Chu Bách Hoa nghe vậy thì nhất thời hơi sửng sốt, không biết tại sao cục trưởng của mình lại mắng mình như vậy.
Rõ ràng anh ta đang làm việc theo quy định, Diệp Vô Phong thật sự đã đánh người khác, bọn họ đều tận mắt nhìn thấy cảnh tượng này.
Vì thế anh ta vội vàng giải thích: “Là thế này cục trưởng. Người tên Diệp Vô Phong đó là kẻ tình nghi đánh người gây thương tích, hai người bị Diệp Vô Phong đánh đều đang nằm trong bệnh viện.”
Vẻ mặt Đỗ Miên Tân tỏ ra bất mãn, lúc nãy ông ta đang họp, kết quả sau khi lãnh đạo cấp trên nhận được cuộc gọi thì gọi thẳng tên ông ta, ông ta còn tưởng là chuyện gì.
Ai dè cấp trên lại mắng ông ta tan tác một trận, bảo cấp dưới của ông ta đã bắt giữ người của Hồng Thuẫn, còn định tiến hành thẩm vấn thành viên của Hồng Thuẫn.
Điều này đã khiến ông ta sửng sốt, ông ta chẳng hề hay biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà mình lại bị mắng, nhưng ông ta cũng biết tình hình đang xảy ra ở chỗ của mình, nên chuyện quan trọng nhất bây giờ là quay về giải quyết như thế nào trước đã.
Còn chuyện họp hành thì tạm thời gác lại, ông ta cũng biết chuyện của thành viên Hồng Thuẫn quan trọng hơn.
“Tình nghi cái gì mà tình nghi, cậu có biết cậu đã gây rắc rối cho tôi không hả, tốt xấu gì cậu cũng là cảnh sát lâu năm, tại sao lại phạm phải sai lầm như vậy? Ngay cả đồng chí của mình cũng không hay biết, còn bắt người ta lại nữa chứ?” Đỗ Miên Tân chống nạnh mắng nhiếc, ông ta thật sự không hiểu tại sao thành viên Hồng Thuẫn lại bị cấp dưới của mình bắt giữ.
Chỉ cần anh lấy ra giấy chứng nhận của mình là được rồi mà?
Ông ta hít sâu một hơi, tạm thời để mình bình tĩnh lại đã, rồi mới giận dữ hỏi: “Đồng chí ở cục Hồng Thuẫn bị cậu bắt giữ đang bị nhốt ở đâu?”
Vẻ mặt Chu Bách Hoa tò mò, nhưng vẫn dẫn Đỗ Miên Tân đi vào bên trong.
Đợi tới khi kéo cửa sắt ra, Chu Bách Hoa nhìn thấy A Mịch đang trò chuyện với Diệp Vô Phong thì nhất thời ho một tiếng.
A Mịch vội vàng đứng dậy, nhìn thấy là Đỗ Miên Tân thì làm động tác chào, rồi giải thích: “Cục trưởng, tôi đang lắng nghe bằng chứng của bọn họ, tuyệt đối không làm chuyện gì thiên vị.”
Bây giờ Đỗ Miên Tân hoàn toàn không bận tâm nhiều như vậy, mà ông ta chỉ muốn biết Diệp Vô Phong có bị oan ức hay không?
Lúc nhìn thấy Diệp Vô Phong rất bình tĩnh đứng dậy, ông ta liền nở nụ cười nói: “Là đồng chí của cục Hồng Thuẫn đúng không, thật ngại quá, chúng tôi cũng không biết thân phận thật sự của cậu, nên mới gây ra hiểu lầm lớn như vậy, chúng tôi thành thật xin lỗi cậu.”
Diệp Vô Phong chẳng hề để tâm nói: “Chuyện này chẳng đáng là gì, nhưng có mấy vụ án cần tôi đích thân đi điều tra, các ông làm lãng phí thời gian của tôi như vậy khiến tôi rất tức giận.”
Đỗ Miên Tân quay đầu nghiêm khắc nói với Chu Bách Hoa: “Cậu còn đứng ngây ra đó làm gì? Còn không mau mở cửa ra cho tôi! Nếu làm trễ nãi nhiệm vụ của đồng chí cục Hồng Thuẫn thì cậu có gánh nổi trách nhiệm hay sao?”
Chu Bách Hoa trợn tròn mắt, hoàn toàn không ngờ chuyện này lại đảo ngược như thế, sự đảo ngược này thật sự quá nhanh rồi đó? Anh ta hoàn toàn không phản ứng kịp thì Diệp Vô Phong đã trở thành đồng chí của cục Hồng Thuẫn, hơn nữa thoạt nhìn địa vị còn rất cao.
Bằng không cục trưởng sẽ không lộ ra vẻ mặt như thế rồi làm những chuyện như vậy, ngay cả cuộc họp cũng không tham dự mà quay về để thả Diệp Vô Phong.
Mấy chuyện này hoàn toàn chứng tỏ địa vị của cục Hồng Thuẫn trong cả Trung Hoa này.
Cục Hồng Thuẫn là giải quyết mọi chuyện, không chỉ bảo vệ lãnh đạo Trung Hoa đơn giản như vậy, mà mấy nhiệm vụ khá nguy hiểm hoặc gian khổ cũng do cục Hồng Thuẫn hoàn thành.
Lúc trước đi Mỹ cứu người cũng là do cục Hồng Thuẫn phái người đi, sau khi hy sinh một đội ngũ, cuối cùng đã cứu nhà khoa học cực kỳ quan trọng lúc đó trở về.
Cũng chính vì vậy mà sau này vũ khí cỡ lớn của Trung Hoa mới có thể thuận lợi đứng đầu cả thế giới.
Mặc kệ như thế nào thì địa vị của cục Hồng Thuẫn có thể nói là cực kỳ cao ở Trung Hoa.
Bọn họ có quyền điều động lực lượng cảnh sát ở địa phương và phân bộ bộ đội trong lúc thực hiện nhiệm vụ.
Sau khi Diệp Vô Phong ra khỏi nhà lao thì chỉ về phía Bạch Nhạn Phi: “Đây là bạn của tôi.”
Chu Bách Hoa hoàn toàn không cần Đỗ Miên Tân lên tiếng, đã ngoan ngoãn đi tới mở cửa nhà lao ra, sau đó nhìn Bạch Nhạn Phi đi ra ngoài.
Đỗ Miên Tân tươi cười nhìn Diệp Vô Phong, Diệp Vô Phong cũng khẽ cười nói: “Được rồi, rất cảm ơn ông đã tới đây thả chúng tôi ra, tôi còn tưởng chúng tôi sẽ bị nhốt đến sáng hôm sau ấy chứ.”
Đỗ Miên Tân vội cười nói: “Chuyện này sao có thể chứ? Nhốt các cậu lại là chúng tôi đã làm sai rồi, nếu còn lãng phí nhiều thời gian của các cậu như vậy thì cục cảnh sát chúng tôi sẽ không làm tròn bổn phận.”
Diệp Vô Phong gật đầu nói: “Nếu đã không còn chuyện gì nữa thì tôi về trước, tôi vẫn còn rất nhiều nhiệm vụ cần phải làm.”
Đỗ Miên Tân dẫn mấy người Diệp Vô Phong đi ra ngoài.
Đợi tới khi mọi người đi tới cửa, Diệp Vô Phong mới quay đầu nhìn A Mịch ở phía sau: “Chúng ta đi thôi, cô còn đứng ngây ra đó làm gì? Tôi sẽ mời cô đi ăn.”
A Mịch không ngờ Diệp Vô Phong lại bảo mình đi qua đó, hơn nữa cô ta còn không thể nào chấp nhận chuyện Diệp Vô Phong là thành viên của cục Hồng Thuẫn.
Đó là chuyện cực kỳ vinh quang, hơn nữa phải là cao thủ vô cùng trung thành với Trung Hoa mới có thể tiến vào, nhưng thoạt nhìn Diệp Vô Phong đâu giống như người có lòng trung thành tuyệt đối với Trung Hoa đâu.
Nhưng nếu đối phương đã gọi cô ta rồi, tất nhiên cô ta cũng cười hì hì đi tới bên cạnh Diệp Vô Phong.
Chu Bách Hoa sa sầm mặt nhìn ba người Diệp Vô Phong rời đi, cuối cùng anh ta bất đắc dĩ nhìn Đỗ Miên Tân nói: “Cục trưởng, tôi vẫn chưa hiểu, tên Diệp Vô Phong đó thật sự là người của cục Hồng Thuẫn ư? Nhưng tại sao tôi nhìn thế nào cũng chẳng thấy giống vậy?”
Cục trưởng tức giận nói: “Phải để cho cậu nhìn thấy giống mới được à? Cậu đúng là đồ nông cạn, sau này cậu không được quản chuyện của người tên là Diệp Vô Phong này nữa, bình thường nhiệm vụ của cục Hồng Thuẫn bọn họ không phải là chuyện mà chúng ta có thể dính dáng tới đâu.”
Nhưng Chu Bách Hoa lại hơi bất đắc dĩ nói: “Anh ta thật sự đã đánh người trong công ty Chính Hòa đến tàn tật, rõ ràng chuyện này là vi phạm pháp luật, chẳng lẽ chúng ta cũng mặc kệ hay sao?”
Đỗ Miên Tân hơi bất mãn nói: “Cậu có bị thiểu năng không đấy? Sao cậu không nghĩ thử xem công ty Chính Hòa là công ty gì? Nghe nói bảo vệ ở trong đó không ai là không có tiền án tiền sự đúng không?”
Đỗ Miên Tân thật sự không biết Chu Bách Hoa thiểu năng như vậy là học từ ai, rõ ràng chỉ cần liên quan đến công ty Chính Hòa thì sẽ rất khó giải quyết, ấy thế mà Chu Bách Hoa này còn ngu muội sáp tới.
Nếu không phải anh ta biết tính cách của Chu Bách Hoa thì anh ta sẽ nghi ngờ rằng, liệu có phải lần này Chu Bách Hoa đã nhận được lợi ích gì từ công ty Chính Hòa hay không?
Bằng không tại sao anh ta cứ giúp công ty Chính Hòa như thế?
Chu Bách Hoa hơi khí phách nói: “Đó là hai chuyện khác nhau, mặc dù mấy người đó có tiền án tiền sự, nhưng nói không chừng bọn họ đã sửa đổi định làm người tốt rồi thì sao?”
Đỗ Miên Tân xua tay nói: “Tôi không nói nhiều với cậu nữa, có những chuyện cậu hãy tự tỉnh ngộ đi, dù tôi có nói nhiều đến đâu cũng vô ích thôi. Chẳng lẽ cậu không nhìn ra cục Hồng Thuẫn cử người tới đây để làm gì à? Tại sao Diệp Vô Phong không đi trêu chọc công ty nào khác, mà cứ khăng khăng trêu chọc công ty Chính Hòa, cậu đã từng nghĩ tới vấn đề này chưa?”
Chu Bách Hoa sửng sốt rồi nhanh chóng ngạc nhiên nhìn Đỗ Miên Tân, trong chuyện này còn ẩn chứa khá nhiều vấn đề.