Thần Cấp Ở Rể

Chương 57: Người chuyên phá hoại chuyện tốt




Đúng vào lúc này, có người âm thầm tới báo cho Mạc Đông Lôi: “Giám đốc Mạc, cảnh sát tới rồi. Người của chúng ta đang cố chặn ở bên ngoài, nhưng có lẽ không cầm chân được bao lâu.”
Trong lòng Mạc Đông Lôi trở nên sốt sắng, gọi lên: “Tam Hổ?”
“Giám đốc Mạc, chúng tôi đây.” Tam Hổ chạy qua nói.
Mạc Đông Lôi nói: “Tam Hổ, không còn thời gian nữa rồi, tình thế hiện giờ mấy cậu cũng thấy rồi đấy, mấy cậu nắm rõ thời gian rồi chứ hả? Nếu còn không ra tay nữa, cảnh sát mà vào được đây thì hỏng rồi. Chỉ cần làm được chuyện này, ba anh em các cậu mỗi người thưởng thêm một triệu.”
“Cảm ơn giám đốc Mạc! Anh xem bọn chúng cũng không chịu nổi nữa rồi, bất cứ lúc nào người của chúng ta cũng có thể xông vào được. Chỉ cần có bảy tám người xông được vào trong, bọn họ sẽ lập tức đập phá. Sau đó, em mang theo người xông vào khách sạn xử lý Diệp Vô Phong.”
Mạc Đông Lôi kích động xoa xoa tay: “Vất vả cho các cậu rồi, nhất định phải giết nó.”
Ba con hổ túm tụm lại cùng nhau bàn kế hoạch, Nhị Hổ nói: “Mấy tên bảo vệ của khách sạn Hoàng Triều này biết đánh nhau ghê ấy, chúng ta thiệt hại không ít rồi. Giờ chúng ta cho thêm người xông lên, biến cái khách sạn Hoàng Triều này thành đám bùi nhùi luôn!”
Tam Hổ nói: “Đại ca, anh hai, không biết hai người có nhìn thấy không? Cái tên đứng ở mấy cái máy xúc cầm gậy sắt ấy, là một nhân vật đặc biệt đấy. Ra tay ác thật, một gậy đánh một người luôn kìa. Trong mắt chúng ta không thể chỉ có một mình Diệp Vô Phong được, đối với một số nhân vật đặc biệt chúng ta cũng phải cẩn thận chút.”
Nhị Hổ mắng: “Cái thằng khốn kia chúng ta có biết đâu, ai vậy chứ, sức mạnh lớn phết đấy. Nhưng mà, có mạnh hơn nữa cũng đọ không lại sức người đông! Để nó chơi thêm chốc nữa, xíu nữa tao tranh thủ lúc hỗn loạn xử nó luôn.”
Ánh mắt Nhị Hổ lộ ra vẻ ác độc, từ eo lấy ra một con dao găm sáng loáng: “Giờ em đi xử nó ngay.”
Ban đầu mọi chuyện đều nằm trong tầm kiểm soát của Diệp Vô Phong, ai ngờ, vào thời khắc quan trọng nhất, từ trong đám người phía sau Mạc Đông Lôi, lại xuất hiện một tên cao to đen hôi. Cái tên này trông còn mạnh hơn Tiết Phi, từ phía sau xông lên phía trước, giống như một con hổ băng qua giữa bầy cừu mà xông lên.
Đường Trảm nắm lấy cây gậy sắt, phi qua đám người đang láo nháo kia hạ gục tên to cao này. Tiết Phi còn biết không chế, Đường Trảm thì không. Dù sao, võ công của Đường Trảm giỏi hơn Tiết Phi nhiều.
“Mấy thằng khốn này, dám vây đánh đại ca tao, đúng là đáng chết mà!” Đầu gậy Đường Trảm bắt đầu xử đẹp đám người kia.
Lời của Nhị Hổ vừa buông ra, lại có thêm một tên cao to đen hôi nữa từ phía sau xông lên đánh. Đường Trảm vung gậy sắt trong tay lên, bắt đầu nện mạnh xuống, trong những tình huống đánh nhau tứ lung tung thế này, không quan trọng đánh ra bao nhiêu cái, mà đọ xem ai mạnh hơn ai. Gậy sắt trong tay Đường Trảm tung hoành ngang dọc. Sức một người có thể quét sạch ngàn quân, một mình anh ta đã có thể xử đẹp bốn năm mươi tên! Hơn nữa, tên nào tên nấy đều bị thương nặng.
Cả khuôn mặt Đường Trảm góc nào cũng hiện ra vẻ hung dữ, thét lên: “Này mấy thằng **, hôm nay ông nội mày dạy chúng mày thế nào mới gọi là đánh nhau.” Đường Trảm vừa hô, đầu gậy từng bước từng bước tiến về phía trước. Lúc này, cái tên hung dữ này cứ như một cái máy xay thịt vậy, từ giữa đám người lộm nhộm phát ra tiếng động ầm ầm, sức mạnh cứ như muốn nghiền nát từng người bọn họ!
Nhị Hổ cầm dao găm xông lên, lớn tiếng ra lệnh: “Bình tĩnh lại cho tao, đánh! Đánh cho tao! Đánh chết cái thằng to xác này!”
Mấy tên lính đánh thuê nhìn thấy Nhị Hổ tham chiến như được gia tăng thêm lòng tin, chớp mắt xông lên như vũ bão, điên cuồng tấn công Đường Trảm. Giơ côn cùng dao mác trong tay lên ào ào đánh tới, cực kì đáng sợ.
Đường Trảm cười lạnh, đối diện với vô số vũ khí đang đánh về phía mình, anh ta vậy mà không hề hoảng, thanh gậy trong tay vẫn y như cũ chuẩn xác ra đòn, y như cũ một đòn hạ một người, người bị đánh ngã chắc chắn bị gãy mất mấy cái xương. Một trận vung gậy, mạnh như vũ bão!
Đường Trảm để ý thấy Mạc Đông Lôi đang ngồi trong xe thò đầu ra, điều khiển đám người này từ xa.
Đường Trảm cũng đã ở thành phố Tam Giang này một thời gian rồi, lập tức nhận ra Mạc Đông Lôi ngay. Đoán đoán rằng, thằng ôn này khẳng định là thằng đầu sỏ, đánh giặc phải đánh thằng tướng của chúng nó trước, Đường Trảm lại đánh gục thêm mấy tên thuộc hạ nữa, rồi phi qua chỗ Mạc Đông Lôi.
Mạc Đông Lôi cảm nhận được có gì đó không ổn, hô lên: “Bắt lấy nó. Đừng để nó qua đây. Đánh chết nó!”
Mấy tên đánh thuê được trả nhiều tiền, nghe thấy lệnh, nhanh chóng tiến lên phía trước bảo vệ Mạc Đông Lôi, đồng thời càng nhiều tên đánh mướn xông về phía Đường Trảm, thành ra tạm thời áp lực trên đài phẳng của khách sạn Hoàng Triều giảm đi hơn một nửa.
Mã Vũ và Hàn Kỳ nhìn thấy một tên cao to đen thui lạ hoắc xông vào đám người của đối phương, cho rằng đây là người bạn Diệp Vô Phong sắp xếp. Cái người này mạnh thật chứ. Phi đi băng băng như nơi không người vậy ấy. Tất cả những tên đánh thuê ngăn cản anh ta đều bị thương nặng.
“Trúng phóc, chính là mày đầu tiên.” Đường Trảm đánh tới mắt đỏ lên màu máu, hét lớn về phía Mạc Đông Lôi chỉ còn cách anh ấy năm mươi mét: “Xem ông đây đánh gãy chân mày thế nào.” Đường Trảm như một con xe tăng hạng nặng được tăng tốc, điên cuồng càn quét, không cần biết trước mặt là ai, đều bị đánh cho lăn lóc dưới đất, gặp thần giết thần, gặp quỷ giết quỷ! Trong chớp mắt, khoảng cách giữa anh ấy với Mạc Đông Lôi chỉ còn lại chưa tới hai mươi mét.
Thấy không cách nào ngăn được Đường Trảm, Mạc Đông Lôi sợ run cầm cập: “Cản nó lại, giết nó!” Giọng nói Mạc Đông Lôi mang theo tiếng choé.
“Nào mấy thằng súc vực, mấy thằng lòng lợn tụi bay, tới hết đi, ông giết hết!”
“Súc vật, ông giết!” Đường Trảm càng đánh càng hăng, mỗi lần hô lên một chữ “giết”, cây gậy trong tay lại vung ra một lần, mỗi lần đều đánh ngã một tên đánh thuê. Anh ta ra tay không chỉ từ góc độ hung hiểm, lực đạo ác độc, quan trọng hơn là phòng thủ không một kẽ hở. Kể cả có tên muốn đánh lén từ đằng sau, anh ta như thể gắn mắt ở sau lưng mạnh mẽ đánh trả, cho đối thủ một đòn nằm sàn. Lâu lâu có mấy cây kiếm giao tranh với cây gậy của Đường Trảm, cũng bị đánh văng, không kịp trăn trối.
Cứ như hổ giữa đám dê con, không con nào có thể đọ được. Mỗi một tên đánh thuê bị anh ta quật ngã, khỏi phải nói đều không còn chút sức nào để chiến đấu nữa, tên nào tên nấy như mấy con giun đất khóc lóc lăn lóc trên mặt đất. Dần dần, tiếng khóc lóc gào thét càng lúc càng nhiều, cả một con đường lớn, nhanh chóng biến thành chiến trường Tu la đến thần quỷ cũng phải sợ hãi! Mạc Đông Lôi thuê tới tám trăm người, đã thiệt mất hơn một nửa rồi.
Sự thể hiện anh dũng của Đường Trảm, trong mắt của anh em khách sạn Hoàng Triều, sự tồn tại của anh ngang với sự tồn tại của chiến thần vậy!
Mà, trong mắt phe Mạc Đông Lôi, Đường Trảm giống như một vị thần chuyên đi diệt thần, gặp Phật giết Phật, gặp thần giết thần!
Mấy nữ phục vụ, cô gái trong khách sạn Hoàng Triều ai ai cũng phun ra một nụ hôn gió, vào giờ khắc này, Đường Trảm trở thành nam thần trong trái tim của tất cả bọn họ.
Cô mấy cô gái còn trực tiếp chạy tới tìm Lâm Thư m hỏi thăm thông tin cá nhân của Đường Trảm. Lâm Thư m còn hết hồn hơn: “Người đàn ông to cao kia không phải là chủ nhân của chiếc Bugatti kia sao? Tự nhiên vô duyên vô cớ lại chạy tới giúp chúng ta đánh nhau vậy?”
Diệp Vô Phong thấy Đường Trảm ra mặt, trong lòng âm thầm lo lắng, không phải anh lo đám thuộc hạ của Mạc Đông Lôi làm Đường Trạm bị thương, mà sợ cái thằng nhóc Đường Trạm này ra tay không biết nặng nhẹ gì cả, lỡ như vô tình đánh chết con nhà người ta, vậy thì thành ra rước một đống phiền phức vào trong người rồi.
“Giang Hạ Tam Hổ, anh em mấy người đừng có đứng đó xem nữa, cản nó đi chứ.” Đến nói chuyện thôi Mạc Đông Lôi cũng có chút run rẩy.
Ban nãy còn nóng lòng muốn thử, định bụng âm thầm dùng dao đâm, Nhị Hổ tính xử lý Đường Trảm bây giờ răng đăng run cầm cập, tính toán trong lòng: “Cái dạng mạnh thấy bà này, tôi mà xông lên khác gì nộp mạng đâu. Mẹ ơi, sớm biết đối thủ mạnh thế này, anh em chúng tôi còn lâu mới nhận vụ này.”
Mạc Đông Lôi bảo ba anh em họ ngăn chặn Đường Trảm, trong lòng ba anh em bọn họ có tính toán riêng, Tam Hổ hơi giả nhân giả nghĩa, nghĩ nghĩ rồi nói: “Giám đốc Mạc, tên nhóc này mạnh quá. Trong xe tôi có giấu một khẩu Remington. Tôi đi lấy súng, xử lý nó!”
Tam Hổ nói xong, nháy mắt với đại ca và anh hai, hai người đó hội ý, ba anh em nhà này chân như bôi dầu, loáng cái chạy mất tiêu.
Mạc Đông Lôi thấy ba anh em nhà kia không đánh mà chuồn luôn, tức đến méo mặt, mắng: “Ba thằng vô dụng bay. Cầm tiền của tao, còn không làm được việc cho tao, tao đập cái tổ cha mày!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.