Tuân theo mệnh lệnh của Mạc Đông Lôi, tám trăm tên thuộc hạ mặc áo đen từ trên xe bước ra. Mấy tên này ai nấy đều dũng mãnh thiện chiến, vai u thịt bắp, tay cầm côn tay cầm dao mác, có tên còn cầm theo chai rượu trên tay.
Bởi vì quy mô quá lớn, mấy ông công an giao thông cũng không dám tới cản, chỉ có thể mắt nhắm mắt mở cho qua. Tám trăm tên này không khác gì xã hội đen trá hình, trắng trợn ngông nghênh xông thẳng vào cửa lớn khách sạn lớn Hoàng Triều!
Ở trước cửa, có sáu chiếc máy xúc cỡ lớn, ngắm chuẩn thời cơ dỡ bỏ khách sạn Hoàng Triều.
Nhiều người như vậy, tiếng động lớn như thế, tin tức rất nhanh đã truyền tới tai Lâm Thư m.
“Cái gì? Mấy trăm người tới gây rối, còn có thêm mấy máy xúc nữa?” Lúc này Lâm Thư m muốn ngồi cũng ngồi không vững nữa.
Cô chạy tới trước khung cửa sổ, nhìn xuống dưới, tình hình quả thực đúng như vậy, mấy người kia khí thế bừng bừng, gần như đứng chật cứng một đoạn đường dài.
Lâm Thư m quay người lại, nhìn Diệp Vô Phong đang lạnh tanh ngồi trên ghế sô pha uống trà ăn bánh: “Diệp Vô Phong, làm sao đây? Anh có thế giải quyết được không?”
Diệp Vô Phong sớm đã đoán được, sau chuyện xảy ra tối qua, Mạc Đông Lôi chắc chắn sẽ quay lại báo thù, quả nhiên anh ta tới báo thù rồi nè.
Diệp Vô Phong đứng dậy, nói: “Không cần lo, có tám trăm người chứ nhiêu. Thư m, anh sớm đã biết trước rồi, đây đều là chuyện tốt mà Mạc Đông Lôi làm ra, tám trăm tên này cũng chỉ là một đám có tiếng mà không có miếng thôi, anh với Tiết Phi, Mã Vũ, Hàn Kỳ đã đủ xử lý đám này rồi. Nhưng mà, đám côn đồ này đông thế kia, một khi bắt đầu đánh nhau, sợ là sẽ lỡ tay, dù không đánh chết người, mấy chục phần trăm thương tích kết thành tội không nhẹ đâu nha.”
Lâm Thư m nhanh tay nhấc điện thoại lên: “Vậy để em gọi ngày cho Bạch Tinh Đồng, để cô ấy cho người tới dẹp loạn.”
Diệp Vô Phong cười hắc hắc, nói: “Đừng để cảnh sát tới làm loạn thêm nữa. Chuyện của chúng ta, chúng ta tự giải quyết.”
Lâm Thư m không hiểu rốt cuộc Diệp Vô Phong đang có ý định gì nữa: “Lẽ nào, anh muốn làm một trận sống mái với bọn họ hả?”
Diệp Vô Phong cười lạnh một tiếng: “Không sai. Tiết Phi, tập hợp toàn bộ đội bảo an!”
Diệp Vô Phong phòng ngừa trước, từ tối hôm qua đã bảo Lâm Thư m điều hơn mười mấy người bảo vệ từ công trường về khách sạn lớn Hoàng Triều đợi lệnh sẵn.
Tiết Phi, Mã Vũ, Hàn Kỳ ngay lập tức triệu tập đội bảo vệ lại, mặc dù số người không đông, chỉ có khoảng hai mươi mấy mống. Cộng thêm đầu bếp chuyên nấu nướng sau bếp, với mấy người phục vụ bàn chuyên phục vụ món vào nữa, vừa hay được khoảng hơn ba mươi mấy mống. Mấy anh đầu bếp ai ai cũng cầm cây cán bột trên tay, phục vụ bàn tay cầm cán chảo, đây chính xác là một đội bảo vệ dân chơi nhất từng thấy.
Tiết Phi xoa xoa nắm đấm: “Ha ha, thú vị thật nha, chốc nữa tám trăm tên kia tới, anh em chúng ta gói chúng nó lại làm bánh luôn.”
Mã Vũ và Hàn Kỳ lại có chút lo lắng: “Anh Phong, phải đánh thật ấy hả?”
Diệp Vô Phong nhìn ra ngoài thông qua một cánh cửa sổ, hỏi: “Tiết Phi, anh có để ý thấy bọn chúng có vũ khí nóng không?”
Mã Vũ và Hàn Kỳ càng ngạc nhiên và sợ hãi hơn, vũ khí nóng? Chỗ này là chỗ nào chứ? Tam giác vàng trận địa của mấy ông trùm khét tiếng không đó, đến mấy tên giang hồ nổi danh ở tỉnh lẻ còn chả dám. Vũ khí nóng? Ban ngày ban mặt tay cầm AK47, M41 hay mấy khẩu Remington đi càn quét ấy hả? Ai dám?
Cho dù là nhà họ Bạch ở tỉnh, nhà họ Viên ở Hoa Hải, cũng không to gan lớn mật đến vậy. Nếu thực sự muốn làm như vậy, tất ngang nhiên ra oai, khiêu chiến với sức mạnh quân sự của quốc gia, mà tất nhiên kết quả sau đó khẳng định chính là bạn bị thế lực quân sự nghiền thành bột luôn.
Tiết Phi nghiêm túc nói: “Chắc không có vũ khí nóng đâu, ít nhất tôi không nhìn thấy dấu hiệu nào cả. Anh Phong anh cũng coi thường mấy thằng nhãi con này quá rồi đó, chúng nó thực sự có gan đó, sớm đã chiếm cứ Tam giác vàng và Somalia rồi đó.”
Diệp Vô Phong gật đầu, nói: “Không có vũ khí nóng là được rồi. Anh em chuẩn bị tốt vào, hôm nay chúng ta chơi lớn luôn, nhớ lấy, nhất định phải giữ được cửa lớn, tuyệt đối không được để bọn chúng vào trong. Để thiệt hại của khách sạn chúng ta chỉ ở phía ngoài, giảm thiểu tổn hại xuống mức thấp nhất, còn nữa lúc ra tay không phải ngại, cứ đánh mạnh vào. Miễn là không đánh chết chúng nó là được.”
“Mã Vũ, Hàn Kỳ, hai người dẫn dắt bọn họ. Cũng đừng đánh bậy đánh bạ, chỉ cần bảo vệ được cửa lớn thôi, những việc khác cứ để cho tôi với Tiết Phi, chúng ta làm thịt mấy thằng nhóc ngây thơ này!
Bên ngoài khách sạn Hoàng Triều, đám người Mạc Đông Lôi ồ ạt đánh tới, có thể hình dung như một trận chiến lớn, Mạc Đông Lôi đã chuẩn bị cả tối qua. Bây giờ, cuối cùng cũng có thể trút hận trong lòng ra rồi, lấy ra một điếu thuốc hiệu Trung Quốc, châm lên. Mạc Đông Lôi không đánh trận tiền tuyến, mà ngồi trong một chiếc xe nằm giữa đội quân kia xem màn kịch lớn này.
Anh ta biết Diệp Vô Phong rất lợi hại, anh ta cũng không có gan đánh trận đầu, nhưng anh ta muốn tận mắt chứng kiến, thế lực to lớn của bản thân trấn áp khách sạn Hoàng Triều của Diệp Vô Phong. Trước cửa lớn khách sạn Hoàng Triều, những thành viên của đội bảo an cứ như phải đối mặt với một đối thủ lớn. Trước cửa là bậc thang tam cấp có thể lên xuống theo ba hướng, phần ở giữa bậc tam cấp này là một bệ hình vuông cao hơn một mét. Ở trên bệ thang kia, Diệp Vô Phong đã sắp xếp xong người đứng phòng bị ở đó. Hai người Mã Vũ và Hàn Kỳ mỗi người đứng ở một bên, bên cạnh mỗi người có bốn bảo vệ. Vị trí chính giữa bệ thang, có hai người Diệp Vô Phong và Tiết Phi đứng phòng vệ. Bên cạnh mỗi người cũng có bốn bảo vệ trẻ tuổi có trang bị vũ khí.
Bảo vệ ở khách sạn Hoàng Triều không đông, tuy rằng không thể so sánh với tám trăm người của Mạc Đông Lôi được, nhưng cũng chưa chắc là không có khí thế gì. Người qua đường thấy cảnh này lặng lẽ tránh xa chút, có một số người nhát gan mau chóng xách dép chạy. Có một số người to gan, chuyện hay thế này đành đứng xa xa hóng hớt, muốn hóng xem rốt cuộc sắp xảy ra chuyện gì.
Những vị khách đến khách sạn ngày hôm nay cũng để ý tới. Nhìn thấy sắp có đánh nhau bèn nhanh chóng muốn chuồn trước, bởi những người thường đi dạo vào ban đêm ở đây biết rằng, cái kiểu bày binh bố trận thế này nhất định là sắp xảy ra một cuộc ẩu đả cực kỳ lớn rồi.
Diệp Vô Phong nhìn thấy tình hình này, bình tĩnh nói với mọi người:
“Hỡi các vị khách quý thân mến, các vị không cần lo, chỉ cần còn ở lại khách sạn, chúng tôi có đủ khả năng bảo vệ an toàn cho các vị, nhưng nếu vị nào chạy khỏi đây, chúng tôi không dám đảm bảo mọi người sẽ được an toàn đâu.”
Mọi người thấy Diệp Vô Phong nói vậy, đành ngoan ngoãn quay về phòng, trốn sau rèm cửa sổ, trộm nhìn ra con đường sắp xảy ra một cuộc ẩu đả lớn! Đám người của Mạc Đông Lôi quá đông, hơn trăm chiếc xe hơi giống như đám côn trùng lúc nhúc dừng trên đường lớn đối diện, tám trăm tên xuống xe, thằng nào thằng nấy mặc toàn đồ đen, trùng trùng điệp điệp như một đám mây đen kịt không lối thoát!
Đảm bảo đây là trận chiến lần đầu tiên xuất hiện ở thành phố Tam Giang. Tám trăm tên cao to đen hôi đấu với mười mấy người bảo vệ, đây là cuộc chiến hoàn toàn không cân sức.
Mạc Đông Lôi ra lệnh chia ra một trăm người, chặn ở hai đầu đường, dùng để đánh lạc hướng, phòng trường hợp tin tức truyền đến tai cảnh sát, lôi đám cảnh sát đến ngăn cản đại đội của anh ta.
Anh ta đoán, Diệp Vô Phong có thể sẽ báo cảnh sát, kể cả Diệp Vô Phong không báo cảnh sát thì những người xung quanh cũng có thể sẽ báo cảnh sát.
Cho thủ hạ đi ngăn cản cảnh sát, kéo dài thêm thời gian, bản thân mới có cơ hội xử lý Diệp Vô Phong.
Đương nhiên, trận này đánh xong chắc chắn sẽ thành danh. Mạc Đông Lôi cho máy đào khởi động, nếu phía trước khách sạn Hoàng Triều đã có người ngăn cản rồi, thế thì bắt đầu làm thôi!
Từng giây từng phút trôi qua, Tiết Phi đứng bên cạnh Diệp Vô Phong, vẫn luôn lạnh lùng theo dõi đội hình của đối phương, anh ấy quét mắt qua là có thể đoán được trong một hàng người có bao nhiêu cao thủ. Cẩn thận quan sát phe đối phương hết một lần, Tiết Phi vứt điếu thuốc trên tay mình xuống đất, mạnh mẽ đạp lên, nói: “Anh Phong, phe đối phương toàn hạng tép riu, tôi thấy anh không cần ra tay đâu, tôi đi xử lý bọn chúng!”
Diệp Vô Phong nói: “Cũng được, vậy anh cẩn thận chút. Còn nữa, đừng có đánh chết người.”