Diệp Vô Phong nói với Liễu Như địa điểm của một số cao thủ ẩn dật, cuối cùng nói thêm: "Đúng rồi, nếu họ hỏi làm thế nào cô biết họ, cô nói có người nói cho cô biết, nhưng tuyệt đối không thể nói là tôi, cũng không được mô tả bộ dạng của tôi với họ.”
Liễu Như có chút nghi hoặc nhìn Diệp Vô Phong: "Tại sao?"
“Không có lý do gì, chỉ cần không cho bọn họ biết tôi đã nói với cô, cô nhất định phải nhớ kỹ chuyện này, nếu không sẽ hại tôi đấy.” Diệp Vô Phong bất lực nhún vai.
Liễu Như chỉ có thể đồng ý.
Nhưng vẫn rất tò mò tại sao Diệp Vô Phong lại không muốn những người đó biết tình hình của mình.
Vừa đến cổng trường đã thấy nhiều sinh viên vây kín mộ chiếc xe cách đó không xa, chiếc xe thể thao màu hồng này cực ngầu khiến nhiều sinh viên tranh thủ chụp hình một hồi.
Diệp Vô Phong biết rằng xe của Đường Trảm sẽ không bao giờ bình thường, nhưng anh không ngờ nó lại bắt mắt như vậy.
Anh nói với Liễu Như: "Đi thôi, chúng ta ngồi xe rời khỏi nơi này, đoán chừng những tên sát thủ kia sẽ không dừng lại đâu, chúng ta cần đến một nơi an toàn hơn."
Tất nhiên Liễu Như không có ý kiến gì, lúc này cô ta chỉ nghe theo sự sắp xếp của Diệp Vô Phong.
Cô ta đã hoàn toàn tin tưởng Diệp Vô Phong.
Vì vậy, Diệp Vô Phong nói bất cứ điều gì cô ta cũng sẽ đồng ý.
Trong số các sinh viên vây quanh chiếc xe thể thao, một bạn học của Liễu Như thấy Liễu Như đi theo Diệp Vô Phong ra ngoài thì hơi khó hiểu, vừa định chào thì thấy Diệp Vô Phong mở cửa xe, tất cả sinh viên đều bắt đầu thì thầm to nhỏ.
Và Liễu Như đã chuẩn bị ngồi vào vị trí phó lái.
Bạn học trực tiếp nắm lấy tay Liễu Như: "Liễu Như, nhìn chiếc xe này đi!! Đẹp ngầu ghê!"
Liễu Như chỉ cười nhẹ: "Ngại quá, tớ có chuyện nên đi trước, khi nào về sẽ nói với cậu sau."
Nói xong, trước vẻ mặt kinh ngạc người bạn học này, cô ta liền mở cửa xe ra.
Sau khi lên xe, Liễu Như Chỉ hờ hững nhìn về phía trước.
Diệp Vô Phong đạp ga hướng ra bên ngoài.
Lúc này, các sinh viên đều không biết thân phận của Diệp Vô Phong là gì, tất cả đều suy đoán liệu Diệp Vô Phong có phải thuộc nhà họ Nguyên ở Liêu Tây hay không.
Diệp Vô Phong thờ ơ hỏi: "Vừa rồi là bạn học của cô sao?"
Liễu Như gật đầu.
Diệp Vô Phong cười cười: "Thật sự là không tệ, xem ra nhân duyên của cô ở trong trường cũng không tệ, người ta còn có thể kéo cô lại tán gẫu!"
Liễu Như chỉ im lặng nhìn tay mình.
Cô ta không muốn tiếp tục chủ đề này.
Diệp Vô Phong cũng biết cô ta đang nghĩ gì, vì vậy thần bí nói: "Cô có biết lúc này tôi đưa cô đi đâu không?"
Liễu Như lắc đầu.
Diệp Vô Phong cũng không nói: "Đến nơi rồi sẽ biết, nơi đó tuyệt đối an toàn, ít nhất người của nhà họ Nguyên sẽ không dám công khai tiến vào nơi đó, cho dù có dũng cảm đến đâu."
Liễu Như vẫn không biết Diệp Vô Phong đang nói đến nơi nào.
Liễu Như nhìn đường càng ngày càng hẻo lánh, cô ta nghi hoặc nhìn Diệp Vô Phong: "Không phải anh sẽ rời khỏi Liêu Tây đấy chứ?"
Diệp Vô Phong lắc đầu: "Đương nhiên không phải. Nếu rời đi Tây Liêu, việc lên toàn sẽ tốn rất nhiều thời gian, thời gian càng dài thì càng có nhiều bất trắc. Cô cho rằng người nhà họ Nguyên không dám giết cô trên đường ra tòa à?”
Đương nhiên Liễu Như tin, dù sao thì ở Liêu Tây này, không có việc gì mà nhà họ Nguyên không dám làm, nhà họ Nguyên đã trở thành ác bá ở Liêu Tây.
Diệp Vô Phong lúc này mới hờ hững nhún vai: "Vậy nên việc tôi phải làm lúc này là đưa cô đến một nơi mà ngay cả nhà họ Nguyên cũng không dám đến."
Ngay sau đó, một cánh cổng xuất hiện trong tầm mắt của họ.
Liễu Như sửng sốt một hồi, hoàn toàn không ngờ rằng Diệp Vô Phong lại chơi lớn như vậy, anh còn có thể nghĩ tới nơi này.
Diệp Vô Phong mỉm cười: "Để tôi nói cho cô biết, nơi này là an toàn nhất. Vũ khí cùng đạn dược bên trong đầy đủ như vậy, nếu như nhà họ Nguyên dám tới, kết quả cuối cùng sẽ bị thủ vệ ở đây giết chết."
Liễu Như bất lực nói: "Nhưng làm sao anh biết họ sẽ cho anh vào, anh không thấy tấm biển đó sao?"
Liễu Như đang nói đến tấm sắt treo trước mặt, khu vực quân sự, người không phận sự cấm vào!
Diệp Vô Phong nở nụ cười: "Đó là người không phận sự, đừng coi thường tôi, tôi là người của chính phủ đấy, đến mấy nơi như thế này không phải là chuyện rất bình thường sao?”
Diệp Vô Phong lái xe tới cửa, lúc này bảo vệ ở cửa vội vàng chạy tới, có chút cảnh giác nhìn Diệp Vô Phong.
"Ai? Anh làm gì ở đây?" Quân nhân này hỏi.
Đây là căn cứ đóng quân ở Liêu Tây, Diệp Vô Phong đã suy nghĩ xem nên đi đâu là an toàn, cuối cùng nơi anh có thể nghĩ tới chính là đây.
Cho đến ngày diễn ra phiên tòa, chỉ cần Liễu Như ở lại nơi này, cho dù nhà họ Nguyên muốn làm gì Liễu Như cũng không cách nào làm được.
Bởi vì phòng ngự ở đây là tường đồng vách sắt, so với nhà họ Nguyên, phòng thủ của nhà Nguyên không thể chịu nổi một kích của căn cứ quân sự này.
Dù sao thì phải biết rằng mấy nơi trọng địa quân sự này có vũ khí hạng nặng, chẳng hạn như xe tăng, máy bay và đại bác!
Diệp Vô Phong mở cửa xe, cười nói: "Xin chào, tôi tới đây tìm nơi trú ẩn. Ai là sĩ quan lớn nhất trong căn cứ quân sự của anh thế? Có thể để bảo hắn ra đây một chút không? Hoặc là anh đưa chúng tôi vào đi."
Người quân nhân chỉ thờ ơ nhìn Diệp Vô Phong, hoàn toàn không nghe theo lời của Diệp Vô Phong, hắn chỉ là hỏi Diệp Vô Phong mấy câu.
"Nơi này của chúng tôi là trung tâm quân sự. Xin vui lòng rời khỏi đây ngay lập tức. Nếu không được phép thì anh không được phép vào căn cứ quân sự!"
Diệp Vô Phong không khỏi cảm thấy bất lực trước chuyện này, không ngờ người quân nhân này lại khó khăn như vậy, anh nghĩ chỉ cần để tên lính báo tin, các sĩ quan bên trong sẽ đi ra, còn anh sẽ có thể phô bày thân phận.
Anh nói với lính gác: "Thực ra, tôi là thành viên của cục Hồng Thuẫn. Tôi đến đây để nhờ mọi người giúp tôi bảo vệ một nhân chứng rất quan trọng."
Sau khi người lính nghe nói là cục Hồng Thuẫn, anh ta cau mày, hoàn toàn không tin được lời của Diệp Vô Phong.
Diệp Vô Phong thở dài: "Quên đi, tốt hơn tôi nên nói chuyện với đội trưởng của mình, để đội trưởng của tôi nói chuyện với thủ trưởng của anh."
Anh gọi cho Du Kinh Hồng, nhưng Du Kinh Hồng chỉ nói một câu đã biết rồi cúp máy.
Chỉ năm phút sau, một người đàn ông trung niên mặc quân phục nhanh chóng đi tới cửa, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, đi tới trước mặt Diệp Vô Phong liền vội vàng hỏi: "Đồng chí Diệp Vô Phong?"
Diệp Vô Phong gật đầu.
"Tôi là Lưu Trạch Hữu, thiếu tá phụ trách căn cứ quân sự này. Tôi đã nghe đội trưởng của anh kể về tình hình. Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức để đảm bảo an toàn cho nhân chứng quan trọng này. Xin hãy yên tâm. Hiện tại xin hãy theo tôi vào bên trong khu quân sự, tôi sẽ sắp xếp mọi thứ.” Lưu Trạch Hữu kiên định nói.