“Anh Phong, máy xúc của chúng nó lên rồi kìa, khốn nạn, để tôi mần chúng nó ra bã!” Tiết Phi vớ lấy một thanh thép dài hơn một mét, xông về phía sáu chiếc máy xúc.
Ý của Mạc Đông Lôi là, võ mồm trước đánh tay chân sau, mấy người phụ trách phá dỡ của tập đoàn Mạc thị đưa ra tờ hợp đồng ban đầu của Hàn Uy, la lối om sòm, ý muốn Lâm Thư m ra mặt.
Lâm Thư m rảnh đâu mà để ý tới mấy người kia, thế là, đội trưởng đội phá dỡ ra lệnh một tiếng, sáu chiếc máy xúc đồng thời xông lên, chớp mắt đã phá đổ ba gian nhà kho bên phải cửa chính. Cái này chính là cái gọi là giết gà doạ khỉ đây nè!
Tính tình Tiết Phi cục súc, còn hay nóng nảy, nhìn thấy mấy cái máy xúc kia thực sự hành động, xông qua vung ống thép trong tay lên, đập thẳng vào mấy cái máy đào. Đập kính trước, xử tài xế sau.
Sáu tài xế trên sáu chiếc máy đào bị Tiết Phi đánh cho sợ chạy trối chết.
Đại Hổ thấy người của khách sạn Hoàng Triều ra tay rồi thì lập tức ra lệnh: “Lên cho tao, đánh chết nó!”
Diệp Vô Phong tìm một cái loa cầm tay, đứng giữa cửa chính khách sạn lớn Hoàng Triều, nói vọng xuống dưới: “Mấy người anh em dưới kia, tôi không cần biết hôm nay tới khách sạn lớn Hoàng Triều với mục đích gì, tôi chỉ muốn khuyên mấy người một câu, vào trong uống miếng trà ăn miếng bánh thì làm bạn, ở ngoài gây sự làm loạn tất thành thù! Trở thành kẻ thủ của Hoàng Triều chúng tôi, bất kể là ai, đều không có kết quả tốt đâu.”
Đại Hổ mắng: “Khốn khiếp! Bọn tao không tới để uống trà, bọn tao tới lấy mạng mày. Lên cho tao.” Tuân theo mệnh lệnh, chớp mắt cả hiện trưởng trở nên cực kỳ hỗn loạn, tám trăm người kia tay vung gậy gỗ, gậy sắt, còn có cả mấy thứ như dao các loại, người nào người nấy đều như nhe nanh múa vuốt xông qua bậc thang cao một mét hơn này. Đây giống như một trận chiến công thành vậy. Mặc dù, bậc thang này không tới mức quá cao, nhưng trong chốc lát muốn xông vào trong cũng không phải chuyện dễ dàng gì.
Bảo vệ của khách sạn Hoàng Triều đều tuân theo những gì Diệp Vô Phong dặn từ trước, vững vàng phòng thủ trên đài cao.
Bọn họ không tấn công, chỉ phòng thủ, chỉ cần có người lao qua đây, lập tức sẽ dùng dùi cui đánh.
Bốp bốp bốp bốp, đánh!
Một trận hỗn chiến cứ thế mà bắt đầu. Tám trăm tên thuộc hạ của Mạc Đông Lôi, thực ra đều là những người thất nghiệp nhập cư bất hợp pháp, thấy thì gom gom vào, thành ra không có mấy người biết đánh đấm gì.
Lúc đầu nháo nhào xông qua còn thấy có vẻ ghê gớm lắm, nhưng nhào qua rồi lại lập tức bị đánh cảnh cáo ngay. Có người còn bị đánh cho sứt đầu chảy máu.
Vừa thấy máu đổ, có mấy người bị doạ sợ đái trong quần, có người vứt vũ khí xách quần chạy ngược lại, thành cảnh tượng chen chúc giữa đám người đang tiến lên phía trước với người chạy lại phía sau, sống chết chen nhau, hỗn loạn kinh khủng.
Đám thuộc hạ của Mạc Đông Lôi mặc dù đông, nhưng lại chạm không tới một nửa chữ lời. Trong đội hình bảo vệ của khách sạn Hoàng Triều, có Diệp Vô Phong, có Hàn Kỳ và Mã Vũ là mấy người có thân thủ tốt, ngăn chặn đám người kia hoàn toàn không có cách nào xông lên, thấy ai có vẻ xung, Diệp Vô Phong nhẹ nhàng tới gần đụng nhẹ một cái, đảm bảo người kia ngã nhào ra đất ngay. Nếu như không phải dạng người vai u thịt bắp, có khi còn bị người phe mình đạp nát như tương.
Hàn Phi bị vây quanh kia thì xung khỏi nói, anh ta một mình đánh ngã bảy tám người, căn bản không tốn chút sức lực nào.
Lúc mới đầu, khi trận hỗn chiến vừa xảy ra, phía bảo vệ khách sạn Hoàng Triều còn bị doạ cho hết hồn, sợ chính họ không thể cầm cự nổi. Nhưng đến lúc đánh rồi mới biết, phe mình thế mà lời to rồi. Cộng thêm một mình Tiết Phi chấp liền một lúc mười người, bảo vệ phía trước đội hình, cái người cao một mét chín ấy như vừa mới thiết lập được một bức tường thành vững trãi.
Tiết Phi mạnh quá rồi, mạnh tới mức khiến bọn họ cảm thấy như được tiếp thêm sức mạnh. Đủ lớn để nâng cao tinh thần chiến đấu của những tay bảo vệ khách sạn. Đánh nhau, điểm quyết định nằm ở tinh thần. Một khi được lên dây cót tinh thần, sức mạnh bộc phát có thể khiến người khác phải há hốc mồm.
“Cùi củ bắp, mấy thằng tép riu như tụi mày cũng dám đánh nhau với tao á?” Tiết Phi một tay túm lấy một tên khoảng năm mươi cân ốm nhách lại, một tay giơ cao lên đỉnh đầu.
“Về bú ti mẹ đi con.” Tiết Phi nâng tay, vứt tên nhóc con kia sang một bên, trực tiếp làm sáu tên khác ngã rạp.
Đội hình phía đối phương, lại một lần nữa loạn cào cào lên.
“Anh em, đánh mấy cái bao thịt này mạnh vào.” Tiết Phi thét lớn. Được sự cổ vũ từ Tiết Phi, bảo vệ Hoàng Triều càng đánh càng hăng, trong nháy mắt, dưới đài đám người bị đánh cho ngã lăn lóc, số người bị đánh tới mức không thể đứng thẳng lên được tăng lên sáu bảy chục người. Mà bên phe Hoàng Triều, có mười bảo vệ, chỉ có hai người bị thương nhẹ.
Hai anh trai này mang tiếng bị thương, một người bị thương nhẹ ở trán, một người cánh tay bị xước do dao, nhưng cũng chỉ là vết thương nhẹ không ảnh hưởng gì nhiều, đánh nhau xong, giám đốc Lâm còn xem xét tình hình mà thưởng tiền đó. Mấy cái vết thương này tính là gì chứ? Liều với bọn họ luôn! Hôm nay Tiết Phi đánh người ta hoàn toàn tuân theo những gì Diệp Vô Phong dặn. Lúc đánh người nhắm chuẩn lực, kiểu gì cũng đánh gãy xương người ta, hơn nữa, mỗi lần chỉ đánh một cái! Cái kiểu đánh ít mà hiệu quả cao này, khiến cho đối phương tổn thất rất lớn.
Còn bản thân Diệp Vô Phong thì sao, cũng không cần tốn sức luôn, đứng đó hỗ trợ Hàn Kỳ và Mã Vũ bảo vệ cửa chính. Phía chính diện, có kiểu mãnh tướng như Tiết Phi ngăn gánh đầu sóng ngọn gió tấn công vào khách sạn rồi.
Tam Hổ chỉ huy chiến trận, thấy phe mình không chiếm được ưu thế, đã hao binh tổn tướng rồi không nói, đến trận địa của đối phương cũng không tiến vào được.
Đại Hổ trong con tức giận, phi côn trong tay về phía Diệp Vô Phong.
Diệp Vô Phong nghiêng người, côn kia đánh trượt rồi, đập lên cửa kính, choang choang, cửa kính siêu to bị ném vỡ toang, mảnh vỡ rơi đầy trên mặt đất. Lâm Thư m đứng trong đại sảnh khách sạn lại không hề hoảng hốt, tất cả những điều này đều trong tầm kiểm soát. Trong khách sạn, mấy người khách kia sớm đã rời xa cửa chính nên không ai bị thương, chẳng qua bị tiếng động mạnh kia doạ cho sợ khiếp vía. Có một vài vị khách nữ vốn càng căng thẳng hơn, có người nhịn không nổi mà hét ầm lên.
Một vài vị khách sốt ruột hỏi: “Đã báo cảnh sát được mười phút hơn rồi, sao vẫn chưa thấy cảnh sát tới nữa?”
Diệp Vô Phong nói: “Bên ngoài kẹt bao nhiêu người thế kia, có thể xe cảnh sát không vào được. Không sao, đợi thêm chút nữa, mấy tên nhãi này rồi sẽ bỏ cuộc thôi.”
Mấy nữ phục vụ trong khách sạn, còn có mấy chị gái ở quầy tiếp tân đều hết sức tò mò túm tụm lại phía này, cách một cánh cửa sổ hóng hớt trận chiến bên ngoài, trong lòng hết sức khâm phục Diệp Vô Phong và những anh bảo vệ dưới quyền anh. Thì thà thì thầm nói: “Vẫn là bảo vệ của Hoàng Triều chúng ta giỏi, hơn mười người đánh với mấy trăm người, ai ai cũng như hổ vậy, tôi yêu các anh chết mất.”
Nghe thấy lời khen của mấy cô gái trẻ, đội bảo vệ càng sung hơn. Diệp Vô Phong hô lên: “Hỡi các anh em, đây chính là thời cơ thể hiện tốt nhất của anh em, chưa có người yêu thì nhân cơ hội này mà nắm bắt đi.”
Trận chiến càng đánh càng nảy lửa, gây côn bay lung tung, tiếng hô thét ầm ĩ. Mạc Đông Lôi mang tới tám trăm thuộc hạ, chưa tới mười phút, đã mất hơn một trăm người, mà bảo vệ bên Thiên Luân Hoàng Triều người bị thương cũng tăng lên con số năm. Bởi vì có năm người bị thương nên năm người đó được phục vụ khách sạn đỡ vào trong để chữa trị. Thế nên, tuyến phòng bị xuất hiện một lỗ hổng.
Dưới đầu sóng ngọn gió, Đại Hổ ra lệnh cho đám thuộc hạ: “Mau chóng xông vào. Lỗ hổng phía Đông kìa. Nhanh!”
Mấy tên thuộc hạ tranh thủ xông lên bậc cao, nhưng chưa kịp tiến vào cửa chính, đã bị Hàn Kỳ và Mã Vũ đánh cho rớt đài, trận chiến vẫn y như trước.
Ban đầu Mạc Đông Lôi ngồi trong xe vẫn còn khá bình tĩnh, có điều thời gian càng dài anh ta muốn ngồi cũng ngồi không nổi nữa.