Cho dù A Mịch có giỏi hơn nữa thì cũng chỉ là một người phụ nữ thôi, hơn nữa trong mắt bọn họ cô
A Mịch gật đầu, cảm thấy có chút ngại nhìn Diệp Vô Phong: “Bởi vậy nên mới chỉ có thể nhờ anh tới giúp, nhưng mà tôi sẽ bù đắp cho anh, đợi tôi giải quyết xong vụ án này là có thể bù đắp cho anh được rồi.”
Diệp Vô Phong nghĩ ngợi một chút rồi nói: “Thực ra hai ông chủ của công ty Chính Hoà đều đồng ý với tôi rồi, ba ngày sau sẽ chuyển khỏi Liêu Tây, thế nên nếu cô muốn điều tra thì mau chóng nắm bắt thời cơ đi.”
“Chuyển đi? Vì sao?” Mặt A Mịch ngơ ra, cô ấy chưa từng thu được tin tức nào như thế cả.
Diệp Vô Phong cười nhẹ: “Lúc đó bọn họ bị tôi bắt giữ, tất nhiên phải có điều kiện gì đó tôi mới thả họ đi được.”
Sau khi nghe xong, A Mịch cảm thấy bản thân như vừa nghe được một câu chuyện cười vậy, cô ấy trợn to mắt lên nhìn Diệp Vô Phong: “Có phải anh cũng nói cho vui thôi không, lời bọn họ nói sao có thể tin được, nội việc công ty Chính Hà đã bén rễ cực sâu ở vùng Liêu Đông này, nếu như bọn họ chuyển đi, vậy chẳng khác nào nhổ rễ của bọn họ đi cả.”
Diệp Vô Phong nhún vai: “Mặc kệ bọn họ có phải đang nói đùa hay không, nếu đã đồng ý với tôi chuyện gì thì phải làm cho ra việc đó, nếu không tôi đành phải dùng cách của mình để bọn họ thực hiện lời hứa.”
A Mịch chỉ có thể oxi hoá lời, kết thúc cuộc nói chuyện tại đây.
Nhưng A Mịch vẫn nghĩ Diệp Vô Phong thế nào cũng không có cách gì để khiến công ty Chính Hà rời khỏi Liêu Đông, dù sao bọn họ luôn chỉ phát triển ở Liêu Đông, chưa từng mở rộng thị trường bên ngoài bao giờ.
Cho nên bọn người Lý Thích sẽ không làm theo những lời Diệp Vô Phong nói đâu.
Mà A Mịch rất tò mò Diệp Vô Phong sẽ dùng cách gì để xử lý mấy người Lý Thích và Trịnh Phi.
Đúng lúc này, điện thoại của Diệp Vô Phong reo lên, là Bạch Nhạn Phi gọi tới.
Diệp Vô Phong thấy có chút kì lạ, nghe điện thoại, đêm hôm khuya khoắt thế này Bạch Nhạn Phi còn tìm mình chắc chắn là có chuyện gì xảy ra rồi.
“Alo? Có chuyện gì?” Diệp Vô Phong nghe điện thoại.
Giọng nói sốt sắng của Bạch Nhạn Phi truyền tới: “Diệp Vô Phong, Na Na vừa nãy nhắn cho tôi một tin, nói tôi tới cứu nó, nó đang ở trong club Hào Thiên.”
Diệp Vô Phong thấy lạ, hỏi: “Club Hào Thiên? Nó tới mấy chỗ đó làm gì?”
“Ai mà biết tên khốn Nguyên Đông Thành đã nói với Na Na chuyện gì, khiến cho Na Na tới mấy nơi như vậy!” Bạch Nhạn Phi cực kì giận dữ, nhưng cô ấy biết điều quan trọng nhất bây giờ là cứu được Phong Lệ Na ra ngoài.
A Mịch sau khi nghe thấy cái tên club Hào Thiên đã dùng một ánh mắt khác thường nhìn Diệp Vô Phong, bởi vì cô ấy biết club Hào Thiên là một vũ trường ăn chơi trác táng, trong đó có rất nhiều trò chỉ có người lớn mới được phép chơi.
Mà club Hào Thiên này là club lớn nhất ở Liêu Đông, người có thể vào đó chơi đều là người có tiền cả, ở trong đó, có thể nói là tiền tiêu như nước, trong vòng một đêm, một người ở đó có thể tiêu hết vài ba chục triệu.
Một nơi như thế tuyệt nhiên không phải nơi người bình thường có thể tới.
“Được rồi, bây giờ tôi qua đó, cô tự mình cẩn thận chút, cũng có thể đây là cái bẫy của người nào đó.” Diệp Vô Phong nhắc nhở.
“Tôi biết rồi.” Bạch Nhạn Phi nói xong bèn cúp máy.
Diệp Vô Phong đứng dậy, nhìn A Mịch rồi nói: “Bây giờ tôi có chút chuyện phải đi rồi.”
A Mịch gật đầu.
Sau khi ra khỏi nhà, lần đầu tiên Diệp Vô Phong lái xe tới trước cửa chính club Hào Thiên, quả nhiên club Hào Thiên này lớn thật, đặc biệt là hai con sư tử đá cao ba mét ở cửa, đúng là oách xà lách thật.
Trước cửa club Hào Thiên đậu rất nhiều xe, mỗi chiếc trên vài trăm triệu khá hay thấy, thậm chí còn có vài chiếc trên cả tỷ bạc.
Anh đứng trước cửa, nghĩ ngợi một hồi, vẫn là vào xem tình hình ra sao rồi nói tiếp, ai mà biết tới khi nào Bạch Nhạn Phi mới đến.
Nhà A Mịch khá gần club Hào Thiên này, nên chuyện chạy sang đây cũng chỉ mất vài ba phút thôi.
Bước vào trong club, Diệp Vô Phong thấy phục vụ chạy qua nở nụ cười thân thiện: “Ngài đây, ngài có đặt bàn chưa ạ?”
Diệp Vô Phong gật đầu: “Có rồi, nhưng tôi phải hỏi xem bọn họ ngồi ở bàn số mấy, ở chỗ tôi không cần cậu giúp gì đâu, cậu có thể đi làm việc của mình đi.”
Nhân viên phục vụ nghe thấy vậy mới rời đi.
Diệp Vô Phong nhìn xung quanh, phát hiện ra độ ấm ở đất rất ư dễ chịu, đại sảnh này giống như một khu vực chỉ để nghỉ ngơi vậy, mà nếu đi sâu vào bên trong sẽ giống như đi vào một quán bar.
Vừa hay lúc này là lúc quán bar sầm uất nhất, khắp mọi ngóc ngách đều là người với người, mà tiếng nhạc đủ để át hoàn toàn tiếng người, nhìn thấy mấy người điên cuồng lắc lư giống như một đám yêu tinh bay lắc vậy.
Đúng vào lúc anh đang muốn tiếp tục đi tiếp thì lại thấy một bóng dáng rất đỗi quen thuộc, người này là người lần trước đứng bên cạnh Chu Đại Thiếu, bây giờ Chu Đại Thiếu phải nhập viện rồi, người trẻ tuổi này hình như lại tìm thấy người khác làm bạn rồi.
Nhưng vẫn không sửa được thói quen làm chuyện xấu.
Việc Phong Lệ Na cầu cứu rất có thể có liên quan đến người này, thế là Diệp Vô Phong bèn đi theo người này tiến về phía trước.
Rất nhanh đã thấy người đàn ông mặc áo khoác này bước vào căn phòng bao riêng số 1.
Diệp Vô Phong đi về phía trước, đến trước cửa phòng lại phát hiện ra trên cửa phòng không có mắt quan sát, bèn cảm thấy có gì đó rất đáng nghi.
Nhưng rất nhanh anh đã hiểu ra, đây là kiểu cố ý làm vậy, loại phòng bao này được làm để đặc biệt dùng cho một số người, mà một số người này làm một số chuyện không được phép để người khác nhìn thấy.
Thế nên mới sinh ra loại phòng không có mắt quan sát và cách âm tốt thế này.
Nhưng điều này đối với Diệp Vô Phong mà nói cũng là một chuyện tốt, lỡ như bên trong có xảy ra chuyện gì, thì bên ngoài cũng không thể biết được.
Diệp Vô Phong sửa sang lại quần áo rồi sau đó mở cửa ra.
Rất nhanh bèn thấy có bốn năm người đàn ông, xà nẹo bên cạnh có mười mấy cô gái đang cùng nhau chơi trò chơi, quần áo của mấy cô gái kia đã cởi tới mức chỉ còn dư lại một lớp vải rồi.
Âm thanh lộn xộn vang lên khắp căn phòng.
Diệp Vô Phong nhìn thấy Phong Lệ Na ở góc khuất nhất của căn phòng, lúc này trên khuôn mặt Phong Lệ Na chỉ còn thừa lại chút lạnh lẽo, thê lương, trên người còn có thêm một vết thương.
Mà Nguyên Đông Thành không hề có mặt ở nơi này.
Nhìn thấy cửa bị mở ra, tất cả mọi người đều nhìn Diệp Vô Phong, mà lúc này tất cả bọn đàn ông đều cảm thấy không vừa lòng.
Trần Sinh ban nãy vừa mới bước vào vỗ vỗ trán: “Ngại quá, quên khoá cửa.”
Anh ta nói xong bèn quay sang quát với Diệp Vô Phong: “Mày là ai đó, không thấy bọn tao trong này còn đang bận sao? Còn không mau biến cho tao!”
Những người khác lại quay lại tiếp tục chơi trò chơi của mình, không ai thèm để ý tới Diệp Vô Phong nữa.
Trần Sinh vậy mà dám tới trước mặt Diệp Vô Phong, hách dịch nói: “Cái thằng này mày bị mù mắt chó rồi hả, không thấy phòng bọn tao bao là phòng gì hả? Tao không gọi mày, mày vào đây làm gì?”
Diệp Vô Phong chỉ lạnh lùng cười nhạt: “Sao thế, mới có mấy ngày thôi mà, không nhận ra anh mày rồi hả?”
Sau khi nghe lời đó xong Trần Sinh có chút nghi ngờ, nhưng sau khi nhìn thấy khuôn mặt Diệp Vô Phong, thực sự cảm thấy có chút quen thuộc, chỉ là không biết đã gặp ở đâu.
“Này, Trần Sinh, mày có ý gì vậy? Một tên phục vụ nhỏ bé cũng không làm gì được! Nếu như không làm được nữa thì cút dùm tao đi, để tao cho nó biết hậu quả cuộc việc xông vào đây!” Từ sau Trần Sinh có một thanh niên trẻ người non dạ hống hách nói.