Sau khi suy nghĩ một lúc, đại ca Tần phất tay nói với Diệp Vô Phong: “Chuyện này là do chúng tôi đường đột rồi. Cậu yên tâm, người tiếp theo đến chính là người mạnh nhất của doanh nghiệp Chu Tinh chúng tôi.”
Diệp Vô Phong vẫy vẫy tay: “Được rồi, nếu như không còn việc gì nữa thì các ông có thể đi rồi. Tôi còn muốn đi ăn sáng nữa.”
Lúc này Phong Lệ Na cảm thấy vô cùng chấn động và sợ hãi, trợn to mắt, căn bản là cô ta không thể ngờ Diệp Vô Phong có thể giải quyết chuyện này nhanh chóng như vậy.
Phải biết rằng hiện tại chỗ này có hơn một trăm người bao vây.
Không cần đánh nhau đã rút lui luôn rồi sao?
Vậy đám người này đến đây làm gì? Chỉ nhìn Diệp Vô Phong một lát thôi à?
Cô ta thật sự không hiểu rõ chuyện này, hoàn toàn không biết bọn người đại ca Tần kia đang làm gì.
Ngay cả đám giang hồ đứng xung quanh đại ca Tần cũng chết lặng, không biết vì sao đại ca Tần lại chịu khuất phục như này. Phải biết rằng hơn một trăm anh em bọn họ đứng đây vẫn còn chưa ra tay.
Mặc dù lúc nãy khi nhìn thấy Diệp Vô Phong giao đấu cùng với đại ca Tần, thân thủ kia của anh nhìn qua đúng là ngoài sức tưởng tượng. Thế nhưng với bọn họ mà nói, bọn họ đã đánh nhau rất nhiều với những con người ngoài sức tưởng tượng như vậy. Nhưng không có người nào chịu đựng được tình cảnh bị nhiều người họ vây quanh thế này.
Vậy nên La Húc đứng bên cạnh đại ca Tần lập tức thấy vô cùng khó chịu: “Đại ca Tần, ông cứ thả tên đó đi như vậy sao? Nếu chuyện này truyền ra ngoài thì mặt mũi chúng ta biết để đâu? Hơn nữa, ở đây, ngay bây giờ chúng ta có hơn một trăm người, coi như nó có giỏi thế nào cũng không phải đối thủ của chúng ta!”
Đại ca Tần nhếch mày, kiến nhìn La Húc, còn La Húc thì cảm thấy rất không phục. Mặc dù ở trong doanh nghiệp Chu Tinh, địa vị của đại ca Tần Tần cao hơn anh ta, nhưng anh ta cũng không phải là tên côn đồ tầm thường. Dưới tay anh ta cũng phải có đến năm mươi, sáu mươi người.
Vậy nên lúc anh ta nghe được ý muốn rời khỏi đây của đại ca Tần mới dám đứng ra nói chuyện.
Nếu như chỉ là một tên côn đồ tầm thường, sao anh ta lại dám làm ra chuyện này chứ?
Lúc này, anh ta thẳng thưng bày ra vẻ mặt khó chịu, nhìn Diệp Vô Phong: “Tên kia, bây giờ tao cho mày một cơ hội. Quỳ xuống trước mặt chúng tao, tự kết liễu mình. Vậy thì tao có thể tha cho người phụ nữ đang đứng đằng sau mày.”
La Húc vô cùng đắc ý: “Người phụ nữ tên Phong Lệ Na kia là bạn gái của mày đúng không. Nếu như mày không làm theo những gì tao nói, bạn gái mày sẽ sống không bằng chết.”
Sau khi nghe thấy những lời La Húc nói, đám côn đồ đứng xung quanh đều hoan hô. Trên thực tế, hành động vừa rồi của đại ca Tần đã khiến cho bọn chúng quá thất vọng.
Bọn chúng nghĩ rằng đại ca Tần sẽ xử lý tên Diệp Vô Phong kia, thế nhưng kết quả lại làm cho chúng quá thất vọng. Đại ca Tần kia vậy mà lại bỏ cuộc giữa chừng, đây không phải là kết quả bọn chúng muốn nhìn thấy.
Còn hành động của La Húc bây giờ mới là hành động bọn chúng hi vọng có thể nhìn thấy. Trước mặt nhiều người bọn chúng thế này, cho dù là ai thì cũng phải quỳ xuống.
Diệp Vô Phong chỉ mỉm cười, nheo mắt nhìn những người này. Còn tên La Húc vẫn không cảm nhận được nguy hiểm đang chuẩn bị đến gần.
Sắc mặt lúc này của đại ca Tần vô cùng không tốt. Ông ta cứ nghĩ trận này có thể dễ dàng rời đi, đợi tìm được người mạnh hơn đến giúp là được.
Nhưng mac không ngờ cái tên La Húc vừa khốn kiếp lại ngu ngốc đến mức này. Cậu ta thật sự nghĩ rằng nhiều người như này có thể xử lý được tên Diệp Vô Hồn kia.
Loại chuyện này ngay cả ông ta cũng chưa từng nghĩ đến.
Nếu Diệp Vô Phong đúng là cao thủ có nội lực cực lớn, vậy thì chuyện kia chẳng cần nói nữa, một lần quét sạch hết ba mươi bốn mươi tên côn đồ tuyệt đối không thành vấn đề.
Bây giờ chuyện quan trọng nhất là tên khốn kiếp La Húc kia vậy mà dám lấy người phụ nữ đứng đằng sau Diệp Vô Phong ra để uy hiếp. Nếu như đó thật sự là người phụ nữ của Diệp Vô Phong, vậy thì quy tắc không động vào vợ con gia đình của người trong giang hồ bị phá vỡ. Đến lúc đó thứ La Húc phải đối mặt chính là cơn giận của Diệp Vô Phong.
Sau khi Diệp Vô Phong nghe anh ta nói xong, nụ cười trên mặt anh dần tắt. Anh nhìn La Húc, bên trong ánh mắt ẩn chứa sát khí: “Anh có biết người lần trước uy hiếp tôi như vậy đã phải chịu kết quả thế nào không?”.
||||| Truyện đề cử: Mưa Bụi Thượng Hải |||||
La Húc cười nhạo: “Tao không quan tâm tên đó thế nào. Bây giờ tao đã nói rồi, nếu mày không làm theo những gì tao nói. Vậy đừng trách tao không nương tay với mày!”
“Đúng, bây giờ chính là cơ hội của mày đấy. Nếu như mày làm theo những gì bọn tao nói, vậy thì bọn ta sẽ tha cho bạn gái của mày. Còn nếu mày dám chống lại lời bọn tao, vậy thì đừng trách bọn tao lòng dạ độc ác!”
“Tên kia, có phải mày cho rằng mình rất giỏi giang đúng không? Trước mặt hơn một trăm anh em bọn tao đây, mày còn không bằng một quả rắm.”
“Ha ha ha, đừng nên nói như vậy. Nó lại sợ đến mức tè ra quần bây giờ!”
Trong chớp mắt, cả đám côn đồ đều thấy rất hưng phấn.
Sắc mặt đại ca Tần thay đổi, nhanh chóng nhìn La Húc: “Cậu đây là không nghe lời tôi nói ra cái gì đúng không?”
La Húc cười nhạo: “Đại ca Tần, bây giờ tôi vẫn còn gọi ông một tiếng đại ca Tần là vì thực lực của ông rất mạnh. Thế nhưng ông đã già rồi nhỉ? Cho nên lá gan ngày càng nhỏ, vừa mới bắt đầu đấy tay đôi với tên này đã thấy sợ hãi rồi. Tôi cũng không hiểu sao ông có thể hoàn thành được nữa?”
Lúc này đại ca Tần cảm thấy vô cùng tức giận, thế nhưng ông ta cũng biết bây giờ xảy ra nội chiến ở đây là không cần thiết. Rất mất mặt!
Vậy nên cuối cùng ông ta chỉ hừ một tiếng, chắp tay với Diệp Vô Phong: “Những người này sau đây làm ra chuyện gì cũng không liên quan gì đến tôi cả. Tôi rời khỏi đây trước.”
Diệp Vô Phong chỉ gật đầu.
La Húc vung thanh đao trong tay mình lên, chỉ vào người Diệp Vô Phong: “Tên kia, mày chỉ có thể dọa được mấy kẻ hèn nhát thôi, nhưng đừng nghĩ có thể dọa được tao! Đằng sau tao có nhiều anh em như thế, chẳng lẽ còn sợ mày à?”
Diệp Vô Phong quay người nhìn Bạch Nhạn Phi và Phong Lệ Na: “Lát nữa có thể sẽ có chút máu me. Nếu hai người không muốn nhìn thấy thì có thể quay về. Về trước đi, đợi lát nữa tôi giải quyết xong chuyện này sẽ đi tìm hai người.”
Bạch Nhạn Phi không sợ, cho dù đám con đồ này có ra tay với cô ấy, cuối cùng vẫn sẽ bị cô ấy hạ gục thôi. Cho dù là cô ấy không mạnh bằng Diệp Vô Phong, thế nhưng cô vẫn là bà chủ của công ty bảo an Long Kiếm. Cô không yếu đuối như vậy, cô vẫn thường xuyên rèn luyện cùng với đám vệ sĩ nhà mình.
Công phu trong tay cũng sẽ không kém.
Nhưng khi nhìn đến Phong Lệ Na, nên cô vẫn lựa chọn rời khỏi đây trước, chờ sau khi Diệp Vô Phong giải quyết xong chuyện này rồi nói.
Bạch Nhạn Phi bước đi, La Húc cảm thấy rất khó chịu: “Ai cho cô rời đi, tôi đã cho phép cô rời đi sao?”
Lúc này Diệp Vô Phong chỉ lạnh lùng nhìn La Húc, khuôn mặt toàn là sát ý: “Sau đây chính là cuộc chiến đấu giữa chúng ta. Không phải anh nói mình có một trăm anh em sao? Nơi này cũng không rộng lắm, người chúng tôi rời đi là có lộ cho các anh.”
La Húc nghĩ nghĩ một lát, rất đắc ý: “Nếu như mày đã muốn chết như vậy thì tao giúp mày. Thật sự cho rằng mình có thể giải quyết được bọn tao sao? Đừng mơ ngủ nữa!”
Những tên côn đồ xung quanh cũng lên tiếng ủng hộ La Húc, tiếng ồn vang bọn khắp nơi, còn những người đang đứng ở phía xa thấy nghi ngờ. Không biết khách sạn Daus Norton kia đang xảy ra chuyện gì.
Còn những người đến khách sạn Daus Norton ăn cơm đều giật mình nhìn Diệp Vô Phong và La Húc.
Đương nhiên bọn họ biết danh tiếng của doanh nghiệp Chu Tinh, không biết Diệp Vô Phong kia đã làm gì động đến doanh nghiệp Chu Tinh đây?
“Nghe nói gì không? Đêm qua, ở chính chỗ này, cậu cả nhà họ Chu bị một người bí ẩn đánh cho phải nhập viện. Hình như bây giờ vẫn còn đang rơi vào hôn mê.”