"Tối hôm qua tôi có đánh một người tên Chu Đại Thiếu, tôi đoán các ông là người của bên phe cậu ta chứ gì, doanh nghiệp Chu Tinh, thế đây là định trả thù đấy à?"
Diệp Vô Phong nhìn ông chủ Tần mỉm cười nói.
Ông chủ Tần sắc mặt trở nên u ám, "Đúng vậy, cậu đem Chu Thiếu Gia đánh đến nổi phải nằm viện, có nghĩ tới hôm nay sẽ bị chúng tôi đánh đến chết không? Chỉ là không ngờ hóa ra cậu lại thật sự ngu ngốc, lại còn dám đợi ở Liêu Tây này. Nếu như tối qua cậu cố gắng chạy trốn cả đêm, thì chắc phải một lúc nữa chúng tôi mới bắt được cậu. "
Diệp Vô Phong nhún vai, "Tôi không có thói quen chạy trốn, hơn nữa các ông cũng không đủ tư cách để cho tôi chạy trốn."
“Giọng điệu lớn quá đấy!” Ông chủ Tần lập tức nhìn Diệp Vô Phong vô cùng khó chịu, mà Diệp Vô Phong chỉ nhún vai, căn bản không nghĩ nhiều như vậy, dù sao bây giờ kẻ địch cũng đã ở ngay trước mặt rồi, đối phương nhất định cũng sẽ không buông tha cho anh, cho nên cứ như vậy là được rồi.
Chỉ là hiện tại anh không muốn ra tay, sẽ gây nguy hiểm cho Bạch Nhạn Phi và Phong Lệ Na.
Ông chủ Tần đem tầm mắt dời đến trên người Phong Lệ Na, "Phong Lệ Na, nói thế nào thì bây giờ cô cũng đã là vợ chưa cưới của Nguyên Thiếu Gia, thế mà còn dám làm loại chuyện này, tôi cảm thấy cô nên cẩn thận một chút thì tốt hơn, để bản thân mang tiếng xấu sẽ không tốt tí nào đâu."
Phong Lệ Na sắc mặt tái nhợt, vô cùng sợ hãi dựa vào người Bạch Nhạn Phi.
Ông chủ Tần cười lạnh một tiếng, mà lúc này Diệp Vô Phong đi tới, nhìn ông chủ Tần, "Bớt nói nhảm lại đi, nếu ông muốn ra tay thì cứ trực tiếp ra tay đi, nói nhiều như vậy làm gì? Hay biết không thể đánh lại tôi cho nên định chỉ dùng võ miệng mà trốn tránh?"
Ông chủ Tần lạnh lùng nhìn Diệp Vô Phong, "Cậu muốn chết sớm thì tôi giúp cậu toại nguyện dễ thôi, còn dám động tay động chân với Chu Thiếu Gia, tôi thấy kiếp trước chắc là cậu đã làm sai chuyện gì nên kiếp này mới có thể xui xẻo đến vậy nhỉ!"
Diệp Vô Phong đem Bạch Nhạn Phi và Phong Lệ Na kéo ra phía sau mình, sau đó anh tiến lên một bước.
Nhưng ông chủ Tần cũng mặc kệ anh làm gì, dậm chân sau một cái rồi dùng nắm đấm hướng về phía Diệp Vô Phong.
Nắm đấm nhanh như gió gào thét vung tới, hơn nữa tốc độ của ông ta cực kỳ nhanh.
Diệp Vô Phong cũng tung ra một cú đấm, hai nắm đấm chạm vào nhau, phát ra âm thanh vô cùng nặng nề.
Lúc này vẻ mặt ông chủ Tần lộ đầy vẻ hoảng sợ, lui về phía sau mấy bước, trong khi Diệp Vô Phong lại không bị ảnh hưởng gì, điều này khiến ông ta vô cùng khiếp sợ.
Ông chủ Tần không ngờ thực lực của Diệp Vô Phong lại mạnh đến mức có thể đem ông ta ép lui ngược trở lại.
Diệp Vô Phong lúc này mới bật cười, "Xem ra là cũng luyện được một ít võ thuật Ngoại công, nền tảng coi như không tệ, chỉ là năng lực trời phú cho lại có chút không được, thế nên ở tuổi này rồi mà cũng chỉ có chút thực lực như vậy thôi nhỉ!"
Sắc mặt ông chủ Tần trầm xuống, trên mặt lộ ra thêm một chút tức giận, trên thực tế, thực lực của ông ta ở Liêu Tây có thể nói không tệ chút nào, ngoại trừ một số cao thủ tên tuổi nay đã sống ẩn dật ở mảnh đất Liêu Tây này, thì ông ta cũng có thể xem như một người kiệt xuất, nhưng bây giờ với khả năng của ông ta vậy mà ngay cả Diệp Vô Phong lại cũng không có cách nào giải quyết được.
Điều này làm cho ông ta hết sức kinh hãi.
Tuy nhiên bây giờ những người xung quanh vẫn còn đang quan sát, ông chủ Tần không có ý định lùi lại, tiếp tục tiến lên tấn công Diệp Vô Phong.
Mặc dù một cú đấm vừa rồi Diệp Vô Phong chiếm ưu thế, nhưng thực tế trận chiến chỉ vừa mới bắt đầu, cuối cùng kết quả thắng bại sẽ như thế nào chưa ai biết được, đôi khi một cuộc chiến chính là làm cách nào bắt được sơ hở của đối phương mà thôi.
Ông ta lại một lần nữa tấn công về phía trước, từng bước chân vô cùng trầm ổn, bàn về bản lĩnh cũng xem như không tệ, nhưng Diệp Vô Phong lại đưa tay ra đón một cách rất thản nhiên.
Nhìn động tác tưởng chừng như tùy ý, nhưng lại không lộ bất kỳ sơ hở nào trong mắt ông chủ Tần. Diệp Vô Phong chẳng qua chỉ đứng nguyên tại chỗ, tuy nhiên ông ta phát hiện ra rằng bất kể mình tấn công ở đâu, thì đối phương lúc nào cũng có thể ở trạng thái hoàn toàn phòng thủ.
Đương nhiên loại chuyện này khiến cho ông ta vô cùng hoảng sợ, nhưng hiện tại đã lỡ ra tay rồi, ông ta cũng chỉ có thể nhắm mắt mà liều mình tiến về phía trước thôi.
Hai cú đấm được đánh ra, một phần sức lực dồn nén xuống thắt lưng, lúc sắp chạm vào thân thể của Diệp Vô Phong, một phần sức lực còn lại mới được giải phóng ra ngoài.
Chỉ nghe thấy một âm thanh vút đi nhỏ xíu vang lên, nắm đấm của ông chủ Tần dường như nhanh hơn một ít.
Bàn tay của Diệp Vô Phong chính xác rơi vào quả đấm bên cạnh của ông chủ Tần, bắt đầu ấn xuống, theo sức lực này, cả người anh bay lộn ngược qua khỏi đầu của ông ta.
Dĩ nhiên cú tấn công vừa rồi của ông chủ Tần rơi vào khoảng không.
Đám xã hội đen xung quanh đều náo loạn, bọn họ căn bản không nghĩ đến việc Diệp Vô Phong ngay cả những chiêu thức của Ông chủ Tần cũng có thể tránh thoát được.
Còn ông chủ Tần càng không nghĩ rằng Diệp Vô Phong có thể ung dung đỡ những cú đòn ra tay của mình như thế, những đòn tấn công của ông ta vô cùng nhanh, thêm nữa kèm theo sức lực rất lớn.
Vừa rồi lòng bàn tay của Diệp Vô Phong bắt lấy nắm đấm của ông ta, nếu như đổi thành người bình thường, chắc chắn đã sớm bị sức lực của ông ta hất văng ra, tê dại cả bàn tay rồi.
Thế nhưng Diệp Vô Phong thì lại không, còn mượn lực đó mà tránh được đòn công kích của ông ta.
Ông ta tức giận hét lên, sau một chiêu vô ích, xoay người lại lần nữa, cánh tay cường tráng vẽ một vòng tròn vung về phía cổ Diệp Vô Phong.
Tốc độ nắm đấm rất nhanh, hơn nữa lần vung tay này phạm vi vô cùng lớn, khi ông chủ Tần thấy Diệp Vô Phong không lùi nhanh về phía sau, nhất thời liền biết mình có thể tấn công được Diệp Vô Phong.
Lúc này trên mặt ông ta lộ ra một ít vẻ đắc ý.
Chỉ cần đánh trúng Diệp Vô Phong, ông ta tin rằng Diệp Vô Phong nhất định không có cách nào ngăn cản sự tấn công này, chỉ cần một chiêu là có thể giết chết anh!
Lần này nhiệm vụ chính của ông ta là đem Diệp Vô Phong giết chết.
Có vẻ như sẽ hoàn thành trước thời hạn rồi!
Diệp Vô Phong đưa một tay ra, bắt lấy cú đấm vừa đánh tới, sau đó nhìn ông chủ Tần với vẻ mặt đầy lạnh nhạt, "Nếu ông chẳng qua chỉ có chút năng lực như thế này, tôi khuyên ông giờ phút hiện tại nên rời khỏi đây đi là được rồi. Bây giờ tôi phải đi ăn điểm tâm, không muốn lãng phí nhiều thời gian ở đây như vậy. "
Vẻ mặt ông chủ Tần đầy hoảng sợ, nhìn cánh tay của mình đang bị anh nắm chắc trong tay, đã bị khống chế lại, cho dù ông ta có cố gắng dùng sức rút trở về cũng không được.
Ông ta vô cùng kinh hãi, "Sức lực của cậu sao có thể mạnh như thế được! Chỉ cần một tay đã hoàn toàn áp chế được tôi ư!"
Ông chủ Tần biết rõ khả năng của mình, cũng biết cú đánh vừa rồi dùng bao nhiêu sức mạnh trong đó, dù sao cũng là võ thuật Ngoại công, các chiêu thức vừa rồi hoàn toàn rất ác liệt.
Nhưng hiện tại Diệp Vô Phong lại vô cùng nhanh nhẹn, hơn nữa lại ung dung đỡ những đòn đánh của ông ta vô cùng dễ dàng, điều này chỉ có một cách để giải thích, đó là Diệp Vô Phong chính là một bậc thầy về võ thuật Nội công.
Ông ta nghiến răng nghiến lợi, biết nếu Diệp Vô Phong là một bậc thầy về võ thuật Nội công, thì ông ta sẽ không có cách nào có thể giết được Diệp Vô Phong. Dù sao võ thuật Nội công đều là những cao thủ, mà những người dùng võ thuật Ngoại công như bọn họ vĩnh viện cũng không thể nào đuổi kịp.
Sức mạnh của võ thuật Nội Công đủ khiến tất cả bọn họ đều phải cúi đầu khuất phục.
Cho nên bây giờ ông chủ Tần mới bỏ đi vẻ mặt dữ tợn của mình, trong mắt đã lộ ra vẻ sợ hãi, mà cảm xúc này nhanh chóng bị Diệp Vô Phong bắt được.
Anh mỉm cười buông tay ông chủ Tần ra, sau đó nhún vai: "Thật ra thì doanh nghiệp Chu Tinh các ông cũng không thể keo kiệt như vậy được. Nếu muốn đối phó với tôi, hãy gọi người mạnh nhất trong doanh nghiệp Chu Tinh đến đây. Nếu như không phải là người mạnh nhất, vậy thì đối với tôi mà nói đều như nhau cả, cứ hành hạ cho đến chết thì thôi!"
Ông chủ Tần nghe vậy thì sắc mặt thay đổi ngay lập tức, nhưng ông ta vẫn im lặng không dám phản bác lại điều gì, ông ta thừa nhận thực lực của Diệp Vô Phong mạnh hơn so với mình rất nhiều lần.