Thần Cấp Ở Rể

Chương 528: Cho anh một bạt tai




“Vậy ý của anh là muốn tiêu diệt cả nhà họ Nguyên sao?” Lúc này có mấy người từ bên ngoài bước vào, người đứng đầu khoảng ba mươi tuổi, nhưng cách ăn mặc vẫn rất thời trang, mấy thanh niên trẻ tuổi đi theo thì mặc một mẫu quần áo giống nhau.1
Diệp Vô Phong nhướng mày, lạnh nhạt nhìn người đó.
“Anh là ai?” Diệp Vô Phong tò mò hỏi.
"Ở địa bàn của tôi, còn hỏi tôi là ai ư? Chẳng lẽ anh không biết club Hào Thiên này hiện tại do Nguyên Đạt Tiêu tôi giám sát sao?" Nguyên Đạt Tiêu nhìn Diệp Vô Phong với vẻ chế nhạo.
Diệp Vô Phong cảm giác mình đã nghe thấy cái tên này ở đâu đó, anh đã nhanh chóng nhớ ra, Nguyên Đạt Tiêu này có phải là từng xuất hiện cùng lúc với Đường Trảm không?
Nhìn thấy tay chân lành lặn của Nguyên Đạt Tiêu, Diệp Vô Phong có chút kinh ngạc, tình huống này hẳn là không đúng, Đường Trảm ra tay thì chuyện mất mạng cũng không có gì bất thường.
Nhưng Nguyên Đạt Tiêu đang đứng trước mặt anh với đôi chân lành lặn, điều này khiến anh hơi hoảng hốt.
Và điều khiến anh ngạc nhiên chính là hai vị cao thủ cảnh giới tông sư ở phía sau Nguyên Đạt Tiêu, một người có hai cao thủ tông sư ở bên cạnh bảo vệ thì hẳn là thân phận rất quan trọng.
Trần Sinh nhìn thấy Nguyên Đạt Tiêu đến, lập tức hét lên: "Nguyên đại thiếu!! Tên khốn kiếp này nói muốn tiêu diệt nhà họ Nguyên!"
Nguyên Đạt Tiêu lạnh lùng nói: "Tôi nghe rồi, giọng điệu rất kiêu ngạo, không biết anh có nhận thức được mình đang nói gì hay không."
Hai cao thủ cảnh giới tông sư phía sau Nguyên Đạt Tiêu tiến lên đứng ở hai bên, bày ra tư thế có thể xuất chiêu bất cứ lúc nào.
Diệp Vô Phong lui về phía sau nửa bước, hai lòng bàn tay cũng tụ lực, nếu đối phương ra tay thì anh có thể phản kích ngay lập tức.
“Đừng tưởng rằng bên cạnh anh có hai người ở cảnh giới tông sư là có thể làm càn trước mặt tôi.” Diệp Vô Phong thờ ơ nói.
Nguyên Đạt Tiêu vẫn chế nhạo: “Tôi nghe nói em họ của tôi đã bị anh đánh, đúng không?” Anh ta lại nhìn Phong Lệ Na: “Quả nhiên, đồ dâm phụ này không nên vào nhà chúng ta, cái gì mà gia đình giàu có, tất cả chỉ là mấy lời nói dối mà thôi."
Sắc mặt Phong Lệ Na thay đổi, cả người cô ta run lên.
Nguyên Đạt Tiêu cười khinh thường: "Nhưng không sao, em họ của tôi không có bất kỳ năng lực nào, cho nên chỉ có chút tác dụng như vậy mà thôi."
Anh ta hết sức vui vẻ: “Một thằng rác rưởi và một con dâm phụ xứng đôi vừa lứa lắm.”
Diệp Vô Phong lãnh đạm nói: "Lát nữa tôi sẽ cho anh một bạt tai."
Nguyên Đạt Tiêu khinh thường nhìn Diệp Vô Phong, hai cường giả cảnh giới tông sư đã từng bước tiến về phía trước, đã đi tới khoảng cách cách anh hai thước rồi.
Ở khoảng cách này, tốc độ tấn công của hai bên đều rất nhanh, nếu tung ra đòn tấn công thì có thể hạ về phía bên kia trong tích tắc.
Diệp Vô Phong không để ý quá nhiều đến hai cường giả cảnh giới tông sư này, bởi vì anh biết hai tên này tuy có chút phiền phức, nhưng cũng không đủ để gây hại cho anh.
Anh chỉ muốn tát một cái vào mặt Nguyên Đạt Tiêu thôi.
Nguyên Đạt Tiêu vẫn không biết nguy hiểm đang tới gần mình, chỉ vào Diệp Vô Phong, khó chịu nói: "Giết anh ta cho tôi, thi thể thì kéo ra ngoài cửa sau là được!"
Vừa dứt lời, hai cao thủ cảnh giới tông sư lập tức ra tay, một tên tung quyền, một tên thì tung chân.
Tốc độ của hai người rất nhanh, chiêu thức tràn đầy khí lực, hiển nhiên là họ đã luyện võ thuật ngoại gia đến trình độ cực hạn rồi.
Khi ra tay, toàn bộ cơ thể có thể phát ra tiếng nổ.
Hai người này rất thành thạo võ thuật ngoại gia, và nắm đấm của một tên đập vào mặt của Diệp Vô Phong.
Chân của một tên khác đã bổ tới đỉnh đầu của Diệp Vô Phong.
Nắm đấm là để chặn tầm nhìn của Diệp Vô Phong, còn chiêu dùng chân kia mới thực sự là sát chiêu.
Sau khi Diệp Vô Phong cảm nhận được điều này, hai tay không ngừng vẽ những vòng tròn, thân thể ngã về phía sau, để cho chiêu dùng chân kia sượt qua ngay khoảng khắc ngàn cân treo sợi tóc.
Nắm đấm của đối phương cũng bị đánh tan do sức mạnh của vòng tròn do hai tay anh vẽ ra.
“Đến lượt tôi xuất chiêu!” Diệp Vô Phong mỉm cười, song chưởng được đánh ra, tuy rằng trông có vẻ chiêu thức của Diệp Vô Phong rất yếu, nhưng khi hai vệ sĩ của Nguyên Đạt Tiêu nhìn thấy động tác của Diệp Vô Phong, sắc mặt của họ liền thay đổi.
Bọn họ muốn rút lui thì đã quá muộn rồi, bởi vì khi bọn họ ra chiêu đã khiến thân thể của mình theo quán tính nghiêng về phía Diệp Vô Phong.
Cuối cùng, họ chỉ có thể chọn cách ra tay chặn lại.
Bùm!
Hai người bay ngược ra ngoài và đập vào vách tường, lúc này Diệp Vô Phong đã đi tới trước mặt Nguyên Đạt Tiêu đang trưng ra vẻ mặt hoảng sợ.
Nguyên Đạt Tiêu trợn to hai mắt, anh ta biết rõ thực lực của hai người vệ sĩ của mình, thế mà lại không thể giải quyết được một tên Diệp Vô Phong!
“Anh!” Nguyên Đạt Tiêu nín thở trong lòng.
"Chát!"
Diệp Vô Phong tát vào mặt Nguyên Đạt Tiêu một cái, sức mạnh đủ để khiến Nguyên Đạt Tiêu quay một vòng tại chỗ, sau đó lùi ra cửa.
Diệp Vô Phong nhìn Nguyên Đạt Tiêu nở nụ cười: "Tôi đã nói, tôi sẽ tát vào mặt anh một cái mà, tôi nói là làm thôi, nếu anh còn dám nói, tôi sẽ giết anh."
Những lời Nguyên Đạt Tiêu định nói đều đang mắc nghẹn trong cổ họng, anh ta hoàn toàn không dám đánh cược. . Тìm‎ 𝘵𝙧𝗎yện‎ hay‎ 𝘵ại‎ ~‎ Т‎ 𝘙Ù𝑴Т𝘙𝑈YỆ𝐍.𝗩n‎ ~
Sức mạnh mà Diệp Vô Phong thể hiện ngay bây giờ đã khiến anh ta vô cùng kinh ngạc, hai vệ sĩ của anh ta đều là cao thủ cảnh giới tông sư, ngay cả những cao thủ của Liêu Tây đến ám sát mình thì hai người này cũng hoàn toàn có thể ngăn cản được mà.
Nhưng với hai người mạnh mẽ như vậy, thế mà lại bị Diệp Vô Phong tung một chiêu đánh lui ra ngoài.
Điều này quả thật là không thể hiểu được!
Mấy tên hú hét trong phòng bao lúc này cũng đã mở to mắt nhìn Diệp Vô Phong và Nguyên Đạt Tiêu, ngay cả Nguyên Đạt Tiêu cũng bị đối xử như vậy nên việc bọn họ bị đánh gãy tay cũng không quá mức xấu hổ.
Chỉ là bọn họ vẫn không thể tin được Diệp Vô Phong lại dám làm chuyện như vậy, cho nên đều trừng to hai mắt mà nhìn.
Đây không phải là hoàn toàn chui đầu vào chỗ chết sao?
Nguyên Đạt Tiêu nghiến răng, nhưng anh ta cũng biết hiện tại anh ta không có quân bài tẩy nào nữa, anh ta vốn tưởng rằng đưa hai tên vệ sĩ này tới đây là có thể giải quyết mọi chuyện rồi.
Sở dĩ anh ta biết chuyện xảy ra ở đây là bởi vì Lý Phi ôm cổ tay xông ra ngoài, máu chảy khắp sàn nhà, thế nên anh ta mới biết trong phòng bao này có vấn đề.
Nhưng sau khi điều tra, anh ta phát hiện chỉ có Diệp Vô Phong và Bạch Nhạn Phi vào trong phòng bao, cho nên anh ta mới mang theo hai vệ sĩ của mình tới đây.
Diệp Vô Phong nhìn Bạch Nhạn Phi: "Đi thôi, chúng ta rời khỏi nơi này trước, xem ra chuyện này sắp kết thúc rồi."
Nguyên Đạt Tiêu hoàn toàn không dám ngăn cản anh, anh ta biết phòng này cách âm, cho dù bên trong giết lợn thì bên ngoài cũng không thể nghe được.
Điều duy nhất anh ta có thể làm bây giờ là tránh đường và để đám người Diệp Vô Phong đi ra khỏi nơi này.
Chỉ bằng cách này, anh ta mới có thể sống sót!
Bạch Nhạn Phi gật đầu và ôm Phong Lệ Na đi ra ngoài, khi đi đến trước mặt Nguyên Đạt Tiêu, Diệp Vô Phong thấy Nguyên Đạt Tiêu vẫn không biết thức thời nên lại vươn tay tát anh ta một cái nữa.
Hai bên má của Nguyên Đạt Tiêu đã sưng lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.