đang xảy ra.
Tất cả vệ sĩ của họ đều bị mấy người bên Ba Đạt đánh bại, và họ buộc phải tin rằng sức mạnh của đối thủ là đáng gờm.
Đặc biệt là Ba Đạt, anh ta ắt hẳn đã bước vào cảnh gới của tông sư rồi.
Căn bản sức mạnh của anh ta không cùng đẳng cấp với bọn họ, mà một số cao thủ trong công ty đều đã ra ngoài làm nhiệm vụ, nhất thời không tìm ra người có thể đọ sức với đám đệ tử Bát Cực Quyền này.
Ba Đạt vẫn đang tiếp tục sải bước về phái trước, nhưng lúc này các đường gân xanh trên cánh tay đã lộ ra, khi anh ta ra đòn phát ra tiếng nổ vang trời.
Đây chính là cú đấm đánh một gục một trong truyền thuyết.
Diệp Vô Phong lần này không có ý định né nữa mà đối mặt trực diện với quyền đấm của Ba Đạt.
Đòn đầu tiên của Bát Cực Quyền chính là tấn công bằng tất cả sức lực và càng về sau thì lực đấm lại càng mạnh. Loại đòn này chính là sử dụng một phương pháp thở đặc biệt để tăng thêm sức mạnh hết tầng này lên tầng khác, càng về sau thì uy lực lai càng ghê gớm. Chiêu thức cuối cùng của Bát Cực Quyền là Song Pháo Băng Sơn, có sức mạnh đủ để phá tan một cái cây to ba người vây quanh.
Nhưng loại sức mạnh này là một tổn thương lớn cho những người luyện Bát Cực Quyền, nếu sử dụng quá nhiều thì cũng là một gánh nặng.
Vì vậy hầu hết những người tập chúng đều bị nội thương.
Diệp Vô Phong cũng hình thành nắm đấm, hai nắm đấm hai người va chạm vào nhau thì đồng thời bị lùi lại.
Ba Đạt ngạt thở và tấn công trực diện lần nữa. Diệp Vô Phong vẫn chẳng nề hà đòn đấm của anh ta, cũng trực diện đối chiến.
Bùm!!
Thứ âm thanh nặng nề vang lên, mọi người xung quanh ai nấy nghe xong đều cảm giác răng chua đến tận họng, sởn cả da đầu.
Trong sự va chạm của loại sức mạnh cực lớn này nắm đấm của hai người liệu vẫn bình an vô sự?
Nếu họ tấn công thì đoán chừng đều đã gãy xương rồi.
Diệp Vô Phong lúc này lùi về hai bước, Ba Đạt cũng là hai bước nhưng mặt anh ta thì càng ngày càng đỏ bừng lên.
“Quyền thứ ba!”
Ba Đạt mím chặt miệng, một luồng khí trong đan điền không ngừng thúc đẩy quá trình lưu thông máu của cơ thể, làm cho sức mạnh của bản thân đạt đến một cấp độ cao hơn.
Vì để đánh ra những chiêu sau của Bát Cực Quyền anh ta buộc phải làm vậy, chỉ có một điều làm anh ta kinh ngạc là Diệp Vô Phong lại có thể đấu với mình.
Đây là điều anh ta tuyệt chưa nghĩ tới.
Bản thân Diệp Vô Phong biết rõ Bát Cực Quyền cường bạo cỡ nào. Bình thường bọn họ khi luyện nó với đồng bọn sẽ không bao giờ đấu quyền với nhau, bởi vì uy lực từ nắm đấm của Bát Cực Quyền cực lớn và sức bật của nó cũng đủ để phá hủy cơ thể của họ. Rất dễ dẫn đến nội thương.
Vậy nên họ thường sử dụng các động tác và chiêu thức bình thường trong các bài tập ghép đôi.
Nhưng chỉ cần phóng ra nắm đấm Ba Đạt sẽ không hề khiêm tốt, bởi xét cho cùng bản thân Bát Cực Quyền chính là cường bạo và anh ta cơ bản không cần lo lắng mình thắng hay thua.
Màn đấu đá của hai người tưởng chừng như không có yếu tố kỹ thuật, nhưng những người luyện Bát Cực Quyền kia thì đều biết sự nguy hiểm trong đó.
Ngược lại, các vệ sĩ theo dõi trận đấu thì đều một vẻ mặt đau xót.
Bạch Nhạn Phi đến lúc này mới có chút lo lắng, dù sao đến bây giờ không có cách nào giải quyết nổi tên Ba Đạt kia, đợi đến lúc giải quyết xong anh ta thì đã dùng quá nhiều sức rồi, người phía sau đều chẳng cần đánh nữa.
Đang lo lắng điều này nên cô ta gọi với Diệp Vô Phong: “Mau giải quyết anh ta đi, nếu không chút nữa làm sao đối phó với đám còn lại?”
Nhưng anh lắc đầu: “Không sao, tên trọc này sắp thua tôi rồi.”
Tên Ba Đạt vẫn không hề lên tiếng, hơi thở vẫn dồn dập dồn sức.
Diệp Vô Phong chỉ là cảm giác giữa cú đấm thứ nhất và thứ hai quá khác biệt, cú thứ hai rõ ràng là mạnh hơn rất nhiều so với cú đầu tiên.
Đến cú thứ ba này anh vẫn định sẽ chặn nó một cách trực diện.
Bùm!!
Hai người trên võ đài gần như đồng thời đều rút lui sau khi tấn công bằng nắm đấm. Diệp Vô Phong lùi từng bước, trút bỏ sức mạnh của Bát Cực Quyền xuống phía đất.
Còn Ba Đạt đang ôm nguy cơ bị nội thương, sau khi giẫm xuống mặt đất cơ thể lại một lần nữa xoay người lên tấn công tiếp cú đấm thứ tư.
Diệp Vô Phong thở dài, anh biết người có thể luyện đến trình độ này thì đều là người bảo thủ cố chấp, nếu không sẽ không thể chịu được sức mạnh của sự va chạm đột ngột áp đảo anh ta như vậy.
Diệp Vô Phong không muốn cho Ba Đạt tiếp tục bèn dùng hai tay cho ra một cú Tứ Lưỡng Bát Thiên Cân làm phá bỏ được cú đấm của đối phương. Tất cả sức lực của Ba Đạt cơ hồ như đánh trên bông vậy, uy lực của cú đấm thứ tư nhanh chóng bị loại bỏ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.