Thần Cấp Ở Rể

Chương 565: Không vào được




Sau khi Nguyên Đạt Tiêu trở về phòng, anh ta không thể ngủ được, anh ta vẫn cảm thấy có kẻ thù trong nhà họ Nguyên nhưng lại không bị phát hiện.
Trong trường hợp này, anh ta không dám ngủ chút nào.
Anh ta hít một hơi thật sâu nói với vệ sĩ bên ngoài: "Vào đây!"
Người vệ sĩ kia tò mò nhìn Nguyên Đạt Tiêu.
Mặc dù Nguyên Đạt Tiêu không phải là thành viên trực hệ của nhà họ Nguyên, nhưng anh ta được Nguyên Chẩn trong chi thứ tương đối yêu quý, cho nên mới giao câu lạc bộ Hào Thiên cho anh ta.
Đương nhiên, họ không dám lơ là chậm trễ.
“Anh Tiêu, có chuyện gì vậy?” Người vệ sĩ hỏi.
Nguyên Đạt Tiêu chỉ vào vị trí phía trước: "Đi xem có người trốn ở nơi đó không?"
Hai vệ sĩ tò mò nhìn nhau, nhưng họ biết kẻ địch chưa đến khu nhà ở, tiếng súng đã vang lên ở ngoại vi, cho thấy rằng đối phương chỉ đang loanh quanh khu vực ngoại vi của ngôi nhà.
Hơn nữa có biết bao vệ sĩ đã ra tay đuổi giết kẻ thù, nhiệm vụ của họ là bảo vệ an toàn cho khu nhà ở này, nếu làm theo lời Nguyên Đạt Tiêu thì bọn họ đã làm quá phận.
Luật lệ của nhà Nguyên rất nghiêm khắc, nếu ai dám vi phạm thì kết quả cuối cùng sẽ rất khổ sở, dù không chết cũng chỉ còn lại nửa mạng.
Vì vậy, trong lúc nhất thời họ vẫn chưa đồng ý.
"Anh Tiêu, nếu hai người chúng tôi đi ra ngoài, thì phòng của anh thật sự rất nguy hiểm, không có sự bảo vệ của chúng tôi, nếu đối phương đến, thì anh sẽ gặp nguy hiểm."
"Vâng, anh Tiêu, em nghĩ chúng tôi ở đây thì tốt hơn, bên ngoài sẽ có vệ sĩ khác giải quyết, vệ sĩ khác cũng sẽ đi tuần tra."
Sắc mặt Nguyên Đạt Tiêu trở nên u ám: "Vậy ý của các người là không nghe lời tôi nói đúng không? Nếu là như vậy, tôi giữ hai người lại có ích lợi gì?"
Biểu cảm của hai vệ sĩ thay đổi.
Nguyên Đạt Tiêu lấy điện thoại di động ra, nói: "Thiết Quyền, lại đây, tôi có việc cho ông làm."
Ngay sau đó, Thiết Quyền và Thiết Chân đi đến trước mặt Nguyên Đạt Tiêu, Thiết Quyền hơi nghi hoặc hỏi: "Cậu Đạt, cậu có gì phân phó sao?"
Nguyên Đạt Tiêu chỉ vào một tòa nhà phía xa: "Đi xem tình hình bên đó, tôi nghi ngờ có người đang trốn ở đó."
Thiết Quyền gật đầu và rời đi.
Còn Thiết Chân đứng ở bên cạnh Nguyên Đạt Tiêu: "Luôn phải có người ở lại bảo vệ cậu, hơn nữa việc xem xét chỉ cần nhìn một mình Thiết Quyền cũng đủ rồi."
Nguyên Đạt Tiêu gật đầu vẫy tay với hai vệ sĩ đứng một bên: "Các người có thể ra khỏi đây, tôi không cần hai người ở đây!"
Hai người vệ sĩ nhìn nhau một cách bất đắc dĩ.
Họ chỉ làm theo quy tắc của nhà họ Nguyên, và kết quả là vẫn không có cách nào để khiến Nguyên Đạt Tiêu hài lòng, nhưng họ không dám làm theo lời Nguyên Đạt Tiêu, rời khỏi vị trí của họ.
Bởi vì họ biết rằng một khi chuyện này bị bắt, Nguyên Đạt Tiêu sẽ bán cả hai mà không chút do dự.
Tuyệt đối sẽ không cầu xin cho bọn họ.
Mà quy tắc của Nguyên Chẩn nghiêm khắc như vậy, nếu hai người bọn họ rời khỏi khu nhà ở, vậy Nguyên Chẩn nhất định sẽ cho bọn họ rời đi.
Việc gãy một tay, một chân trước khi ra đi là chuyện bình thường.
Ở Liêu Tây, bình thường đều có thể thấy một số người bị gãy tay, chân đi ăn xin trên đường phố, đó đều là những người hầu phạm sai lầm với nhà họ Nguyên.
Bộ dạng rất thống khổ, lại vì bọn họ từng làm việc trong nhà họ Nguyên, sẽ không có bao nhiêu người cho bọn họ tiền.
Ở Liêu Tây, hầu hết mọi người đều căm thù nhà họ Nguyên.
Nếu không phải nhà họ Nguyên một tay che trời ở Liêu Tây thì đã sớm bị hàng vạn người kiện cáo rồi.
Du Kinh Hồng lúc này đang dựa vào mép nhà, cách vị trí đã đánh dấu không xa, cô ta chỉ cần đi bộ một đoạn là có thể đến được vị trí đã đánh dấu, sau đó tiến vào bên trong thì nhiệm vụ coi như đã hoàn thành một nửa.
Cho dù không lấy được “Vạn Sơn Hồng Biến” thì cũng đủ để chắc chắn rằng nó được đặt ở vị trí đã đánh dấu.
Đến lúc đó tấn công thẳng vào nhà họ Nguyên thì tốt rồi.
Tuy nhiên, khi cô ta chuẩn bị đi về phía trước, sắc mặt của cô ta thay đổi, bởi vì cô ta đã nghe thấy tiếng bước chân yếu ớt, chứng tỏ có người đang đến gần.
"Mình đã ẩn náu rất tốt, hơn nữa hiện tại ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía Diệp Vô Phong, tại sao lại có người tới nơi này kiểm tra chứ?"
Ngay từ đầu Du Kinh Hồng nghĩ rằng cô ta đã bị lộ, nhưng cô ta vẫn rất tự tin vào khả năng ẩn náu của mình.
Nhất định là có ai đó phải rất nhạy cảm với cảm giác nguy hiểm, nên mới có thể biết có ai đó đang ẩn náu ở nơi này.
“Nếu người tới là vệ sĩ thì mình trực tiếp giết luôn, đảm bảo không phát ra tiếng động nào.” Du Kinh Hồng lấy ra con dao găm, dựa vào tường chờ người kia tới gần.
Nhưng cô ta đã nhanh chóng phát hiện ra đối phương và chính mình chỉ cách nhau một góc rẽ, nhưng mà đối phương không định đi qua đây.
Sắc mặt Du Kinh Hồng càng lúc càng lạnh, cô ta có thể chắc chắn người bên kia nhất định không phải vệ sĩ, bởi vì nếu là vệ sĩ, nhất định sẽ không cảnh giác như vậy.
Và chắc chắn rằng bên kia đã phát hiện ra dấu vết của cô ta.
Du Kinh Hồng đang nghĩ cách giết chết đối thủ, lúc này Thiết Quyền đang dựa vào tường, sắc mặt càng lúc càng căng thẳng, trên trán còn có một tầng mồ hôi mịn.
Vì ông ta biết có ai đó ở chỗ góc rẽ, người này đang chờ ông ta tiến về phía trước.
Thực lực của đối thủ chắc chắn rất mạnh.
Ông ta nhìn thẳng về phía trước, hai tay nắm chặt, eo hơi cúi xuống, cuối cùng ông ta lựa chọn rút lui.
Ông ta lui về phía sau từng bước, nhưng lại không dám quay lưng về phía Du Kinh Hồng.
Sau khi lùi lại hai ba mươi mét, lúc này ông ta mới quay người bỏ chạy ra ngoài.
Còn Du Kinh Hồng lao đến vị trí đã đánh dấu, cô ta biết mình đã bị lộ, cô ta muốn vào phòng tìm kiếm trước khi kẻ địch đến.
Tay bắn tỉa đã bị Diệp Vô Phong khống chế, nên không thể quan tâm đến chuyện của cô ta ở bên này.
Có lẽ cô ta có thể vào căn phòng được đánh dấu một cách thuận lợi.
Nhưng vừa đến cửa nhà, cô ta liền trợn tròn mắt, cửa này hóa ra là cửa an toàn cao cấp nhất, gồm hàng vạn bánh răng, chỉ cần nhập mật khẩu là có thể mở được cửa.
Nếu chỉ nghe thì hoàn toàn không có cách nào để nghe thấy sự khác biệt trong chuyển động quay của các bánh răng.
Du Kinh Hồng không ngờ rằng một cánh cửa lại sử dụng công nghệ cao như vậy.
Và cô ta biết rằng loại cửa an toàn này cũng sẽ được mở bằng tròng đen của mắt, nghĩa là ngoài việc nhập đúng mật khẩu, tròng đen cũng cần phải chính xác.
Du Kinh Hồng nghiến răng, lập tức lui ra ngoài.
Lúc này Thiết Quyền đã quay lại khu nhà ở, hét vào mặt vệ sĩ: "Có kẻ địch ở vị trí đó!"
Tất cả vệ sĩ đều sửng sốt một hồi, băng qua khu nhà ở, bọn họ vẫn chưa nhận ra chuyện gì đã xảy ra?
Người phụ trách bảo vệ khu nhà ở, Nguyên Tông Kiệt nhìn những người xung quanh: "Đi xem xem có chuyện gì không?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.