Thần Cấp Ở Rể

Chương 516: Đúng là một người đàn ông đểu cáng




Diệp Vô Phong nhíu mày, trên người anh có mùi máu tanh rất khó chịu.
Ông chủ Tần ở một phía nhìn chỉ lộ ra biểu cảm lạnh lùng, lấy điện thoại di động gọi cho 115.
Dù sao cũng làm chung một công ty, gọi hộ cấp cứu cũng là điều bình thường.
Ông chủ Tần đi về phía trước, ngay sau đó đến trước mặt La Húc lắc đầu: “La Húc, nghe nói anh muốn ngồi lên vị trí của tôi, lúc đầu tôi còn không tin nhưng hiện tại tôi đã tin rồi, chẳng qua anh có ngồi lên được vị trí này, thì có ngồi chắc được không cơ chứ?”
Ông ta chế nhạo, La Húc mở to mắt, toàn thân run rẩy.
Ông chủ Tần lắc đầu, dùng một chân giẫm lên ngực La Húc.
La Húc há to mồm, muốn kêu thét thảm thiết nhưng trong miệng chỉ có thể hộc ra máu tươi, cuối cùng cơ thể anh ta ngừng run rẩy, đôi mắt mất đi tiêu cự.
Ông chủ Tần xoay người rời đi sau khi làm xong những chuyện này.
Diệp Vô Phong trở về phòng, đi tắm rửa, sau đó đưa nhóm Bạch Nhạn Phỉ đi ăn sáng, mặc dù chuyện này làm trễ giờ ăn của bọn họ nhưng cả nhóm coi như cũng đã giải quyết xong bữa sáng.
Và lúc này, có một người đàn ông xuất hiện trước bàn ăn của bọn họ.
Diệp Vô Phong cau mày: “Đến hết lần này tới lần khác, anh là ruồi bọ hay sao?”
Bạch Nhạn Phỉ thấy mặt người này thì sắc mặt đột nhiên sa sầm và cực kì tức giận.
Nhưng cô đã nhanh chóng đè nén tâm tình của mình xuống.
Phong Lệ Na nhanh chóng đứng lên, sau đó cúi đầu như làm sai chuyện gì đó: “Đông Thành!”
Nguyên Đông Thành lạnh lùng nhìn Phong Lệ Na: “Vậy đây là ý của cô sao, dù sắp kết hôn với tôi, cũng muốn làm chuyện như thế? Để tôi phải mất mặt trước người ngoài?”
Sắc mặt Phong Lệ Na trắng xanh: “Không phải như anh nghĩ đâu Đông Thành, bpn là bạn đại học của tôi, anh cũng biết đó, còn người bên cạnh là bạn của Bạch Nhạn Phỉ.”
Nguyên Đông Thành chỉ lạnh lùng Phong Lệ Na: “Vậy cô muốn sao, trước kia tôi đã nói với cô không nên dây dưa mối quan hệ chó má kia… Vậy mà cô không làm theo lời tôi?”
Toàn thân Phong Lệ Na run lên, cô không biết phải giải thích chuyện này như thế nào.
Cô đã cố gắng hết sức làm mọi chuyện theo lời Nguyên Đông Thành, nhưng mối quan hệ giữa cô với Bạch Nhạn Phỉ rất tốt, tốt như chị em ruột vậy, muốn cô cắt đứt quan hệ với Bạch Nhạn Phỉ là chuyện cô không thể làm được.
Nguyên Đông Thành khịt mũi: “Tốt hơn hết cô đừng có kết bạn với đám vô dụng như vậy. Gia đình họ Nguyên chúng tôi không phải tổ chức từ thiện. Mỗi một lần lũ bạn khốn nạn của cô xuất hiện chẳng phải để moi móc lợi lộc từ nhà họ Nguyên này sao?”
Phong Lệ Na cắn chặt môi.
Tuy cô biết mình có một số người bạn như vậy, nhưng cuối cùng cô cũng đã cắt đứt liên hệ với những người đó.
Hơn nữa Bạch Nhạn Phỉ chưa từng nói ra những lời cần lợi ích từ cô.
Nguyên Đông Thành lạnh lùng nở nụ cười, nhìn Bạch Nhạn Phỉ: “Nếu tôi nhớ không nhầm thì Bạch Nhạn Phỉ chính là người luôn miệng phản đối chúng ta kết hôn thời đại học đúng không? Thời đại học luôn thích xen vào chuyện của người khác, giờ cũng chẳng khác gì.”
Bạch Nhạn Phỉ cực kì khó chịu, nhìn lại Nguyên Đông Thành, cô định phản bác lại nhưng những lời kế tiếp của Nguyên Đông Thành lại khiến Bạch Nhạn Phỉ bùng nổ như núi lửa phun trào.
“Đây là chuyện nhỏ mà thôi, tôi hỏi cô, tại sao cậu Chu muốn cô đi dự tiệc xã giao, cô lại từ chối?” Nguyên Đông Thành không vui hỏi.
Mặt Phong Lệ Na cắt không còn giọt máu, tranh thủ thời gian giải thích: “Đông Thành, tiệc xã giao mà bọn họ nói đến không phải buổi tiệc mà anh nghĩ, thậm chí bọn họ cũng muốn Phỉ Phỉ đi theo.”
Nguyên Đông Thành xua tay: “Tôi không cần biết bữa tiệc đó là tiệc kiểu gì, nếu như cậu Chu đã mời cô, cô nên đồng ý vì phép lịch sự chứ, dù sao doanh nghiệp Chu tinh hiện giờ đang có mối quan hệ hợp tác với nhà họ Nguyên, có mỗi việc như thế mà cô không cho bọn họ chút mặt mũi nào có phải hơi quá đáng không?”
Toàn thân Phong Lệ Na run rẩy nhiều hơn, cô không biết giải thích như thế nào.
Cô biết rõ lòng dạ đen tối của tên cậu cả nhà họ Chu kia, tên khốn đó hoàn toàn không phải người tốt, nhưng thái độ mà Nguyên Đông Thành đối với cô ngay bây giờ khiến cô hoàn toàn không muốn giải thích.
Cô lo lắng Nguyên Đông Thành hiểu lầm, nhưng cô biết hiện giờ có giải thích cũng không giải thích được.
Vì vậy cô lựa chọn biện pháp im lặng.
Nguyên Đông Thành đi tới trước mặt Phong Lệ Na: “Vậy cô không có ý định trả lời tôi sao? Đúng rồi, có Bạch Nhạn Phỉ đứng ở đây, lá gan của cô càng ngày càng lớn.”
Nói xong anh ta giơ tay tát lên mặt Phong Lệ Na.
Bốp!
Chuyện này không hề có dấu hiệu báo trước, hoàn toàn là động tác xuất hiện bất ngờ, Bạch Nhạn Phỉ không tin nổi, Diệp Vô Phong cũng không nghĩ đến.
Phong Lệ Na ôm mặt mình, hơi sợ hãi nhìn Nguyên Đông Thành.
“Anh điên rồi sao!” Bạch Nhạn Phỉ tức giận, nhanh chóng ôm lấy Phong Lệ Na lùi lại phía sau.
Nguyên Đông Thành giễu cợt: “Tôi dạy vợ của mình, người ngoài như cô có tư cách gì can thiệp vào?”
Bạch Nhạn Phỉ tức giận nhìn Nguyên Đông Thành: “Anh cũng biết cô ấy là vợ anh sao? Đó là cách anh đối xử với vợ mình như thế?”
Nguyên Đông Thành còn tự hào nói: “Đây là vợ tôi, tôi đối xử như nào mà chẳng được, dù có đánh chết cô ta người ta cũng chỉ nghĩ tôi lỡ tay mà thôi. Chẳng có ai nghĩ hành động đó của tôi là sai, cho nên tôi mới chỉ tát cô ta một cái mà thôi, có vấn đề gì à?”
Bạch Nhạn Phỉ đã biết Nguyên Đông Thành là người như thế nào từ lâu, vì vậy cô không hề thấy bị sốc khi nghe thất Nguyên Đông Thành nói như vậy.
Thậm chí còn nghĩ đó là điều bình thường.
Nguyên Đông Thành nhìn Phong Lệ Na: “Hiện giờ cho cô lựa chọn, một là cùng tôi về nhà ngay bây giờ, hai ngày nữa hôn lễ của chúng ta cử hành bình thường, hai là cô ở lại, hai hôm nữa không cần phải tới.”
Sắc mặt Phong Lệ Na thay đổi, cô giãy dụa khỏi vòng tay Bạch Nhạn Phỉ, sau đó đi đến trước mặt Nguyên Đông Thành, rồi nhìn Bạch Nhạn Phỉ với ánh mắt có lỗi.
Tuy cô rất muốn ở lại, nhưng hôn lễ mới là chuyện quan trọng nhất, trở thành vợ của Nguyên Đông Thành càng quan trọng hơn!
Bạch Nhạn Phỉ muốn nói lại thôi, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Nếu không phải mọi mặt Phong Lệ Na đều rất tốt trừ điểm này ra, cô cũng không cần chạy tới đây làm chuyện vô ích này.
Nguyên Đông Thành nở nụ cười chiến thắng: “Coi như cô còn biết suy nghĩ, biết tôi đối xử tốt với cô, được rồi, đi thôi, tạm biệt đám bạn bè chó má của cô đi.”
Phong Lệ Na nhìn Bạch Nhạn Phỉ với Diệp Vô Phong với ánh mắt phức tạp, cuối cùng chỉ đành vẫy tay chào.
Nguyên Đông Thành khịt mũi, xoay người rời đi.
Thế nhưng ngay khoảnh khắc này, Diệp Vô Phong lại lên tiếng: “Ai cho anh rời đi? Đã làm phiền tâm trạng ăn sáng của tôi như thế mà muốn rời đi sao?”
Nguyên Đông Thành cười khinh khỉnh: “Sao, anh muốn làm gì?”
Diệp Vô Phong nhét miếng há cảo cuối cùng vào miệng, đứng lên, chỉ mặt đất vẫn còn loang lổ bên ngoài.
“Anh biết chỗ kia vừa xảy ra chuyện gì sao?”
Nguyên Đông Thành nhướng mày: “Vậy anh muốn động tay động chân với tôi sao?”
Phong Lệ Na cũng rất lo lắng, đi lên trước một bước, đứng bên trái Nguyên Đông Thành, như để ngăn chặn Diệp Vô Phong khi Diệp Vô Phong định ra tay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.