Lý Phi trừng to mắt, kêu thảm rồi lui về sau, anh ta cầm lấy tay mình, nhưng máu tươi vẫn không có cách nào ngừng lại.
Diệp Vô Phong mỉm cười nhìn Lý Phi: “Dựa theo tốc độ máu chảy của người, động mạch chủ của anh đã bị cắt đứt, trong vòng mười phút sẽ lên cơn co giật, bây giờ anh còn có mười phút đến bệnh viện."
Lý Phi sợ hãi nhìn Diệp Vô Phong, anh ta tranh thủ thời gian xông về phía trước, đương nhiên anh ta không muốn chết ở chỗ này, cho nên anh ta mau chóng rời khỏi phòng bao này.
Đáng tiếc là Diệp Vô Phong đứng ở cửa với dáng vẻ không định tránh ra một con đường.
Sau khi Lý Phi xông lên, Diệp Vô Phong đạp một phát lên người anh ta: “Tôi có nói để cho anh đi sao? Không phải vừa rồi rất phách lối sao? Sao bây giờ lại sợ như vậy?"
Bọn người Lý Phi vô cùng kinh ngạc và sợ hãi, thật sự bọn họ không ngờ sẽ gặp phải loại chuyện này ở Hào Thiên Hội Sở, phải biết Hào Thiên Hội Sở là sản nghiệp của Nhà họ Nguyên.
Dám gây chuyện trong sản nghiệp của Nhà họ Nguyên, đó chính là chừa mặt mũi Nhà họ Nguyên.
Đây là hành động tìm chết.
Nhưng bọn họ không biết, Diệp Vô Phong đã đánh Nguyên Đông Thành từ lâu, có thể nói bây giờ đã đắc tội Nhà họ Nguyên.
Lý Phi kêu thảm, lao về phía cửa phòng lần nữa, anh ta biết nếu như mình không nhanh đi bệnh viện thì sẽ chết ở chỗ này, mà hiển nhiên là anh ta không muốn chết.
Diệp Vô Phong lại chỉ lạnh lùng nhìn Lý Phi, Lý Phi đi đến trước mặt anh thì lập tức quỳ xuống: “Anh ơi, anh mau thả em đi, em chưa muốn chết."
Diệp Vô Phong mỉm cười: “Đúng, anh không muốn chết, nhưng hành vi của anh lại tìm đường chết nah."
"Em sai rồi, em là súc vật, anh hãy bỏ qua cho em đi, này em không dám!" Lúc này Lý Phi đã chẳng còn cần tôn nghiêm, anh ta biết nếu như Diệp Vô Phong không cho anh ta đi thì anh ta sẽ chết ở chỗ này.
Hiện tại đã qua một phút, mà đường đi đến bệnh viện cũng phải mất năm phút, cho nên bây giờ kéo dài một phút đều vô cùng nguy kịch.
Diệp Vô Phong chỉ vào Phong Lệ Na: “Đi, quỳ gối trước mặt cô ta rồi xin lỗi đàng hoàng cho tôi."
Lý Phi ngạc nhiên một chút.
"Làm sao vậy, không muốn sao?"
Lý Phi nghe thấy câu hỏi của Diệp Vô Phong, cơ thể lập tức run lên, sau đó tranh thủ thời gian bò đến trước mặt Phong Lệ Na, quỳ dập đầu mấy cái: “Phong Lệ Na, thật xin lỗi, tôi là súc vật, cô hãy bỏ qua cho tôi đi, cô bảo bạn cô tranh ra được hay không?"
Lúc này Phong Lệ Na vẫn đang đần độn, còn chưa kịp tỉnh táo lại, hành vi này của Diệp Vô Phong thật sự quá lớn mật, thật là muốn đắc tội với toàn bộ cậu chủ của Liêu Tây sao?
Có điều nhìn thấy Lý Phi đau khổ cầu xin, cuối cùng cô ta vẫn nhìn sang Diệp Vô Phong, muốn nói lại thôi.
Diệp Vô Phong rõ ràng biết Phong Lệ Na muốn nói gì, có chút thất vọng mở đường: “Anh có thể đi."
Sau khi Lý Phi nghe thấy thì mừng rỡ như điên, rời khỏi phòng bao, mà những người khác thì tranh thủ thời gian đi đến trước mặt Diệp Vô Phong, cũng muốn đi ra khỏi chỗ này.
Nhưng Diệp Vô Phong nhếch miệng mỉm cười: “Vận mệnh của các anh cũng không nằm trên tay của tôi, chút nữa bạn tôi sẽ tới, các anh sẽ thế nào, là do bạn tôi định đoạt, cho nên các anh cứ cầu nguyện đi, nếu như bạn tôi yếu lòng nương tay thì đương nhiên các anh có thể rời đi, nhưng nếu như bạn tôi muốn tôi xử lý các anh, vậy thì hôm nay các anh cũng phải chết ở nơi này."
Sau khi nói xong lời này, tất cả người trẻ tuổi đều là vô cùng sợ hãi, còn Trần Sinh đứng ra, cẩn thận nói: “Thật ra chúng tôi cũng không làm gì Phong Lệ Na, chuyện vừa rồi đều là Lý Phi làm, chúng tôi chỉ tự chơi."
Diệp Vô Phong lạnh nhạt liếc Trần Sinh, cũng không nói lời nào.
Trần Sinh lại nói tiếp: “Cho nên oan có đầu nợ có chủ, nếu như anh muốn trả thù, cứ đi tìm Lý Phi là được."
Diệp Vô Phong lắc đầu: “Với tôi mà nói, mấy người trong phòng này đều giống nhau, dù sao tôi cũng không quen các anh, mà tôi nói rồi, hôm nay vận mệnh của các anh là do bạn của tôi quyết định."
Vừa nói xong, Bạch Nhạn Phi đã nhắn cho Diệp Vô Phong là cô ấy đã đến phòng bao, lúc này khi nhìn thấy Phong Lệ Na, vẻ mặt đều là đau lòng, cô ấy lại không hiểu, vì sao Phong Lệ Na lại làm việc cho Nguyên Đông Thành không điều kiện, cho dù những chuyện này đối với cô ấy vô cùng đau khổ?
Bạch Nhạn Phi nhanh chóng cởi áo khoác của mình ra, bọc lên người Phong Lệ Na, lúc này mới tức giận nhìn đám người trong phòng.
Diệp Vô Phong mỉm cười: “Được rồi, giờ bạn của tôi đã đến đây, kết quả của các anh thế nào sẽ dựa vào tâm trạng của cô ấy. Rất hiển nhiên, tâm trạng của cô ấy không tốt, cho nên tốt nhất các anh cẩn thận một chút đi."
Sau khi Diệp Vô Phong nói xong, những người khác đều sợ hãi, còn Trần Sinh lại biết Bạch Nhạn Phi, anh ta lập tức nói với Bạch Nhạn Phi: “Bạch Nhạn Phi, chắc cô không biết thân phận của mấy người trong phòng bao này, cô là bạn của Phong Lệ Na, vậy chắc cô biết, nếu mấy người ở trong phòng này xảy ra vấn đề gì, vậy chỗ của Nguyên Đông Thành cũng sẽ không dễ ăn nói."
Bạch Nhạn Phi ngạc nhiên một chút, cô ấy không nghĩ tới đến lúc này mà còn dám uy hiếp cô ấy, cô ấy rất tức giận nói: “Một đám nhãi các anh, bây giờ tôi chỉ muốn giết chết hết các anh, về phần anh nói Nhà họ Nguyên gì đó, sau khi tôi giết chết các anh sẽ trở về Liêu Đông, có bản lĩnh thì cứ để Nhà họ Nguyên đến Liêu Đông xem, tôi sẽ khiến anh ta một đi trở lại!"
Trần Sinh bất ngờ, anh ta không nghĩ tới vậy mà Bạch Nhạn Phi lại mạnh mẽ như vậy, điều này không giống với những gì anh ta điều tra.
Bạch Nhạn Phi tiếp tục cắn răng nói: “Về phần Na Na, dù có trói thì tôi cũng trói cô ấy về Liêu Đông!"
Trần Sinh cắn răng, rất không cam lòng, nhưng anh ta cũng không dám kích thích Bạch Nhạn Phi, chỉ có thể yên lặng đứng ở một bên.
Diệp Vô Phong đi tới, hỏi Bạch Nhạn Phi: “Bây giờ cô có quyền lợi đưa ra quyết định, coi như vận mệnh của bọn họ ở trên tay của cô."
Bạch Nhạn Phi lạnh lùng nhìn đám người Trần Sinh, đương nhiên cô ấy biết có thể mấy người ở đây không giàu thì cũng có quyền, nhưng mà cô ấy vẫn không yếu đuối.
"Đánh gãy một cánh tay của tất cả mọi người, tôi muốn bọn họ nhớ kỹ được sự đau đớn của ngày hôm nay, lúc làm việc bậy bạ thì sẽ nghĩ tới trừng phạt hôm nay!" Bạch Nhạn Phi không cho bọn họ một chút mặt mũi nào.
Diệp Vô Phong lại mỉm cười gật đầu: “Điều này lại rất hợp lý."
Lúc này tất cả các cậu ấm đều vô cùng kinh ngạc và sợ hãi, đương nhiên bọn họ không muốn mình tay của mình bị gãy mất, cho nên đều nhao nhao cầu xin, trong lúc nhất thời khắp nơi trong phòng bao đều là tiếng cầu xin.
Bọn cậu ấm này không cần gì mặt mũi nữa, mà chỉ muốn an toàn ra ngoài.
Chỉ tiếc là Diệp Vô Phong không hề do dự chút nào, mỗi một lần ra tay đều có thể vặn gãy một cánh tay của một người đàn ông, trong rạp truyền đến tiếng kêu thảm thiết.
Trần Sinh che tay của mình, sau khi bớt đau đớn, anh ta căm giận nhìn Diệp Vô Phong: “Bây giờ anh cứ ngang ngược đi, nếu như muốn anh đi ra khỏi Liêu Tây, trừ phi anh có thể diệt toàn bộ gia tộc ở Liêu Tây!"
Vừa nói xong, Diệp Vô Phong lại mỉm cười: “Mục đích của tôi đến đây chính là nó."