Thần Cấp Ở Rể

Chương 534: Thuận lợi rời đi




Và trước mặt anh có một khe hở rất lớn, Diệp Vô Phong túm lấy một nhà Phong Lệ Na, Bạch Nhạn Phi leo xuống trước nên viên đạn của tên vệ sĩ không ảnh hưởng đến cô ấy.
Chỉ là lúc này Diệp Vô Phong đã bảo vệ một nhà Phong Lệ Na ở sau lưng, anh chỉ có thể né qua một bên để ngăn chặn viên đạn của đối phương.
“Một người chi thứ của nhà họ Nguyên đã mạnh như vậy rồi, xem ra nhà họ Nguyên ở Liêu Tây thật sự có thực lực rất mạnh.” Diệp Vô Phong lộ ra một nụ cười bất lực.
Diệp Vô Phong nhìn về phía Phong Lệ Na: "Sau khi Bạch Nhạn Phi đi xuống thì cô cũng đi theo sợi dây này xuống đi."
Phong Lệ Na nhìn độ cao của tầng năm, rất sợ hãi, cô ta nhanh chóng lắc đầu: "Tôi không làm được, cứ rơi xuống thế này chắc tôi chết mất!"
Diệp Vô Phong rất nghiêm túc nói: "Nếu cô cứ ở chỗ này thì mới chết đấy, không phải cô đã thức tỉnh nên mới tới đây hay sao, chẳng lẽ cô muốn chết ở đây? Nếu ngay cả leo xuống mà cô còn không dám, tôi không tin cô đã chuẩn bị sẵn sàng cho cái chết.”
Phong Lệ Na còn đang rất do dự, Diệp Vô Phong lúc này đã nắm lấy cổ váy của cô ta, lúc này cô ta vẫn đang mặc váy cưới, nhưng váy cưới đã dính một ít máu.
Diệp Vô Phong nói: "Tôi nói này, hiện tại không phải là lúc để cô chần chừ. Chỉ cần cô chần chừ một giây, bố mẹ của cô rất có thể sẽ chết ở trước mặt cô đấy!"
Phong Lệ Na rùng mình khi nghe điều đó, sau đó cô ta nghiến răng, nắm lấy sợi dây và từ từ leo xuống.
Diệp Vô Phong nhìn về phía Phong Tử Nghĩa: "Bây giờ đến lượt ông."
Phong Tử Nghĩa bảo Lưu Hân Di đi xuống trước, ông ta nhìn về phía Diệp Vô Phong: "Chàng trai, bản lĩnh của cậu rất tuyệt vời đấy, chắc không phải là một người vô danh nhỉ?”
Diệp Vô Phong nở nụ cười: "Hiện tại nói chuyện này có chút không thích hợp, trước tiên ông vẫn nên rời khỏi nơi này đi, các người đúng là gánh nặng, nếu không phải có các người thì tôi đã sớm thoát ra rồi."
Phong Tử Nghĩa cũng không tức giận khi nghe thấy lời nói thô lỗ của Diệp Vô Phong, gật đầu rồi leo lên lan can, nhưng sắc mặt của Diệp Vô Phong lúc này đã thay đổi, bởi vì cái bàn trong tay anh bắt đầu nứt ra.
Cái bàn này đã chịu không biết bao nhiêu viên đạn, tất nhiên sẽ bị phá hủy, có thể chống đỡ lâu như vậy cũng đã là một kỳ tích rồi.
Diệp Vô Phong lạnh lùng nhìn phía trước: "Tiếp theo đã đến lúc các người phải trả giá!"
Anh chỉ cần đợi Phong Tử Nghĩa rời khỏi nơi này, sau đó có thể đại sát tứ phía với đám vệ sĩ và đám người Nguyên Đông Thành ở bên trong.
Nhưng vừa nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của Nguyên Húc, anh biết đối phương chắc chắn còn có quân bài tẩy, nhưng bọn họ vẫn chưa sử dụng.
Diệp Vô Phong chế nhạo: "Nguyên Đông Thành chỉ là đồ rác rưởi, nhưng bố của anh ta cũng coi như có đầu óc, quên đi, hiện tại tha cho các người, đợi ngày nào đó tâm tình của tôi không tốt thì sẽ lại đến lấy mạng chó của mấy người!"
Nguyên Đông Thành rống lên với mấy vệ sĩ: "Các người còn ngây ra đó làm gì? Mau tiến lên cho tao! Đúng là một lũ rác rưởi, trong tay bọn họ còn không có cả súng! Các người còn chờ gì nữa hả!"
Các vệ sĩ đều nhanh chóng tiếp cận ban công, bởi vì có một cái bàn chặn lại, cho nên bọn họ cũng không biết ngoài ban công có chuyện gì.
Khi Diệp Vô Phong ném chiếc bàn về phía trước, tất cả mọi người đều kinh ngạc khi nhìn thấy không có ai khác ngoài anh cả.
Những người kia đâu?
Nguyên Húc nheo mắt lại: "Tao thật không ngờ vào lúc này lại có người giúp bọn họ."
Nguyên Đông Thành sửng sốt: "Phong Lệ Na và những người khác đâu? Hai con khốn đó đi đâu rồi?"
Nguyên Húc chỉ vào sợi dây phía trên lan can: "Có người từ trên cao ném dây cho bọn họ, để bọn họ thả dây xuống."
Nguyên Đông Thành vỗ một cái vào bàn: "Khốn kiếp!! Tôi muốn bọn họ chết! Cái tên Diệp Vô Phong kia, tôi muốn anh ta sống không bằng chết!"
Lúc này Nguyên Đông Thành đã mất đi lý trí rồi, vốn tưởng rằng hôn lễ hôm nay là để chơi đùa với Phong Lệ Na, nhưng không ngờ mọi chuyện lại ngược lại.
Phong Lệ Na dám làm trái mệnh lệnh của anh ta, tất cả những điều này đều rất bất thường.
Anh ta nghiến răng: “Nhất định là do Diệp Vô Phong và Bạch Nhạn Phi dạy, nếu không làm sao Phong Lệ Na dám làm chuyện như vậy với tao!” Anh che mặt mình lại.
Đến bây giờ, anh ta vẫn cảm thấy đau rát trên mặt.
Nguyên Húc thất vọng nhìn Nguyên Đông Thành: "Đừng tưởng rằng Phong Lệ Na là đồ chơi của mày, nguyên nhân hôm nay cô ta như thế này tao hoàn toàn có thể đoán được, mày cho rằng tao không biết mày đã làm gì sao? Một cô gái tốt đẹp bị mày làm nhục thành ra như vậy, nếu không phải không ảnh hưởng đến nhà họ Nguyên thì tao đã sớm nhốt mày lại rồi.”
Lửa giận trong lòng Nguyên Đông Thành lập tức bị những lời này đè nén, sắc mặt ảm đạm xuống, trong lòng vẫn rất bất mãn, khinh thường nói: "Cô ta chỉ là một con đàn bà ti tiện thôi, con nói cái gì thì cô ta nghe theo cái đó, nếu không có Bạch Nhạn Phi và Diệp Vô Phong thì cô ta sẽ dám làm chuyện như vậy sao?”
Nguyên Húc nghe xong lời nói của Nguyên Đông Thành, chỉ cảm thấy càng thêm thất vọng, người làm việc lớn không nên câu nệ tiểu tiết, càng không nên dồn hết tâm sức chơi đùa với phụ nữ.
Nguyên Đông Thành rõ ràng đã phạm sai lầm như vậy.
Tuy nhiên, ông ta đã nói rất nhiều lần, nhưng Nguyên Đông Thành vẫn không nghe.
Nguyên Húc biết Nguyên Đông Thành sống như vậy cũng tốt, ít nhất không có quá nhiều áp lực, dưới sự bảo hộ của nhà họ Nguyên, anh ta không cần phải lo cơm ăn áo mặc.
Con cháu thì có phúc của con cháu, ông ta cũng không thể kiểm soát được nhiều.
“Chuyện này con không cần quan tâm nhiều, bố sẽ cho người xử lý.” Nguyên Húc nói xong liền đi xuống, ông ta biết rằng cuộc rượt đuổi tiếp theo sẽ không thu được bao nhiêu kết quả.
Mặc dù nhà họ Nguyên rất mạnh ở phía Liêu Tây, nhưng ít nhất cũng phải nể mặt nhà nước, đấu súng ngoài đường thì thật hơi quá đáng.
Ngay cả phía nhà nước cũng sẽ không thể bỏ qua cho họ dễ dàng được.
Nguyên Húc cũng không muốn đối đầu với nhà nước.
Nguyên Đông Thành có chút tò mò: "Nhưng tầng một cũng có người của chúng ta, chỉ cần bảo người phía dưới bắt Bạch Nhạn Phi và Phong Lệ Na lại là được rồi!"
Nguyên Húc liếc nhìn Nguyên Đông Thành: "Nếu như bắt được thì đã có tin tức tới rồi, còn không tới thì có nghĩa là vệ sĩ phía dưới đã thất thủ."
Sau khi Diệp Vô Phong đi xuống, nhìn thấy hơn chục tên vệ sĩ nằm trên mặt đất, hơn nữa còn đang trong tình trạng hôn mê, anh nhìn Bạch Nhạn Phi.
Bạch Nhạn Phi lắc đầu: "Không phải tớ làm, lúc tớ xuống thì mấy người này đã thế này rồi."
Diệp Vô Phong nói: "Bất kể như thế nào, trước tiên chúng ta phải rời khỏi nơi này đã. Vệ sĩ phía trên không biết có đuổi xuống không."
Mọi người gật đầu, Diệp Vô Phong trực tiếp lái xe của Phong Tử Nghĩa trở về nhà của Phong Tử Nghĩa, lúc này nhà của Phong Tử Nghĩa đã được dọn dẹp sạch sẽ.
Có vẻ như Phong Tử Nghĩa đã định rời khỏi nơi này.
“Xem ra đã sớm chuẩn bị rồi, nhưng đáng tiếc là hiện tại mọi chuyện lại thay đổi như thế này.” Diệp Vô Phong mỉm cười.
Phong Tử Nghĩa bất lực thở dài: "Thật xin lỗi, tôi chỉ mua vé máy bay cho gia đình chúng tôi, bây giờ tôi sẽ đặt thêm hai vé cho các người."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.