Thần Cấp Ở Rể

Chương 543: Đi một chuyến




Diệp Vô Phong nở nụ cười nhìn Trịnh Phi: "Các người thật không tệ đấy, dám lặng lẽ làm loại chuyện như thế này. Nhưng các người có thể chịu được lửa giận lần tiếp theo của tôi không?"
Trịnh Phi nói với Chu Bách Hoa: "Anh xem, anh còn ở nơi này mà anh ta cũng dám uy hiếp chúng tôi. Xem ra người như anh ta sẽ không bao giờ thay đổi tính tình được. Nếu chịu án thì ít nhất cũng phải cho mười năm."
Chu Bách Hoa thờ ơ nói: "Tôi không quyết định được chuyện này, cậu cũng không quyết định được. Nhưng phá hủy tài sản cá nhân, gây thương tật, phỏng chừng phải bị kết án rồi."
Diệp Vô Phong chỉ hờ hững nhìn bọn họ.
Trịnh Phi vô cùng hài lòng gật đầu. Trong khi Bạch Nhạn Phi định tranh luận với Chu Bách Hoa thì Diệp Vô Phong đã giữ cô ấy lại.
Anh biết Chu Bách Hoa cùng Trịnh Phi này có chút quan hệ gì đó, nếu không thì cũng sẽ không thiên vị Trịnh Phi rồi.
Tuy nhiên, anh đã xem xét hoàn toàn hoàn cảnh trong văn phòng này rồi. Nếu có thời gian, anh có thể tìm được tài liệu mà A Mịch cần.
"Làm sao vậy? Còn muốn tôi mời à?" Chu Bách Hoa thờ ơ hỏi.
Bấy giờ Diệp Vô Phong mới đưa tay còng còng tay vào, nhưng vẫn mỉm cười nhìn Chu Bách Hoa: "Đến lúc đó còng tay này không dễ tháo như vậy đâu."
Chu Bách Hoa nhìn Diệp Vô Phong với nụ cười chế giễu: "Đã đến nước này rồi mà anh còn muốn giả bộ gì nữa? Dẫn đi!"
Câu cuối cùng là anh ta nói với cấp dưới của mình.
Chờ sau khi Diệp Vô Phong và Bạch Nhạn Phi bị bắt, tất cả mọi người rời khỏi văn phòng, bấy giờ Trịnh Phi và Lý Thích mới nhìn Chu Bách Hoa mỉm cười.
Chu Bách Hoa thờ ơ nhìn hai người họ: "Sau này hai người vẫn nên bớt gây phiền phức cho tôi về chuyện của hai người đi, tôi đang bận vụ án của mình đấy."
Trịnh Phi cười nịnh: "Anh Chu, không phải là do em không còn cách nào nữa sao? Vừa rồi anh cũng thấy rồi đó, hai người Phương Thất đều đã bị đánh gục rồi. Nếu không gọi cho anh, ngay cả cách để bảo vệ cho nơi này chúng em cũng không có."
Lý Thích cũng gật đầu: "Anh họ, anh biết mà, người mạnh nhất công ty Chính Hòa chúng em là Phương Thất. Nhưng mà tên khốn đó giải quyết Phương Thất một cách rất dễ dàng. Hơn nữa em đã điều tra ra rồi, Diệp Vô Phong chính là chủ tịch của công ty Hoa Cường của Liêu Đông. Sau khi anh ta thanh lý Liêu Đông thì điều đầu tiên không phải là nghĩ tới việc ổn định tình hình Liêu Đông, mà là dự định tiến vào Liêu Tây."
Trịnh Phi tiếp tục nói: "Có thể thấy tham vọng của Diệp Vô Phong rất lớn, mục đích anh ta tới nơi này tuyệt đối không đơn giản. Chúng ta cứ nhìn nhà họ  Âu Dương của Liêu Đông là biết."
Chu Bách Hoa xoa xoa huyệt Thái Dương của mình: "Mấy chuyện buôn bán này của các cậu thật sự là quá phức tạp, không thích hợp với tôi. Các cậu chỉ để ý đừng gây thêm phiền toái cho tôi thì tốt rồi. Về phần Liêu Tây trở nên như thế nào không liên quan gì đến tôi."
Lý Thích cũng biết anh họ mình có tính cách gì nên nhanh chóng gật đầu, châm thuốc cho Chu Bách Hoa.
Bấy giờ Chu Bách Hoa mới xoay người rời đi.
Lúc này Lý Thích và Trịnh Phi mới thở phào nhẹ nhõm. Bọn họ đều ngồi phịch xuống bàn làm việc của mình, ngửa đầu.
“Cuối cùng cũng kết thúc rồi. Rốt cuộc Diệp Vô Phong có thực lực gì chứ, ngay cả hai cao thủ như Phương Thất cũng bị giải quyết rồi!” Lý Thích rất khó hiểu về điều này.
“Ai biết được, nhưng bây giờ chúng ta cuối cùng cũng xử được Diệp Vô Phong. Chỉ cần tin tức được tung ra, anh lo lắng sẽ không có người giết chết anh ta sao?” Trịnh Phi vui vẻ nói.
Lý Thích giơ ngón tay cái lên, anh ta thật không nghĩ tới điểm này. Cách làm này của Trịnh Phi quả là tuyệt, không đánh mà thắng!
Diệp Vô Phong và Bạch Nhạn Phi ngồi trong xe, bốn năm viên cảnh sát đang ngồi bên cạnh hai người, cảnh giác nhìn họ.
Chu Bách Hoa an vị trong xe, có hơi tò mò nhìn Diệp Vô Phong.
“Làm sao vậy, chưa từng gặp người nào có khuôn mặt tuấn tú như tôi sao?” Diệp Vô Phong cười hỏi.
Chu Bách Hoa lãnh đạm nói: "Chỉ là tôi chưa thấy người nào mặt dày như anh mà thôi."
Diệp Vô Phong chỉ nhún vai, xem ra chỉ có anh mới thưởng thức được độ đẹp trai của anh rồi.
Chu Bách Hoa lại tò mò nhìn anh: "Anh thật sự đánh bại được hai người Phương Thất kia à?"
Diệp Vô Phong gật đầu: "Ừ, có chuyện gì sao? Thực lực của hai người bọn họ chỉ có vậy thôi. Nếu như tôi không đánh bại được bọn họ thì tôi cũng không thể lăn lộn ở Liêu Tây được nữa đúng không?".
||||| Truyện đề cử: Phá Kén - Khúc Tiểu Khúc |||||
Chu Bách Hoa vẫn không tin: "Thực lực của hai người Phương Thất đều rất mạnh, anh còn trẻ như vậy, anh lại nói với tôi thực lực của anh mạnh hơn hai người bọn họ, có phải là hơi cường điệu không?"
"Có gì cường điệu chứ. Thực lực của bọn họ không cao bằng tôi, chỉ chứng tỏ thực lực và thiên phú của bọn họ không tốt, nếu không sẽ không lăn lộn đến nước này, đi làm tay đấm cho một công ty vệ sĩ." Diệp Vô Phong khinh thường nói.
"Anh nói như vậy cũng đúng, dù sao hai người bọn họ bây giờ quả thật là tay đấm. Nhưng thực lực bày ra ở đó, anh đừng tưởng rằng tôi không biết mấy thứ tu vi, cảnh giới mà người trong cái nghề các anh hay nói. Hai người đó đều là cường giả cảnh giới Tông Sư. Nếu như anh đánh bại bọn họ thoải mái như vậy, có lẽ anh chính là cường giả cảnh giới Chiến Thần cũng nên."
Trên mặt Chu Bách Hoa đậm ý cười hơn.
Thực ra anh ta không có cảm tình tốt gì với công ty Chính Hòa lắm. Chẳng qua vì Lý Thích là em họ của anh ta nên đôi khi sẽ chăm sóc một chút, nhưng tất cả đều nằm trong nguyên tắc.
Anh ta sẽ không bao giờ làm bất cứ điều gì bất hợp pháp cho Công ty Chính Hòa, đây là nguyên tắc của anh ta.
Nhưng anh ta cũng không đi điều tra công ty Chính Hòa, cấp trên cũng không giao nhiệm vụ cho anh ta.
Diệp Vô Phong nhìn Chu Bách Hoa nở nụ cười: "Tôi cũng không biết tôi có thực lực như thế nào. Dù sao khi những người đó đến công kích tôi, tôi đều có thể xử lý được những kẻ đó."
Chu Bách Hoa nghe vậy thì sửng sốt, nhưng lời anh nói lại rất thú vị.
Bất kể kẻ địch mạnh đến đâu, chỉ cần dám động thủ đối với anh, vậy anh sẽ xử lý đối phương.
Vậy chẳng phải là thiên hạ vô địch rồi à?
“Anh biết chém gió thật đấy, câu này nghe như đang làm ra vẻ lắm.” Chu Bách Hoa khinh thường nói.
Diệp Vô Phong chỉ cười cười, không giải thích nhiều nữa mà nói với Chu Bách Hoa: "Tôi muốn gọi điện thoại được không?"
Chu Bách Hoa lạnh nhạt nói: "Muốn gọi điện thoại thì về trước rồi gọi sau. Đồn cảnh sát có thể cho anh cơ hội gọi điện thoại."
Diệp Vô Phong cười cười: "Như vậy không phải rất lãng phí thời gian sao? Tôi chỉ muốn anh gọi một cuộc điện thoại giúp tôi, sau khi cuộc gọi kết nối thì anh sẽ thả tôi."
“Lại chém gió với tôi có đúng không?” Chu Bách Hoa có chút không vui.
Diệp Vô Phong lắc đầu: "Tôi chém gió làm gì chứ? Anh cứ việc gọi giúp tôi. Nếu tôi chém gió thì anh đánh tôi một trận, tôi tuyệt đối không kêu, được không?"
Mặc dù Chu Bách Hoa có chút chán ghét không tin, nhưng vẫn lấy điện thoại di động của mình ra.
Sau khi Diệp Vô Phong báo số điện thoại, Chu Bách Hoa cũng bấm gọi.
Một giọng phụ nữ vang lên: "Alo?"
Chu Bách Hoa nhìn Diệp Vô Phong mà có chút nghi hoặc. Diệp Vô Phong cười: "Anh cứ nói anh là ai là được."
“Nói đi.” Du Kinh Hồng có chút khó hiểu. Đây là một số điện thoại xa lạ, nhưng cô ta biết số điện thoại của bọn họ đã được xử lý đặc biệt, sẽ không có người lạ nào biết được số điện thoại của họ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.